[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 20: Chương 20: Động Phách Kinh Tâm – Nhất




CHƯƠNG 20: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – NHẤT

Hà Dung Cẩm: Không dám quá phận

Tiểu Khả Hãn bị bắt đi, Hà Dung Cẩm đương nhiên không thể nào được ngủ an ổn, trời tờ mờ sáng nhận được tin từ người gác cổng báo lại, Xác Châu đã trở về phủ, y lập tức chạy tới phòng ngủ của Xác Châu.

Ngạch Đồ Lỗ lúc ấy đang từ bên trong đi ra ngoài, thấy y đi tới, cười lạnh: “Chuyện như vậy xảy ra mà ngươi vẫn có thể ngủ được!”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngủ không được cũng phải ngủ. Càng là chuyện như vậy lại càng cần có một người thanh tỉnh.”

Ngạch Đồ Lỗ nói: “Thanh tĩnh? Nếu lúc đó ngươi thanh tỉnh thì đâu đến nỗi để Tiểu Khả Hãn bị bắt đi dễ dàng như vậy!”

Xác Châu ở bên trong nghe được động tĩnh, phái gã sai vặt bên cạnh ra ngoài mời Hà Dung Cẩm vào, Ngạch Đồ Lỗ lúc này mới hậm hực rời đi.

Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn vào nhà, gã sai vặt ra ngoài đóng cửa lại. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, mùi hương tràn ngập, khiến cho người ta buồn ngủ rã rời. May mà Xác Châu rất nhanh từ trong phòng đi ra, cơn buồn ngủ của y đã bị xua tan mất.

“Ngươi không sao chứ?” Xác Châu hỏi.

Hà Dung Cẩm nói: “Bọn họ không có ý đả thương người, không sao hết.”

Xác Châu gật đầu nói: “Không sai, quả thật bọn chúng không có ý đả thương người.”

Ánh mắt Hà Dung Cẩm lặng lẽ đánh giá đôi mắt hắn, thấy hắn từ trên xuống dưới không chút tổn thương mới yên lòng.

Xác Châu thuận tay giải khai đai lưng, cởi áo choàng xuống, đi vào bên trong phòng, “Ngươi gặp bọn chúng như thế nào?”

Hà Dung Cẩm không thể làm gì khác đành từ từ lăn vào và bắt đầu kể, vừa mới kể được một nửa, đã nghe Xác Châu nói: “Nghe không rõ.”

Hà Dung Cẩm ngẩn ra, ánh mắt ở trong nhà và ngoài nhà giao nhau tại chỗ rẽ.

“Vào đi.” Xác Châu lên tiếng.

Hà Dung Cẩm trong lòng căng thẳng, vội nói: “Không dám quá phận.”

“Ta và ngươi đều là Đột Quyết nam nhi, sao phải học  theo bộ dáng của đám đàn bà Trung Nguyên kia chứ?” Xác Châu không vui nói.

Hà Dung Cẩm bất đắc dĩ, đành phải đẩy xe lăn vào trong phòng.

Xác Châu chỉ mặc lí y ngồi trên giường, trong tay cầm cuốn sách, ánh mắt không giống như đang đọc sách mà lại giống trầm tư hơn, “Ngươi đoán bọn chúng vì sao phải trộm Thiên Thần châu.”

Hà Dung Cẩm thuận miệng nói ra nghi vấn: “Có lẽ là muốn cứu người.”

Xác Châu gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nghe nói, Hoàng Đế Trung Nguyên sắp không xong rồi.”

Thật là một tin ngoài suy đoán. Bất quá như thế cũng giải thích được mục đích của đám cao thủ Trung Nguyên này. Hà Dung Cẩm im lặng lắng nghe.

Xác Châu quả nhiên nói tiếp: “Đêm khuya ta đi gặp Phụ Hãn báo lại chuyện này, nghe theo ý của Phụ Hãn, cũng đoán vậy thôi. Chỉ là trước đó chúng ta đã tuyên bố Thiên Thần châu chính là dị bảo mà thần ban cho Đột Quyết ta, chỉ trong chớp mắt mà dị bảo thần ban đã rơi vào tay người Trung Nguyên, chẳng lẽ Đột Quyết ta lại vô năng đến thế? Vì vậy, ta đã truyền lệnh cho các trạm kiểm soát trong phạm vi Đột Quyết siết chặt nghiêm ngặt, cần phải lấy lại Thiên Thần châu!”

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn anh minh.”

Xác Châu nói: “Nhưng mà trong số bọn chúng lại có một thanh niên dùng kiếm võ công cao cường, muốn đối phó thật không dễ chút nào.”

Hà Dung Cẩm đáp: “Dạ phải.”

