[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 18: Chương 18: Khắc Cốt Minh Tâm – Bát




CHƯƠNG 17: KHẮC CỐT MINH TÂM – BÁT

★★★★★

Khuyết Thư: Ngươi nên tự biết

Hà Dung Cẩm hỏi: “Giúp việc gì?”

Tả Tư Văn thỉnh cầu: “Chúng ta muốn nhờ Hà tổng quản đưa chúng ta ra khỏi thành.”

Trên mặt Hà Dung Cẩm lộ ra vẻ kinh ngạc, không chỉ vì yêu cầu của bọn họ mà hơn nữa còn bởi sự thẳng thắn hùng hổ, mặt không đổi sắc khi bọn họ đưa ra yêu cầu như thế với một người xa lạ, “Vì sao?”

Tả Tư Văn nói: “Sau khi bị chúng ta lấy trộm Thiên Thần châu, quan phủ nhất định sẽ canh gác cửa thành nghiêm ngặt đề phòng chúng ta chạy trốn.”

Hà Dung Cẩm lại càng tò mò: “Ta muốn hỏi là, chư vị tại sao lại cảm thấy ta sẽ giúp chư vị chuyện rắc rối này?”

Tả Tư Văn trầm mặc nhìn về phía Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch trả lời: “Bởi vì ngươi nói tiếng Trung Nguyên.”

Hà Dung Cẩm cau mày: “Chỉ thế thôi ư?”

Kỷ Vô Địch nói: “Chẳng lẽ còn chưa đủ?”

Hà Dung Cẩm giải thích: “Giúp đỡ khâm phạm quan trọng của triều đình là tử tội, lý do này hiển nhiên làm sao có thể thuyết phục ta.”

Kỷ Vô Địch nói: “Nhưng mà những người khác đâu có hiểu tiếng Trung Nguyên, cho dù ta có nhờ họ giúp thì họ cũng có hiểu cái gì đâu mà giúp.”

“…” Hà Dung Cẩm đột nhiên phát hiện, mặc dù từ góc độ của mình thì thấy lời y nói chẳng chút đạo lý nào, nhưng mà đứng theo góc độ của y, lý do này chẳng những có đạo lý, hơn nữa còn cực kỳ có đạo lý.

“Chúng ta cũng biết chuyện này vô cùng mạo hiểm, vì vậy tuyệt không thể nào không có thành ý.” Tả Tư Văn vừa nói, vừa móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, “Ngân phiếu này mặc dù không thể sử dụng trong phạm vi Đột Quyết, nhưng ở Trung Nguyên đều có các chi nhánh của tiền trang. Bắc Ngụy thành gần với Đột Quyết nhất cũng có.”

Hà Dung Cẩm liếc mắt nhìn mệnh giá của ngân phiếu trước mặt, khẽ mĩm cười: “Con số thật lớn.”

Tả Tư Văn chân thành: “Rất mong Hà tổng quản hỗ trợ.”

Hà Dung Cẩm từ chối: “Đáng tiếc, ta có lòng nhưng không đủ sức, không có bản lĩnh ôm một bó tiền bất chính như thế. Ta mặc dù đang ở trong phủ Tiểu Khả Hãn, nhưng tầm mắt cũng chỉ có thể chạm đến bốn phía tường vây trong cái phủ này mà thôi, chẳng tài nào xa hơn được vì sức người có hạn.”

Tả Tư Văn nói: “Thứ chúng ta muốn chính là bên trong bốn phía tường vây này.”

“Nga?”

Tả Tư Văn chậm rãi lên tiếng: “Tây Khương sứ giả.”

Tay nắm hồ lô của Hà Dung Cẩm căng thẳng, “Các ngươi muốn cưỡng chế sứ giả sao? Này là hại người lương thiện đó nha.”

Tả Tư Văn nói: “Nếu có thể lẫn vào trong Tây Khương sứ đoàn, như vậy đội thị vệ Đột Quyết sẽ không dám làm khó.”

Hà Dung Cẩm đuổi khéo: “Đã thế thì, ta sẽ chỉ cho các vị một con đường. Các vị chỉ cần từ nơi này ra cửa quẹo trái, đi chừng mười trượng là được.”

Tả Tư Văn đề nghị: “Xin Hà tổng quản thay mặt tiến cử.”

Hà Dung Cẩm đáp: “Xin lỗi, chuyện này xin thứ cho ta khó mà nghe theo.”

Tả Tư Văn nhìn về phía Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch than ngắn thở dài: “A Tả, ta đã bảo ra khỏi cửa nhớ đem theo bạc trắng vàng thật đi mà, ngân phiếu nhìn qua cũng chẳng có cảm giác đáng tin.”

Hà Dung Cẩm sợ bọn họ cứ nói tiếp rồi không đi, vội vàng ngắt lời: “Chư vị còn chuyện gì nữa sao?”

Tả Tư Văn chắp tay: “Đã làm phiền rồi.” Bọn họ nói xong, cứ như vậy thật sự mở cửa đi ra ngoài.

