CHƯƠNG 21: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – NHỊ
Hà Dung Cẩm: Không dám quá phận
Thân thể dù vô cùng mệt mỏi, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc của Hà Dung Cẩm lại vô cùng thanh tĩnh, mặc cho y ở trên giường lăn qua lộn lại trằn trọc cỡ nào cũng khó mà ngủ say.
Khuôn mặt của đám người Kỷ Vô Địch nhanh chóng bị quẳng ra sau đầu. Mặc dù không biết bọn họ địa vị ra sao, có mục đích gì, nhưng trong lúc đó bọn họ không đồng thời xuất hiện, gặp phải chẳng qua chỉ là trùng hợp. Có lẽ đúng như những lời mà họ nói, bọn họ sở dĩ tìm tới mình bất quá là bởi mình có thể nói tiếng Trung Nguyên mà thôi.
Thật sự làm y phải để tâm chính là nhóm thích khách thứ hai.
Khi thấy thích khách xuất hiện y quá kinh ngạc, thế nên không để ý tới những chi tiết bất hợp lý, hôm nay tỉnh táo nằm nghĩ lại, nhóm thích khách thứ hai này quả thật sơ hở đầy mình, kỳ lạ đến nỗi chẳng có căn cứ để phải mạo hiểm xuất hiện.
Đầu tiên, Xác Châu đã bị đám người Kỷ Vô Địch đưa ra khỏi thành, tuyệt đối không thể nào quay ngược mũi giáo. Hơn nữa võ công của hai người kia tuy có thể tính là hạng nhất nhưng cũng chỉ là tệ nhất của hạng nhất mà thôi, so với Viên Ngạo Sách đã vượt qua cao thủ hạng nhất mà nói, quả thật cách biệt một trời một vực. Cái thứ hai, bọn chúng đột nhập vào nơi ở của Tây Khương sứ thần, nói cách khác mục tiêu của bọn chúng là Kỳ Địch, hoặc có thể là…
Khuyết Thư?!
Thân thể Hà Dung Cẩm ngồi bật dậy.
Đúng rồi. Hai kẻ kia nhìn kiểu gì cũng không giống thích khách, thứ nhất, võ công của bọn chúng không tính là cao cường, thứ hai, kế hoạch của bọn chúng không hề chu toàn, nếu không đâu dễ gì mà bị Tháp Bố phát hiện nhanh như vậy. Nếu đúng là thích khách, vất vả lắm mới có cơ hội trà trộn vào phủ Tiểu Khả Hãn, tuyệt đối sẽ không vì hai điểm vô lý trên mà bỏ lỡ cơ hội này.
Nghĩ đến đây, thay vì gọi bọn chúng là thích khách, chẳng thà gọi chúng là thám tử mới đúng.
Thám tử chỉ cần thăm dò tin tức là được, không cần võ công quá cao làm gì. Nhìn tốc độ chạy trốn của bọn chúng, khinh công chắc chắn không tầm thường, cũng phù hợp với đặc thù của thám tử, khinh công trọng yếu hơn võ công.
Hai thám tử xuất hiện tại nơi ở của Tây Khương sứ thần.
Từ bên ngoài nhìn vào, mục tiêu của chúng dường như là Kỳ Địch, nhưng nếu suy xét kỹ hơn, cũng không dám chắc không phải là Khuyết Thư. Liên tưởng đến bức thư mà lúc trước Kỳ Địch cho y xem, Hà Dung Cẩm cảm thấy toàn thân giống như thể bị ngâm trong nước lạnh, lạnh đến phát run.
Chẳng lẽ…
Mẫn Mẫn Vương thật sự chưa chết ư?
Tim y đập thình thịch.
Mỗi một trận chiến giữa Mẫn Mẫn Vương và Hồn Hồn Vương y đều nhớ rõ, thậm chí bao nhiêu binh lính thương vong, bao nhiêu dân chúng vô tội trôi giạt khắp nơi, cho đến tận giờ y vẫn có thể nói ra được con số ước tính. Chỉ vì những thứ mà chiến tranh gây nên quá mức bi tráng và thảm khốc.
Trên đời này làm gì có thứ chiến tranh nào thống khổ hơn là nội chiến đâu?
Trên chiến trường phải tự tay chém giết kẻ địch vốn là đồng bào của mình, nếu không vì chiến tranh, có lẽ hiện tại biết đâu bọn họ vô tình ở cùng một địa phương, có lẽ gặp nhau mà không quen biết, có khi tình cờ nhìn thấy nhau lại tươi cười chào hỏi, hoặc biết đâu có duyên phận sẽ trở thành bạn tri giao. Nhưng chiến tranh không những đã cướp đi tính mạng của họ, mà còn chôn vùi hoàn toàn viễn cảnh tươi đẹp ấy.
