[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 19: Chương 19: Khắc Cốt Minh Tâm – Cửu




CHƯƠNG 19: KHẮC CỐT MINH TÂM – CỬU

★★★★★

Khuyết Thư: Ngươi nên tự biết

Lần này Ngạch Đồ Lỗ không dám tự tiện phỏng đoán thân phận người tới, đến khi bọn họ đến gần rồi, nhìn thấy rõ là Xác Châu mới quay lại hành lễ.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Xác Châu thấy Hà Dung Cẩm bị đám người chế trụ, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Ngạch Đồ Lỗ cúi đầu nhẹ giọng hồi báo.

Xác Châu nheo mắt lại: “Ngươi khẳng định bọn chúng là đạo tặc đã trộm bảo vật?”

Ngạch Đồ Lỗ đáp: “Bọn chúng mới nãy đã thú nhận.”

Xác Châu gật đầu: “Thú nhận cũng tốt.” Hắn nói với Hà Dung Cẩm, “Bảo với bọn chúng, chỉ cần giao Thiên Thần châu ra, ta sẽ mở một bên lưới, thả cho chúng một con ngựa.”

Hà Dung Cẩm truyền lời lại cho đám người Kỷ Vô Địch: “Tiểu Khả Hãn nói, chỉ cần các ngươi giao Thiên Thần châu ra, ngài ấy liền tha cho các ngươi một con ngựa .”

Kỷ Vô Địch cưởi hì hì: “Chúng ta tới bốn người lận nha, nhét lên một con ngựa chen chúc lắm. Chi bằng hai ngựa đi, ta với A Sách một con, A Tả và A Hữu một con.”

Hà Dung Cẩm trong thời gian ngắn ngủn đã học được cách phớt lờ những gì y nói, ra mặt khuyên can: “Các ngươi không phải muốn rời khỏi kinh thành sao? Đây là cơ hội tốt nhất và cũng là duy nhất.” 1,.!.

Kỷ Vô Địch hỏi ngược lại: “Nếu như chúng ta không giữ Thiên Thần châu, có phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi hay không?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Chắc vậy.”

Kỷ Vô Địch nói: “Ta đây mà đáp ứng điều kiện của hắn, chẳng phải đã đi một chuyến thật uổng phí rồi ư?”

Hà Dung Cẩm cho lời khuyên: “Lần sau trước khi động thủ, hãy nhớ vạch ra một đường lui chắc chắn.”

Kỷ Vô Địch cực kỳ tự nhiên: “Chẳng phải có ngươi đây sao?” 85

“… Rõ ràng một điều là, ngươi nghĩ sai rồi.”

Kỷ Vô Địch quay đầu nhìn Viên Ngạo Sách: “A Sách, thật ra thì có một chuyện ta vẫn rất tò mò.”

Viên Ngạo Sách nói: “Chuyện ngươi tò mò tuyệt đối không chỉ có một.”

Kỷ Vô Địch đáp: “Nhưng mà lần này chỉ muốn hỏi ngươi một cái thôi.”

“Hỏi đi.”

“Giơ kiếm lâu như vậy, ngươi không thấy mỏi hả?”

Kỷ Vô Địch vừa dứt lời, kiếm trong tay Viên Ngạo Sách đã chuyển.

Kiếm của hắn thật giống như một viên đá được ném vào trong hồ, rất nhanh, đã thấy sóng nước từng vòng lăn tăn.

Sớm có chuẩn bị cho nên Ngạch Đồ Lỗ cùng Khuyết Thư đều ra tay đầu tiên.

Ngạch Đồ Lỗ thân là Xương Võ tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn, đương nhiên thân thủ không tệ, trường đao trong tay vung lên vung xuống, ra chiêu liên tục hòng ngăn trở kiếm của Viên Ngạo Sách. Nhưng lực kiếm của Viên Ngạo Sách không hề yếu, về sau lại càng mạnh tay hơn. Ngạch Đồ Lỗ một chiêu thuận lợi chém xuống, muốn lui đao về để đổi chiêu lại không kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, trường đao cơ hồ tuột khỏi tay.

Cùng lúc đó, đao trong tay Khuyết Thư đã bị Hữu Khổng Vũ chế trụ.

Chỉ bị gián đoạn một lát thôi, những người khác bao gồm cả Tháp Bố cũng đã khôi phục thần trí, vội vội vàng vàng đánh về phía bốn người kia.

Kiếm của Viên Ngạo Sách vừa chuyển, cái cổ của Hà Dung Cẩm liền khôi phục tự do, bất quá y ngồi trên xe lăn hành động bất tiện, vẫn không thể tùy tiện thoát khỏi vòng vây khốn của đám người Viên Ngạo Sách, chỉ đành tiếp tục làm con tin. Ánh mắt y thoạt nhìn có vẻ như đang chú tâm vào trận đấu giữa Viên Ngạo Sách và Ngạch Đồ Lỗ, nhưng dư quang lại chăm chăm vào nhất cử nhất động của Khuyết Thư.