“Ngươi cho là, công phu của hắn so với ngươi thế nào?”

Hà Dung Cẩm đã thầm nghĩ trong lòng. Từ lúc y thấy Xác Châu trở về phủ đã dự liệu trước hắn sẽ đặt ra câu hỏi như thế. Người khác nhìn thấy võ công của Viên Ngạo Sách đương nhiên sẽ không nghi ngờ vì sao y lại bị bắt dễ dàng, nhưng Xác Châu biết rõ, bởi vì hắn biết võ công của y sâu cạn ra sao.

“Nếu chân ta không bị thương, có lẽ sẽ chống đỡ được khoảng trăm chiêu.” Y nói.

Xác Châu hỏi: “Thật sao?”

Hà Dung Cẩm nói: “Chỉ là suy đoán mà thôi. Ta chưa hề chân chính giao thủ với hắn, đến tột cùng như thế nào, cũng chẳng biết được. Có lẽ, công phu của hắn lại vừa khéo khắc chế ta, vậy thì ngay cả trăm chiêu cũng không qua nổi.”

Xác Châu nói: “Vì sao ngươi không đoán võ công của ngươi vừa khéo lại khắc chế hắn?”

Hà Dung Cẩm cười khổ: “Võ công của hắn rất cao, muốn ra chiêu khắc chế lại hắn là vô cùng khó.”

Xác Châu nhắm hai mắt lại: “Mấy ngày này ngươi bị thương. Có lẽ là thiên ý.”

Hà Dung Cẩm trong lòng nhẹ nhõm thở phào một cái. Muốn biết võ công cao thấp thế nào trừ phi chênh lệch quá lớn, nếu không cực kỳ rất khó so sánh. Xác Châu cho dù vẫn nghi ngờ, nhưng cũng không thể cãi lại.

“Nút áo của ngươi rớt rồi.”

Hà Dung Cẩm đang cảm thấy thoải mái, Xác Châu tự dưng lại thốt ra một câu như vậy.

“… Dạ” Hà Dung Cẩm cúi đầu, giấu đi nỗi khiếp sợ khó mà lẩn trốn trong mắt.

“Thời gian không còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Xác Châu khoát tay.

“Dạ.” Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn đi ra ngoài. Bên ngoài sắc trời âm u, mây đen phủ kín trên góc mái cong cong, cũng như tâm tình y lúc này không bàn mà hợp ý. Câu nói sau cùng của Xác Châu giống như một cái búa tạ, đập nát tất cả giải thích trước đó của y.

Xem ra, hắn đã thấy cái khúc mình tự ngắt nút áo xuống rồi, nếu không phải như thế, làm sao hắn lại để ý đến chi tiết mình làm rớt nút áo kia chứ?

Tay y cầm nút đồng nhưng lại không viện thủ.

Hà Dung Cẩm khẽ thở dài.

Nếu như mới nãy Xác Châu có hỏi, y còn có thể tìm lý do qua loa đại khái, ví dụ như không tìm được sơ hở gì đó, nhưng Xác Châu không hỏi, như vậy điểm nghi vấn này chỉ có thể gieo trong lòng Xác Châu, mọc rễ, nẩy mầm, nở hoa, kết trái, và cuối cùng sẽ thối rữa.

Trước kia ở phủ Sẩn Bột Đặc hôm nay ở phủ Tiểu Khả Hãn, đã không còn là chỗ có thể ở lại rồi.

Y vuốt đầu gối, ánh mắt không tự chủ được nhìn về nơi ở tạm thời của đặc phái viên.

Nếu y rời đi, Khuyết Thư sẽ không còn lý do để lưu lại, trọn vẹn cả đôi đường. Vấn đề duy nhất chính là, y làm cách nào có thể lết đi với một chân bị gãy.

Ban đầu lúc tự làm gãy chân mình, xuống tay nhẹ một chút là được rồi.

Đây không phải là chuyện duy nhất khiến Hà Dung Cẩm hối hận. Y trở lại gian phòng, đang muốn đẩy cửa, đã nghe văng vẳng một tiếng hô từ bên chỗ ở của đặc phái viên truyền tới. Vì để tiện cho đặc phái viên, Xác Châu an bài bọn họ ở gần phòng của Hà Dung Cẩm, chỉ cách hai mặt tường, vì vậy vào sáng sớm ở đây vốn yên tĩnh lại nghe rõ mồn một.

Y đẩy cửa ra, thầm nghĩ Tháp Bố không hổ là đội trưởng đội cận vệ của Tây Khương Vương Cung, quả nhiên tự mình chăm chỉ luyện tập khắc khổ, hôm qua ngủ trễ như thế hôm nay sáng sớm đã dậy luyện công. Bất quá y nhanh chóng phát hiện ra chuyện này không ăn khớp, bởi vì tiếng hô hoán ngày càng dồn dập, không giống luyện công mà giống đang đánh nhau hơn.