Nếu như Mẫn Mẫn Vương thật sự chưa chết, vậy thì, những thứ đã từng khiến y nhiều lần choàng tỉnh lúc nửa đêm, cơn ác mộng đã từng quanh quẩn trong đầu mãi không thôi rồi sẽ tiếp tục tái diễn.
Hà Dung Cẩm vỗ lên trán, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra ngoài, dính đầy lòng bàn tay.
—
Mặc dù chuyện thích khách kinh động tới Xác Châu, bất quá lần này hắn không vội, chờ sau khi Hà Dung Cẩm rời giường mới cho người gọi y tới thư phòng.
“Ngủ ngon giấc không?” Xác Châu hỏi.
“Hảo.” Sau khi Hà Dung Cẩm trả lời xong có chút uể oải.
Xác Châu cười, “Xem ra không ổn rồi.”
Hà Dung Cẩm đáp: “Dạ.”
Xác Châu nói: “Bọn trộm hai lần xâm nhập vào phủ Tiểu Khả Hãn cứ như ra vào chỗ không người. Cho dù ai ngủ trong tình hình này cũng không thể an lòng ngon giấc được.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn cảm thấy hai nhóm này là cùng một băng sao?”
Xác Châu nói: “Cùng một băng nhóm hay không quan trọng lắm hả?”
Hà Dung Cẩm ngẩn ra.
Xác Châu cũng không giải thích thêm về những lời hắn vừa hỏi mà đổi sang chuyện khác: “Tây Khương sứ thần chính là khách quý của Đột Quyết ta, tính mạng của họ phải đảm bảo an toàn và không được nửa điểm sứt mẻ. Ta đã thương lượng với bọn họ, vì để bảo đảm cho bọn họ bình yên vô sự, ta đã mời bọn họ trở về khách quán. Nơi đó có trọng binh của Phụ Hãn canh gác, có lẽ tuyệt không sai sót.”
Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn anh minh.” Nghe được tin như vậy, y không biết trong lòng nên thở phào nhẹ nhõm hay lại kéo căng hơn, đại khái như thể mọi tư vị xông thẳng lên đầu, hỗn tạp khó mà diễn tả bằng lời.
Xác Châu nói: “Nhưng mà Tây Khương sứ thần lại đưa ra một yêu cầu.”
Hà Dung Cẩm thốt lên: “Nga?”
“Lão ta muốn mời ngươi vào trong khách quán trụ một thời gian.”
Hà Dung Cẩm trầm mặc. Mặc dù yêu cầu thế này nằm trong dự liệu của y, nhưng mà trước mặt Xác Châu nửa điểm cũng không dám để lộ.
Xác Châu nói: “Ngươi là Thịnh Văn tổng quản của ta, nắm giữ mọi sự vụ trong phủ, làm sao có thể phân thân được?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Dạ.”
“Nhưng mà, dù sao bọn họ vẫn là khách quý của Đột Quyết, người tới là khách. Yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy ta cũng không thể cứ thế mà cự tuyệt, vì vậy,” Xác Châu đắn đo một hồi lại nói tiếp, “Ta đáp ứng rồi.”
Trăm mối tư vị trong lòng Hà Dung Cẩm giờ đã phân chia rồi sinh sôi nảy nở thành ngàn mối vạn mối.
Xác Châu nói: “Bọn họ định chập tối sẽ khởi hành, ngươi cũng thu dọn ít đồ đi, lát nữa còn đi cùng với họ.”
“Dạ.” Hà Dung Cẩm đang tính cáo lui, phát hiện ra đối phương bước lại gần, không khỏi ngước mắt nhìn hắn một cái.
Xác Châu đi tới trước mặt y, vươn ngón tay ra, tựa hồ muốn nâng cằm y lên, lại bị Hà Dung Cẩm lẳng lặng né tránh. Hắn cũng chẳng dây dưa chấp nhất, thản nhiên thu tay: “Ngươi đi sang khách quán chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, nên biết cái ghế Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn vĩnh viễn dành cho ngươi.”
“Đa tạ Tiểu Khả Hãn, thật ra ta…” Hà Dung Cẩm chần chừ không biết có nên nhân cơ hội này dứt khoát từ chức luôn không, đến khi lời nói xém nữa đã trào ra khóe miệng lại cảm thấy, trước lúc dời sang khách quán tự dưng đi nói cái này cũng không thỏa đáng.
“Thật ra cái gì?” Xác Châu mỉm cười nhìn y.
