CHƯƠNG 22: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – TAM
Hà Dung Cẩm: Không dám quá phận
Trở về phòng thu thập hành lý, mới phát hiện ngoại trừ quần áo mặc ngoài hằng ngày, y bất quá chỉ có mỗi một hồ lô rỗng để sáng đầy trưa cạn. Nhớ lại năm xưa cuộc sống quá đỗi sung túc, Hà Dung Cẩm đột nhiên có chút hoài niệm Tuyệt Ảnh Phong. Sớm biết thế, đáng lẽ y nên quay về như trước kia thay vì an phận chạy tới đây làm tổng quản chỉ để kiếm miếng cơm, sống một cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Cửa không thể che dấu tiếng bước chân khiến y chú ý. Y chẳng cần quay lại cũng đủ biết người tới là ai.
Người này một khi mất hứng chưa bao giờ thích đè nén gặm nhấm một mình.
Hà Dung Cẩm từ từ quay xe lăn lại, mặt đối mặt nhìn hắn.
Khuyết Thư rảo bước đến trước cửa phòng, “Rượu uống ngon không?”
Cơn ghen ngút trời quanh quẩn từng ngóc ngách trong căn phòng này, làm cho Hà Dung Cẩm chẳng thể lủi đi đằng nào. Bất quá y cũng không muốn trốn tránh, “Rất ngon.”
Khuyết Thư hỏi: “Người nhìn đẹp lắm sao?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Đẹp chứ.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi thích hắn.”
Ánh mắt Hà Dung Cẩm lảng sang chỗ khác, hờ hững lên tiếng: “Có thì sao?”
Nếu như hai đáp án trước Khuyết Thư vẫn có thể trấn định mở miệng thì đáp án của câu hỏi cuối cùng này hiển nhiên đã vượt quá giới hạn của hắn. Vốn đang đứng im trước cửa bỗng dưng vọt tới trước mặt y, ánh mắt bén nhọn như dao găm phóng vù vù lên mặt Hà Dung Cẩm, tưởng chừng như muốn phanh thây y ra làm trăm mảnh.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn trên mặt đầy vẻ giận dữ, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một tia cười lạnh.
Khuyết Thư thấy Hà Dung Cẩm nhếch miệng cười mỉa mai, từ từ đè ép cơn giận, lạnh lùng nói: “Thu dọn đồ xong, xế chiều chúng ta sẽ cùng chuyển sang khách quán.”
Hỏa khí của Hà Dung Cẩm nhen nhóm một chút. Còn tưởng rằng sau nhiều năm như vậy, y đã tâm lặng như nước với những chuyện qua rồi, nhưng khi người này một lần nữa xuất hiện trước mắt, y mới biết được hóa ra tâm lặng như nước vẫn có thể đổ dầu châm lửa! “Hiện tại ta là Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn.”
Có đem Xác Châu ra dọa Khuyết Thư cũng vô dụng, chẳng biết là không muốn hay là khinh thường, hắn lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi không đi ta sẽ ở lại đây với ngươi.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương sứ thần sớm muộn cũng phải rời đi thôi.”
Khuyết Thư đáp: “Nếu hôm nay ngươi không đi cùng ta, ngày mai tiến vào trong Đột Quyết chính là đại quân của Tây Khương!”
Hà Dung Cẩm cau mày: “Ngươi đến tột cùng coi dân chúng Tây Khương là cái gì?”
“Mở mang bờ cõi là trách nhiệm của Vương.”
“Để trăm họ an cư lạc nghiệp mới là trách nhiệm của Vương!”
“Ngươi chịu thừa nhận ta là Tây Khương Vương sao?”
Khuyết Thư ánh mắt sáng quắc, mang theo mong đợi không cần nói cũng hiểu, Hà Dung Cẩm thấy vậy khó chịu quay mặt đi. “Ta thừa nhận hay không có liên can gì đâu? Ngươi đã vốn được xưng là Tây Khương Vương rồi.”
“Đối với ta mà nói rất trọng yếu.” Khuyết Thư gằn từng chữ một.
“Vậy ngươi phải tập dần cho nó trở thành thứ không trọng yếu đi, bởi vì…” Hà Dung Cẩm chậm rãi nói, “E rằng cả đời này ngươi sẽ không chờ được đến ngày đó đâu.”
Khuyết Thư nhìn y, trong mắt hiện lên không phải thất vọng mà là tiếu ý, “Hảo. Vậy chúng ta cứ dây dưa cả đời để chứng minh xem ta có đợi được đến ngày đó không.”