Chờ bọn hắn đi khỏi năm sáu bước, Hà Dung Cẩm mới phát hiện có điều không ổn, vội vã đuổi theo hỏi: “Các ngươi cứ thế mà đi hả?”

Tả Tư Văn mừng rỡ: “Chẳng lẽ Hà tổng quản đã thay đổi chủ ý?”

Hà Dung Cẩm nói: “Ta đang hỏi, các ngươi chẳng lẽ cứ đi nghênh ngang từ trong phủ Tiểu Khả Hãn ra ngoài sao?

Kỷ Vô Địch trả lời: “Chúng ta có thể lén lén lút lút.”

Hà Dung Cẩm vừa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Kỷ Vô Địch cong người thành hình con tôm, rón ra rón rén nhón nhón chân mà đi.

“…”

Phía ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Hà Dung Cẩm trong lòng giật mình, đang muốn thúc giục bọn họ rời đi, đã nghe xoẹt một tiếng, kiếm trong tay Viên Ngạo Sách xuất ra khỏi vỏ!

Kiếm trong tay hắn rẽ ra kiếm quang cực lạnh, giống như tuyết đọng ngàn năm trên Thiên Sơn, quét về phía mặt y, Hà Dung Cẩm cảm thấy lỗ chân lông trên mặt mình khẽ run rẩy theo! Đường kiếm của hắn cực nhanh.

Hà Dung Cẩm vươn tay, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua kiếm phong.

Lúc này, y nhìn thấy ánh mắt của Viên Ngạo Sách.

Ánh mắt không hề có chút sát ý.

Chỉ trong chớp mắt, y đột nhiên lĩnh ngộ được ý đồ của Viên Ngạo Sách, ngón tay muốn chống đỡ nhất thời trật phương hướng, tùy ý để thanh kiếm kia gác lên cổ mình.

Cùng lúc đó, Ngạch Đồ Lỗ mang theo hộ vệ trong phủ ào vào.

Hộ vệ vây xung quanh bọn họ, mấy bó đuốc trong tay nhất thời soi rõ năm người trước cửa phòng không sót một ai.

“Còn không thả người!” Ngạch Đồ Lỗ cầm lấy đao nhỏ, dùng tiếng Đột Quyết, giọng vô cùng khí thế hét lớn.

Kỷ Vô Địch tự hào: “Hắn nhất định đang hâm mộ tư thế cầm kiếm cực kỳ anh tuấn của A Sách!”

Hữu Khổng Vũ lẩm bẩm: “Sao ta lại thấy hắn hình như có ý xấu?”

Kỷ Vô Địch nói: “Cải biến hai chữ đi ngươi sẽ hiểu. Hắn nhất định đang ghen tỵ với tư thế cầm kiếm rất soái của A Sách. Ghen tỵ với hâm mộ, vốn chỉ cách nhau một đường chỉ mong manh mà thôi.”

Ngạch Đồ Lỗ thấy từ miệng bọn họ toàn nói những thứ hắn không hiểu, chẳng thèm để ý đến hắn, giận tím mặt quát: “Các ngươi nếu không thả người thì đừng trách chúng ta vô tình. Cung thủ đâu, sẵn sàng!”

Lời hắn vừa dứt, mười mấy gã cung thủ lập tức nhô ra phía sau hắn, bao vây thành một vòng.

Hữu Khổng Vũ lẳng lặng di chuyển cước bộ, che Tả Tư Văn ở bên trong.

Ánh mắt Ngạch Đồ Lỗ chợt lóe, đang muốn phất tay bắn tên, đã nghe Hà Dung Cẩm hô lớn: “Ngạch Đồ Lỗ tổng quản, cứu ta!” Cái tay vốn định giơ lên nhất thời án ngữ giữa không trung, “Bọn chúng rất có thể chính là khâm phạm quan trọng mà đội thị vệ vương cung muốn tìm. Bọn chúng vừa là người dị tộc, lại vừa cả gan làm loạn lẻn vào trong cung trộm bảo vật, nhất định đang suy tính một âm mưu ghê gớm. Hôm nay nếu để chúng chạy mất khác nào thả hổ về rừng, chỉ sợ ngày sau Khả Hãn trách tội, các ngươi làm sao gánh nổi trách nhiệm.” ceqs81qf

Kỷ Vô Địch hiếu kỳ hỏi: “Nãy giờ hắn đang huyên thuyền cái gì á?”

Hà Dung Cẩm tường thuật lại.

Kỷ Vô Địch tấm tắc khen: “Hắn thật là quá thông minh rồi đi!”

Ngạch Đồ Lỗ hỏi: “Y nói gì?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Y khen huynh thông minh.”

Ánh mắt Ngạch Đồ Lỗ sáng lên: “Bọn chúng quả nhiên chính bọn đạo tặc nhảy vào cung trộm báu vật?”

Kỷ Vô Địch tự cố tự địa [1] nói tiếp: “Hắn rõ ràng thấy ngươi không vừa mắt, muốn mượn tay chúng ta giết chết ngươi, lại còn có thể lôi ra mấy cái lý do ngớ ngẩn như thế, rõ là thông minh, thật sự cô phụ bộ dáng đần độn ngu xuẩn bên ngoài của hắn.”