Hà Dung Cẩm bình tĩnh lại: “Thật ra thì thủ vệ trong phủ cần tăng thêm nhân số. Nhưng mà mấy ngày tới ta sẽ không ở trong phủ cho nên xin hãy nhờ Ngạch Đồ Lỗ chu toàn.”
Xác Châu nói: “Cái này vốn là bổn sự của hắn, ngươi không cần quan tâm.”
“Dạ.” Hà Dung Cẩm đang muốn cáo lui, lại nghe Xác Châu nói, “Ở lại dùng cơm trưa với ta đi.”
“Dạ.”
—
Một bữa cơm trưa ăn rất thong thả.
Xác Châu còn lôi ra một vò rượu cùng y đối ẩm.
Rượu tuyệt hảo, là nữ nhi hồng thượng hạng.
Nguyên bản Hà Dung Cẩm còn một chút nhẫn nhịn cuối cùng, nhưng khi vừa ngửi thấy mùi rượu, hai chân đã muốn nhũn ra, đôi mắt đói khát chăm chăm vào vò rượu. Xác Châu vừa mới rót ra chén, y đã một ngụm uống sạch, ý thèm chưa hết lưu luyến liếm liếm môi: “Lâu rồi mới được thưởng thức mùi vị thế này nha.”
Xác Châu cười nói: “Nếu ngươi thích ta sẽ kêu người lấy nhiều thêm một chút.”
Hà Dung Cẩm thắc mắc: “Tiểu Khả Hãn chẳng phải không muốn ta đụng tới rượu sao?”
Xác Châu đáp: “Đúng là thế, nhưng ngươi nghe theo ư?”
Hà Dung Cẩm cúi đầu rót rượu.
Xác Châu biết ý dừng lại, chẳng ai muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, “Ngươi còn nhớ lúc ta bị mã tặc vây khốn, ngươi đã cứu ta thế nào không?”
Hà Dung Cẩm nói: “Nhớ chứ. Tiểu Khả Hãn lúc ấy cưỡi trên lưng ngựa, dũng mãnh oai hùng, làm người ta nể sợ.”
Xác Châu nói: “Khi đó ngươi từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thần.”
Hà Dung Cẩm cuống quít chắp tay nói: “Tiểu Khả Hãn khen nhầm rồi.”
Xác Châu khoát tay: “Đây là lời tâm huyết của ta.”
Hà Dung Cẩm nói: “Là Tiểu Khả Hãn hồng phúc tề thiên.”
Xác Châu cười nói: “Ngươi khi ấy cũng không khéo đưa đẩy như hiện tại.” Hắn thở dài, “Bản thân ta có chút tưởng niệm ngươi hồi đó, rạng ngời lại dũng cảm.”
Hà Dung Cẩm cũng thở dài: “Trung Nguyên có một câu nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Hôm nay Tiểu Khả Hãn đã là phụ mẫu cơm áo của ta, đương nhiên làm sao có thể giống như lúc đầu được.”
Xác Châu nói: “Ta với ngươi mà nói… cũng chỉ là phụ mẫu cơm áo thôi sao?”
Tay cầm chén rượu của Hà Dung Cẩm dừng một chút, nhớ tới hiểu lầm năm đó, đầu không tự chủ được nhức nhối. Đã qua nhiều năm, cho dù hôm nay muốn giải thích cũng chẳng biết nói thế nào cho rõ ràng, chỉ đành bôi đen đi, nhưng nếu không giải thích, chuyện ngộ nhận này sẽ cứ mãi tiếp diễn.
Y vô tình lại rơi vào hoàn cảnh khó xử.
May là Ngạch Đồ Lỗ đột nhiên chạy tới, nói trong cung truyền ra lời nhắn, kêu Xác Châu lập tức đến bái kiến, lúc này mới làm Hà Dung Cẩm đỡ phải lúng túng.
Xác Châu đứng dậy, rót đầy chén rượu của hai người, sau đó nâng chén nói: “Ta sẽ ở trong phủ chờ ngươi trở lại.”
Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn, chỉ có thể giơ cao cái chén nhẹ nhàng cụng vào chén hắn, hai người ngửa đầu uống cạn.
Ngạch Đồ Lỗ trong mắt hiện lên một tia đố kỵ, phút chốc đã che giấu nhìn hai người hạ chén.
Sau khi Xác Châu đi rồi, Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn về góc bên kia vườn hoa.
Ở đó có một cái cây, dưới tán lá có người, bóng người hòa lẫn trong bóng cây, đã khó nhận ra lại thêm âm trầm.
Hà Dung Cẩm quay đầu lại, cầm lấy vò rượu trên bàn, hướng miệng vò về phía mình ừng ực mấy ngụm đã uống cạn rượu trong đó.
—