Hà Dung Cẩm đỡ lấy trán. Từ hôm qua tới giờ, y chỉ chợp mắt trong chốc lát, tinh thần cực kỳ mỏi mệt , đối mặt với sự quấy rầy như này cảm thấy đầu đau nhức như muốn vỡ tung.
Một cái tay đột nhiên chụp lấy cổ tay y.
Cổ tay Hà Dung Cẩm theo bản năng co rụt lại, trơn tuột như con lươn trượt khỏi bàn tay hắn.
Khuyết Thư không để bụng, dứt khoát chống tay sang hai bên tay vịn của y, hơi cúi người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt y, nhìn đến nỗi hàng mi dày của y bất an run rẩy, đầy bụng lửa giận cùng ghen tỵ lúc mới bước vào như thể vừa được một cơn gió lành thổi qua, trở lại bình thường. “Ngươi chẳng phải cảm thấy ta đây làm Tây Khương Vương không thích hợp ư? Vậy thì hãy tự mình giám sát ta, nếu bước đi của ta sai lầm, ngươi có thể kịp thời chỉnh lại.”
Miệng Hà Dung Cẩm ngập ngừng, đang tính phản bác, nhưng đối phương căn bản không để y có cơ hội chối từ, sau khi nói xong liền tiêu sái cầm lấy hành lý trên bàn mới nãy y đã thu dọn, bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng ăn vụng đắc ý của hắn, Hà Dung Cẩm cơ hồ đang hoài nghi những gì mình tận mắt chứng kiến.
Người này thật sự là Hồn Hồn Vương ư?
Là cái người đã nhiều lần xuất hiện trong ác mộng của y đấy sao?
Một kẻ toàn thân tản ra mùi nguy hiểm, một kẻ từ trên xuống dưới chỉ có sự tàn độc, một kẻ ngoan cố hung hăng thích chất vấn người khác đã trốn đâu mất rồi?
Y ngồi trên xe lăn, nhìn mặt trời giữa trưa đang rực rỡ tỏa nắng, thế nhưng khắp cơ thể thậm chí cả trong tim cũng không nén được cảm giác lạnh lẽo.
—
Sau giờ ngọ, Kỳ Địch đích thân đến mời.
Hà Dung Cẩm biết chuyện này chẳng thế cứu vãn đành không nói một lời theo bọn họ lên xe.
Lần này xuất hành cực kỳ long trọng, đoàn xe nghênh giá cơ hồ chiếm hơn nửa con đường.
Hà Dung Cẩm được đưa lên một chiếc xe ngựa lớn cực rộng. Trong xe ngựa, Khuyết Thư đã ngồi sẵn đó. Tháp Bố thay phu xe cầm cương, Kỳ Địch đã lên một chiếc xe khác cho nên bên trong này chỉ có hai người bọn họ.
“Ngươi thích nữ nhi hồng.” Khuyết Thư tự mình rót rượu cho y, hắn rót vào một cái chén nhỏ chỉ hơi to hơn ngón chân cái một chút.
Hà Dung Cẩm nhìn mà cau mày.
Khuyết Thư nói: “Ta nhớ trước kia ngươi không uống rượu.”
Hà Dung Cẩm nhìn số rượu trong chén chẳng thể nào thỏa mãn cơn thèm, ngón tay nhịn không được sờ soạng hồ lô.
“Ta mời ngươi.” Khuyết Thư nói xong, ngẩng đầu nốc cạn chén trước.
Hà Dung Cẩm cố nhẫn nhưng vẫn không thể ngăn được con sâu rượu càn quấy trong bụng, vươn tay chụp lấy vò rượu hướng vào miệng. Nhưng vò rượu y nhấc lên nhẹ tưng, bởi vì trong vò chỉ còn đúng ba giọt rượu.
“Uống rượu hại thân.” Khuyết Thư thản nhiên đặt chén xuống.
Hà Dung Cẩm đặt vò rượu lên bàn, cầm lấy chén rượu nhỏ xíu uống một hớp sạch bách.
Khuyết Thư nói: “Ta nghe bảo người Trung Nguyên khi thành thân có một phong tục gọi là uống rượu giao bôi, nghe có vẻ thú vị lắm.”
Hà Dung Cẩm nói: “Chừng nào ngươi đón dâu rồi cũng có thể thử xem.”
“Không sai.” Khuyết Thư giống như nghĩ tới điều gì đó, cười vô cùng sảng khoái.