Võ công của Khuyết Thư chỉ có thể coi là hạng thường thường bậc trung, so với Tháp Bố còn kém một bậc, nếu hành quân đánh giặc có lẽ dư sức, nhưng nhỡ mà gặp phải cao thủ chân chính tuyệt đối sẽ thiệt thòi lớn. Ngón tay y lặng lẽ rút ra một cái nút đồng, đặt trong lòng bàn tay.

“A!” Ngạch Đồ Lỗ đột nhiên hét lớn một tiếng, trường đao trong tay đã bị kiếm của Viên Ngạo Sách hất văng lên không trung, thẳng tắp rớt xuống chỗ Khuyết Thư.

Kỳ Địch thấy vậy thất kinh, đang muốn hô hoán, đã thấy Tháp Bố đột nhiên dùng tay trái nhặt trường đao dưới đất lên, hất tay phóng về hướng Viên Ngạo Sách.

Viên Ngạo Sách nhìn còn chẳng thèm nhìn, xoay tay lại khẽ phất, một thanh trường đao nguyên bản cứng như thế cũng bị chẻ làm hai đoạn.

Trường đao keng một tiếng rơi xuống đất, tình hình trong sân lại thay đổi.

Kỷ Vô Địch được Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ che ở chính giữa, Hà Dung Cẩm liền lệch khỏi vòng vây của họ lộ ra ngoài. Tháp Bố, Khuyết Thư cùng một đám hộ vệ trong phủ liên thủ đấu với Tả Tư Văn Hữu Khổng Vũ, hai kẻ chỉ có thể thủ mà không thể đánh, vô cùng chật vật, liên tục suýt chết. Nhưng ở phía bên kia, Viên Ngạo Sách một đường như vào nơi không người, sau khi bức lui Ngạch Đồ Lỗ, trường kiếm chỉ cách Xác Châu có nửa thước.

Ngạch Đồ Lỗ mắt thấy không ổn, hét lớn: “Tiểu Khả Hãn lùi lại!”

Xác Châu nhíu mày, cước bộ liên tiếp lùi về phía sau.

Hắn lùi nhanh nhưng Viên Ngạo Sách tiến còn nhanh hơn.

Dư âm sau khi Ngạch Đồ Lỗ hét lên vẫn còn vọng bên tai, kiếm phong sắc bén của Viên Ngạo Sách đã chỉ thẳng vào mặt Xác Châu.

“Bảo vệ Tiểu Khả Hãn!”

Thân thể Ngạch Đồ Lỗ trong thời khắc nguy cấp nhất trở nên hết sức linh hoạt, hai cánh tay mở rộng, muốn chặn ngang người Viên Ngạo Sách.

“A Sách cẩn thận!” Thanh âm của Kỷ Vô Địch vọng lại từ hướng kia.

Ngạch Đồ Lỗ chỉ thấy thân thể Viên Ngạo Sách nguyên bản còn đang ở trước mắt bỗng nhiên nhoáng một cái, phóng tới trước mặt Xác Châu, trước ngực hắn chỉ còn lại một đạo hư ảnh.

“Dừng tay!” Hai chữ này không phải do Viên Ngạo Sách nói ra, mà do Xác Châu lên tiếng. Là con tin, hắn thật sự thức thời hơn nhiều so với Hà Dung Cẩm. ab556644

Ngạch Đồ Lỗ dừng tay đầu tiên, ngay sau đó là hộ vệ trong phủ Tiểu Khả Hãn, cuối cùng là Khuyết Thư và Tháp Bố.

Rừng đuốc trong khi chiến đấu đã bị dập tắt vài cái, ánh lửa trong sân so với lúc trước tối hơn hẳn, sắc mặt người nào người nấy trong bóng tối cũng một mảng đen xì.

Mặt Xác Châu so với mọi người càng âm trầm hơn, “Cho dù các ngươi có thể trốn khỏi phủ Tiểu Khả Hãn, cũng trốn không khỏi kinh thành. Cho dù các ngươi có thể chạy khỏi kinh thành cũng đừng mơ mà chạy khỏi Đột Quyết!”

Kỷ Vô Địch sau khi nghe Hà Dung Cẩm thuật lại xong mới đề nghị: “Hay là, chúng ta đánh cược một chút xem sao? Ngươi cứ thả chúng ta ra khỏi kinh thành đã nào?”

Xác Châu nheo mắt theo dõi bọn họ, hồi lâu đáp: “Hảo.”

Hà Dung Cẩm và đám người Khuyết Thư ngẩn ra, không nghĩ là hắn lại đáp ứng nhanh như thế.

Khuyết Thư lập tức đánh giá cao về Xác Châu. Người này gặp chuyện mà bình tĩnh quả quyết, tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ, Đột Quyết ngày sau nếu thật sự rơi vào trong tay người này, e là sẽ trở thành đại họa của Tây Khương.

