[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 17: Chương 17: Khắc Cốt Minh Tâm – Thất




CHƯƠNG 16: KHẮC CỐT MINH TÂM – THẤT

★★★★★

Khuyết Thư: Ngươi nên tự biết

Lúc Hà Dung Cẩm chạy tới nơi, Tháp Bố và Khánh Thác đang đánh nhau trong viện.

Kỳ Địch cùng Khuyết Thư đứng bên cạnh, còn mấy thị vệ Vương cung thì ra ra vào vào trong phòng.

“A!” Tháp Bố đột nhiên hét lớn một tiếng, khuỷu tay ngăn cản một chưởng từ tay đối phương, thân thể dùng sức lao về phía hắn.

Khánh Thác hai chân bất động, nửa người trên bật ngửa ra sau, mượn lực ở hông bắn ngược về.

Tháp Bố bị đẩy lùi về sau hai bước.

“Dừng tay!” Hà Dung Cẩm nói bằng tiếng Đột Quyết xong, lại dùng tiếng Tây Khương lặp lại lần nữa.

Tháp Bố quát ầm ĩ: “Đó, ngài tới đúng lúc lắm! Gã này ngang ngược không nói đạo lý, để cho thủ hạ của hắn xông vào phòng chúng ta!”

Khánh Thác cũng quát lên: “Tổng quản, không phải ngài nói người trong phủ đều ở trước sân sao? Vì sao ở đây lại còn có cả người dị tộc?”

Trong lòng Hà Dung Cẩm thoáng giãn ra.

Khánh Thác thân là đội trưởng đội thị vệ vương cung làm sao có thể không biết Tây Khương sứ giả đang ở tạm trong phủ Tiểu Khả Hãn? Cứ cho là hắn không biết, thế thì tại sao Xác Châu không nhắc nhở hắn? Nguyên nhân chỉ có một, bọn họ giả vờ không biết. Về mục đích thì… e là chỉ muốn mượn chuyện hồ đồ này điều tra một chút về sứ đoàn của Tây Khương!

Nghĩ tới đây, trong lòng bàn tay của Hà Dung Cẩm chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu nói chuyện mất trộm trong cung có thật, vậy thì vật bị mất trộm là cái gì? Vì sao đạo tặc phải trốn vào trong phủ Tiểu Khả Hãn?

Nếu chuyện mất trộm trong cung là giả, vậy mục đích của bọn họ là gì? Là nhằm vào Xác Châu hay nhắm vào Tây Khương sứ đoàn?

Vô luận đáp án ra sao, chuyện oan uổng lần này sợ là đều đè cả lên lưng y. Khánh Thác trước khi lục soát đúng là có hỏi: người trong phủ có phải đang ở hết đây hay không, là do y suy nghĩ không chu toàn mới dẫn tới chuyện hắn xung đột với sứ đoàn Tây Khương.

Nghĩ đến đây, y tỉnh táo lại, dựa theo mạch dự liệu của bọn họ, từng bước mò mẫm đi. “Bọn họ chính là sứ đoàn đến từ Tây Khương ngàn dặm xa xôi để chúc mừng Khả Hãn Đột Quyết của chúng ta.”

Khánh Thác ra vẻ cả kinh, hỏi: “Sứ đoàn tại sao ở trong phủ Tiểu Khả Hãn?”

Hà Dung Cẩm cảm thấy vô cùng bực bội với cái kiểu vấn đáp ngớ ngẩn dạo gần đây, nhưng vẫn phải nhịn xuống mà trả lời cặn kẽ.

Khánh Thác lúc này mới vừa lòng: “Là ta thất lễ rồi.” Hắn vừa nói, vừa quay lại chắp tay xin lỗi Tháp Bố.

Hà Dung Cẩm đảm nhiệm việc làm cầu nối cho hai bên.

Khánh Thác vội vàng giải thích là do trong cung mất trộm.