Hà Dung Cẩm mở hồ lô ra uống một hớp rượu nho. Vị của rượu nho hơi chua nồng, khác xa so với nữ nhi hồng, y ngậm thật lâu trong miệng chờ vị chua lắng dần mới từ từ nuốt xuống.
Khuyết Thư nói: “Vậy ngươi định bao giờ mới gả cho ta?”
Hà Dung Cẩm ngoảnh mặt làm ngơ cúi đầu lau miệng.
Khuyết Thư vẫn không từ bỏ ý định lặp lại lần nữa.
“Ngươi tính lập ta làm hậu sao?” Hà Dung Cẩm giễu cợt ngẩng đầu, “Sau đó đoạn tử tuyệt tôn?”
Nụ cười nơi đáy mắt của Khuyết Thư chốc lát đã đông cứng, lạnh đến nỗi khiến người khác từ trong ra ngoài phát rét. Ánh nhìn lạnh lẽo làm Hà Dung Cẩm nhớ lại cái ngày mình bị bắt làm tù binh, được đưa tới trước mặt hắn, giữa trời băng đất tuyết, ngọn roi không chút do dự quật đến.
Ngọn roi đó như thế dốc hết lửa giận và hận ý của Khuyết Thư. Áo giáp vỡ nát, roi da lướt qua da thịt trước ngực dưới những mảnh giáp nát vụn, thấm vào da thịt đau xiết tâm can.
Y đã trải qua vô số trận chiến, nhưng chưa bao giờ đau đến khắc cốt minh tâm như lần đó. Không chỉ vì đau, mà sau khi cơn đau qua rồi, bốn xung quanh vang lên những tiếng reo hò xa lạ, cùng với ánh mắt đối diện lãnh đạm như sắt của người nọ.
Trong lúc Hà Dung Cẩm còn đang ngẩn ngơ trong mớ ký ức, sắc mặt Khuyết Thư đã thả lỏng, thấp giọng nói: “Chỉ cưới một, sau khi nàng ta sinh xong sẽ không đụng đến nữa, có được không?”
Hà Dung Cẩm trào phúng cười nói: “Ta đây thì sao? Ta cũng nên cưới một sinh một chứ nhỉ?”
Tay cầm chén rượu của Khuyết Thư thoáng cái rút co lại, từng mảnh vụn của chén nhỏ từ trong kẽ tay lả tả rơi xuống. Thật ra thì yêu cầu của y cũng không hề quá đáng, là một Tây Khương Đại tướng quân, y muốn để lại đứa con nối dòng chẳng có gì sai, mình cũng không thể can thiệp quá sâu, nhưng chỉ nghĩ tới cảnh ngoài mình ra còn có người khác thân mật đụng chạm với Hà Dung Cẩm, tim Khuyết Thư nhịn không được xoắn thành bánh chẻo, đau đớn xộc tới tận khóe mắt.
Hà Dung Cẩm khoan thai uống rượu, không thèm để ý tới thần sắc hắn, hoàn toàn coi nỗi thống khổ quằn quại của hắn chỉ là một màn kịch vụng về.
Sau một lúc, xe chậm rãi dừng lại.
Khuyết Thư hít một hơi thật sâu nói: “Chuyện sau này để sau này nói được không?”
Tháp Bố mở cửa xe ra, quát những người khác khiêng Hà Dung Cẩm xuống.
Hà Dung Cẩm từ từ lăn bánh xe, đến cửa, mới lạnh nhạt nói: “Ta chẳng bao giờ nghĩ đến chúng ta sẽ có sau này.” Nói xong rồi, tim đột nhiên dâng tràn một cảm giác thống khoái thoải mái! Y chẳng buồn quan tâm tới sắc mặt người trong xe, tùy ý để những người khác đỡ xe lăn xuống rồi lùi sang một bên đợi.
Khuyết Thư bước xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào y, không hề cố kỵ, giống như coi tất cả bốn xung quanh chỉ là tượng đất.
Kỳ Địch đi tới, thấy hai người thần sắc không vui, cố ý ho một tiếng, chắp tay nói với một viên quan của Đột Quyết đến đây để nghênh giá: “Làm phiền rồi.”
Viên quan Đột Quyết có dẫn theo quan thông dịch, một đường hàn huyên dẫn bọn họ vào trong khách quán để sắp xếp.
Sau khi an bài gian phòng của Kỳ Địch xong, những phòng còn dư đều để Kỳ Địch tự phân chia. Lão cúi đầu, hời hợt bố trí Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư ở cùng một gian phòng.
—