Kỷ Vô Địch nói: “Vậy chúng ta đi thôi.” Y vừa dứt lời, chủ động bước ra ngoài vòng bảo vệ của Tả Tư Văn cùng Hữu Khổng Vũ, hai người bị dọa hết hồn lập tức đuổi theo, sợ y xảy ra bất trắc.

Kể từ lúc này, con tin nghiễm nhiên từ Hà Dung Cẩm đổi thành Xác Châu, từ giằng co đổi sang di chuyển.

Đoàn người từ từ đi tới trước cửa phủ Tiểu Khả Hãn, đòi một chiếc xe ngựa cùng bốn con khoái mã.

Viên Ngạo Sách áp tải Xác Châu ngồi lên xe ngựa, năm người cùng lên xe chậm rãi rời khỏi kinh thành.

Ngạch Đồ Lỗ không dám chậm trễ, nhanh chóng ra roi quất ngựa, mang theo nhân mã bám sát dọc đường.

Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn đương nhiên chỉ có thể ở lại trông phủ.

Kỳ Địch là Tây Khương sứ giả, giúp đỡ là đạo nghĩa, không giúp cũng chẳng sao. Lão thấy Khuyết Thư không có chỉ thị gì, vui vẻ ngồi không.

Hà Dung Cẩm sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi người trong phủ, vừa lúc muốn trở về phòng, lại thấy Khuyết Thư bước tới. Y đành phải dừng xe lăn, lẳng lặng nhìn hắn.

Khuyết Thư hỏi: “Có bị thương không?”

Hà Dung Cẩm hỏi ngược: “Không bị thương vì sao phải ngồi xe lăn? Chẳng lẽ muốn đi lại dễ dàng hơn à?”

Khuyết Thư nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của y, ngón tay đột nhiên có một loại xúc động mãnh liệt muốn chạm vào người trước mặt này, một sợi tóc cũng tốt, một góc áo cũng được, chỉ cần là thứ còn vương hơi thở của y. Hắn cuối cùng giơ tay lên, lại đặt xuống ghế dựa của xe lăn.

“Ta đưa ngươi trở về.” Hắn nói.

Hà Dung Cẩm từ chối: “Ta gãy chân chứ không có gãy tay.”

Khuyết Thư mắt điếc tai ngơ đẩy xe lăn về phía trước.

Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngươi không sợ bại lộ thân phận sao?”

“Ta là tùy tùng của sứ giả, ngươi là quan phiên dịch, thường xuyên lui tới cũng là chuyện bình thường, có gì mà sợ? Nếu nói đến bại lộ thân phận, ngươi mới là người cần phải cẩn thận. Cấu kết đạo tặc, tư thông gian tế, tội danh không nhỏ đâu.” Khuyết Thư dừng một chút, hạ giọng nhắc nhở, “Nơi này không phải là Tây Khương.”

Hà Dung Cẩm chất vấn: “Ngươi thấy ta cấu kết đạo tặc tư thông gian tế hồi nào?”

Khuyết Thư đáp: “Có một số việc không cần nhìn, chỉ cần đoán thôi là đủ để dồn ngươi vào chỗ vạn kiếp bất phục rồi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Vậy tại sao ngươi phải mạo hiểm rời khỏi quốc nội, lại còn bàng quang bỏ mặc nó chứ?”

Cước bộ của Khuyết Thư đột nhiên ngừng lại, giọng điệu đổi sang lạnh lẽo, “Kẻ nào đã nói cho ngươi?”

“Trọng yếu sao?”

“Kỳ Địch?”

“Ngươi biết rõ cần gì phải cố hỏi?”

Khuyết Thư một lần nữa tiếp tục cước bộ, nhưng không nói lời nào.

Hà Dung Cẩm hỏi: “Lần này các ngươi tới đây có mục đích gì?”

Khuyết Thư nói: “Ngươi nên tự biết.”

Hà Dung Cẩm khuyên hắn: “Nên đi đi.”

Khuyết Thư trả lời: “Làm thế nào để ta đi, ngươi cũng nên tự biết.”

Cửa sổ quen thuộc đã gần ngay trước mắt, hai tay Hà Dung Cẩm đột nhiên chụp lấy bánh xe.

Khuyết Thư bất ngờ không kịp đề phòng, vội vã đứng lại, sợ làm tay y bị thương.

Ánh mắt của Hà Dung Cẩm nhìn thẳng về trước, không quay đầu nói: “Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, mời.”

Khuyết Thư nói: “Ta nhìn vào ngươi vào cửa.”

Hà Dung Cẩm cũng chẳng dây dưa với hắn nữa, lăn xe đi thẳng vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Qua một hồi, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân rời đi.

Hà Dung Cẩm mở bàn tay ra.

Cái nút đồng mới nãy chưa kịp phóng còn đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay y. 2120


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.