Đang lúc bần thần rối loạn, đã nghe Kỳ Địch hô to: “Bắt thích khách!” Tiếng hô của lão âm ĩ như một tràng sấm nổ mùa xuân, vang to kinh hồn phá tan sự yên tĩnh trong phủ Tiểu Khã Hãn.

Hà Dung Cẩm tim chưa kịp thả lỏng đã bị kéo căng, lập tức lăn xe chạy tới phòng cách vách.

May mà gần chỗ ở của đặc phái viên có bố trí không ít thủ vệ, khi y chạy tới, Kỳ Địch cùng Khuyết Thư đã được thủ vệ che bên ngoài, một mình Tháp Bố dẫn đám thủ vệ còn lại chiến đấu hăng hái. Thích khách tổng cộng có hai người, quần áo giống y hệt gia nô trong phủ, thân thủ bất phàm. Bọn họ mắt thấy náo động ngày càng lớn, cố ý lộ sơ hở để Tháp Bố đứng gần nhất đánh trúng bả vai, sau đó mượn lực đá một cước, đẩy Tháp Bố ra khỏi vòng chiến, song song nhảy lên mái hiên, chạy ra ngoài.

“Trốn đi đằng nào!” Ngạch Đồ Lỗ xuất hiện bên một mái hiên khác, thân như én lượn, lên xuống đuổi tới.

Hà Dung Cẩm ngẩng đầu nhìn bọn họ một trước một sau dần xa khỏi tầm nhìn của mình mới thu hồi ánh mắt.

“Hà tổng quản?” Nhóm thủ vệ không biết làm sao chạy tới.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, trong phủ Tiểu Khả Hãn đã hai lượt bị thích khách đột nhập, mà một người cũng không bắt được, này chẳng những đã tát cho tất cả thủ vệ trong phủ Tiểu Khả Hãn một bạt tai, hơn nữa còn lộ ra sự yếu kém của thủ vệ trong phủ. Xác Châu là nhi tử máu mủ của Đột Quyết Khả Hãn, lại là một trong những người có khả năng kế thừa ngai vị Khả Hãn nhất, nếu để Khả Hãn Shana Li biết được hai chuyện lần này sẽ trách tội, e là tất cả thủ vệ trong phủ Tiểu Khả Hãn muốn chịu trách nhiệm cũng chịu không nổi.

Hà Dung Cẩm nói: “Còn không mau đi bẩm báo cho Tiểu Khả Hãn.”

“Dạ.” Đám hộ vệ không dám chậm trễ, vội vàng cử ra kẻ miệng lưỡi lanh lợi nhất chạy về phía phòng ngủ của Xác Châu.

Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn đám người Kỳ Địch.

Bọn họ cũng đang nhìn mình.

Là Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn, thấy khách quý trong phủ bị tập kích đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn chẳng quan tâm. Y không thể làm gì khác đành đẩy xe lăn tới trước phòng. “Kỳ Địch đại nhân, ngài không sao chứ.”

Kỳ Địch mỉm cười nói: “Đa tạ Hà tổng quản quan tâm, chúng ta không sao hết.” Lão có thâm ý khác nghiêng đầu nhìn Khuyết Thư một chút.

Hà Dung Cẩm coi như không thấy: “Vậy xin hãy nghỉ ngơi, trời còn sớm.”

Kỳ Địch nhìn sắc trời, cười nói: “Đúng là rất sớm.”

Hà Dung Cẩm quay xe lăn đi, nhưng ngay sau đó phát hiện trên lưng ghế lại bị giữa chặt rồi, không cần quay đầu y cũng thừa biết kẻ nào đang giữ chặt lưng ghế của y.

“Ta đưa ngươi về.” Khuyết Thư nói.

Hà Dung Cẩm không phản đối. Lấy tính cách của Khuyết Thư, cho dù y có phản đối cũng chỉ vô ích mà thôi.

Hai người dọc đường đi chẳng buồn lên tiếng.

Đến trước cửa, Hà Dung Cẩm như lần trước tự nhiên vươn tay giữ lấy bánh xe, Khuyết Thư phối hợp dừng lại.

“Ngươi…” Hà Dung Cẩm quay đầu đang muốn nói chuyện, lại thấy Khuyết Thư cúi xuống hôn lên tóc y một chút. Ký ức cuồn cuộn như bài sơn đảo hải chảy khắp đầu cùng thân thể, khiến y trong chốc lát đã cứng đơ tại chỗ, trơ mắt nhìn Khuyết Thư thỏa mãn nghênh ngang rời đi, một chữ cũng không thốt nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.