Hà Dung Cẩm nhịn không được bật cười.

Ngạch Đồ Lỗ nhìn Kỷ Vô Địch một chút lại nhìn sang y, tức giận quát: “Y nói cái gì? Ngươi vừa cười cái gì?”

Hà Dung Cẩm nghiêm mặt tường thuật: “Y nói huynh muốn một hòn đá hạ hai con chim, sẵn tiện diệt trừ ta đây vốn cái đinh trong mắt.”

Ngạch Đồ Lỗ giậm chân rủa: “Cái rắm! Lẽ nào là do ta đẩy ngươi vào trong tay bọn chúng chắc?”

Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “An ninh trong phủ chẳng phải là do Ngạch Đồ Lỗ tổng quản chịu trách nhiệm đấy thôi?”

Ngạch Đồ Lỗ tức nghẹn họng nói không nên lời.

Phía ngoài lại có tiếng bước chân vang lên.

Ngạch Đồ Lỗ thở phào một cái: “Tiểu Khả Hãn trở lại, tự ngài ấy sẽ định đoạt!”

Nhưng người tiến vào, không phải Tiểu Khả Hãn như hắn nghĩ, mà là đám người Kỳ Địch.

Khuyết Thư thấy Hà Dung Cẩm bị kiếm chặn ngang, sắc mặt đột biến, cước bộ vốn theo sau Kỳ Địch nhất thời bước lên trước một bước dài, thiếu chút nữa lướt qua người Kỳ Địch. May mà Kỳ Địch phản ứng cực nhanh, thân thể lúc này hướng sang phía Ngạch Đồ Lỗ, người bên cạnh nhìn vào tưởng Khuyết Thư sớm dự liệu là Kỳ Địch muốn dừng bước, cho nên cùng với Tháp Bố một trái một phải bảo vệ hai bên lão.

Ngạch Đồ Lỗ mặc dù không muốn giải thích những chuyện đang xảy ra trong phủ với Tây Khương sứ đoàn, nhưng bọn họ rốt cục vẫn mang tư cách là khách quý của Đột Quyết, hắn không dám thất lễ, vội vã xoay người hành lễ.

Kỳ Địch hỏi: “Ngạch Đồ Lỗ đại nhân, Hà tổng quản, nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lão nhìn như có vẻ đang hỏi Ngạch Đồ Lỗ, nhưng khóe mắt lại nhìn về phía Hà Dung Cẩm đang bị cưỡng chế.

Đột Quyết, Tây Khương, Trung Nguyên, ba phương người ngựa tề tụ, một người duy nhất có thể làm cầu nối giữa ba phía chỉ có Hà Dung Cẩm. Y làm con tin đã mệt muốn chết, lại còn bảo y phải xoay tới xoay lui phiên dịch cho từng bên. Nguyên bản là con tin bị cưỡng ép trong tình huống vô cùng ngặt nghèo, thế nhưng y lại là ‘cây cầu’ duy nhất ở đây cho nên không khí dịu hẳn xuống. rx57hn10`

Chờ y thuật lại xong xuôi, mới phát hiện bốn phía im ắng từ lâu. Có lẽ vì liên quan đến Tây Khương sứ giả, ngay cả Ngạch Đồ Lỗ có nóng lòng muốn giải quyết xong xuôi chuyện này trước khi Xác Châu về phủ, cũng đành nhẫn nhịn chờ y thuật hết đầu đuôi. am

Kỳ Địch rõ ràng mọi chuyện: “Nói vậy, những người này đích thật là khâm phạm quan trọng của triều đình ư? Nhưng mới nãy rõ ràng đội thị vệ vương cung đã lục soát trong ngoài phủ Tiểu Khả Hãn mấy lượt, sao lại bỏ sót họ chứ?”)(

Hà Dung Cẩm cười khổ: “Ta đây làm sao biết được.”

“Ngạch Đồ Lỗ đại nhân…” Kỳ Địch dùng tiếng Đột Quyết lóng ngóng nói.

Ngạch Đồ Lỗ không thể làm gì khác ngoài việc rửa tai lắng nghe.

Kỳ Địch khẳng định: “Nhất định phải cứu được Hà tổng quản bình an trở ra.”

Hà Dung Cẩm thuật lại lời của lão, sắc mặt Ngạch Đồ Lỗ nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Rõ ràng là đám người này đang bị bao vây trong ngoài nhưng hắn đối với lũ khâm phạm quan trọng của triều đình lại chỉ sợ ném chuột vỡ bình, trong lòng như thể có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Đạo tặc lẻn vào trong phủ hắn đương nhiên sẽ can tội thất trách, nhưng nếu để đạo tặc thoát khỏi tay hắn, tội càng thêm tội.

Đương lúc hắn còn đang do dự, hết sức băn khoăn, lại có một chuỗi bước chân từ xa đến gần. }&3



1 | Tự cố tự địa: chẳng thèm để ý tới người khác, tự nghĩ cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.