Kỳ Địch cau mày: “Nga, không biết vật bị mất trộm là vật gì?”

Hà Dung Cẩm vốn cho rằng Khánh Thác tất nhiên chỉ hàm hồ mấy câu rồi đi, ai biết hắn lại nói. “Chính là thứ vừa được Khả Hãn phong làm thánh vật của Đột Quyết, Thiên Thần châu.”

Nghe được ba chữ Thiên Thần châu, Kỳ Địch cũng cả kinh, “Chính là Thiên Thần châu đã chữa khỏi bệnh cho Khả Hãn đấy ư?”

Khánh Thác gật đầu đáp: “Chính là viên ngọc này. Nó chẳng những có thể chữa bách bệnh lại còn có thể giải bách độc, Khả Hãn yêu quý nó dị thường. Không ngờ hôm nay có vài tên đạo chích xông vào, trộm lấy Thiên Thần châu rồi chạy mất, do đó mới gây nên hiểu lầm như vậy.”

Kỳ Địch hỏi: “Không biết bọn đạo chích ở đâu lại to gan lớn mật đến thế?”

Khánh Thác nói: “Chỉ thấy bọn chúng trốn vào phủ Tiểu Khả Hãn, những cái khác không biết.”

Kỳ Địch nghe vậy mới vỡ lẽ: “Thì ra là thế, chẳng trách chi các ngươi muốn lục soát phủ Tiểu Khả Hãn.”

Khánh Thác liên tục xin lỗi, mãi đến khi Kỳ Địch tự mình tiễn bọn họ ra ngoài viện mới coi như đã được tha thứ.

Có Khánh Thác quanh đây, Hà Dung Cẩm đương nhiên cũng không thể ở lâu, giả vờ trấn an mấy câu rồi vội vã trở về tiền viện phục mệnh.

Chờ khi y đến tiền viện, Xác Châu đã đi đâu mất, chỉ có Ngạch Đồ Lỗ đang ngồi trên cái ghế dựa mà hắn vẫn thường ngồi.

“Tiểu Khả Hãn đâu?” Y hỏi.

Ngạch Đồ Lỗ nói: “Đi gặp Khả Hãn rồi.”

Hà Dung Cẩm tò mò: “Trong cung có việc sao?”

Ngạch Đồ Lỗ nhịn không được quát: “Mất đồ không phải là chuyện chắc?”

Hà Dung Cẩm biết có tiếp tục cũng chẳng hỏi thêm được gì từ miệng hắn, an vị một bên chờ đợi.

Ước chừng qua gần hai canh giờ, Khánh Thác rốt cục dẫn theo đám người không thu hoạch được gì trở lại. Hắn thấy Xác Châu không có ở trong nội đường, cũng chẳng thích đôi co dài dòng với hai người bọn họ mà trực tiếp dẫn người xuất phủ hồi cung.

Ngạch Đồ Lỗ hừ lạnh: “Tiểu nhân đắc chí!”

Hà Dung Cẩm nhìn hắn một cái hỏi: “Tiểu Khả Hãn trước khi đi có phân phó gì không?”

Ngạch Đồ Lỗ nói: “Không. Ngươi tính làm gì?”

“Không có gì, chỉ muốn ngủ.” Hà Dung Cẩm ngáp một cái, không để ý đến một sân đầy người còn đang chờ lệnh của y, đẩy xe lăn xuyên qua đám người, trở về nơi ở của mình.

Bên trong phòng nến đã cháy hết, một mảnh tối đen, y đẩy xe lăn đến trước cửa hai bước thì ngừng lại.

Cho dù bị ngăn cách bởi cánh cửa, y vẫn nghe thấy trong phòng có ba hơi thở nặng nhẹ không đồng đều.

“Các ngươi là ai?” Y lạnh lùng hỏi.

“A Sách, ta đã bảo là trốn trên giường tương đối an toàn, ngươi không nghe ta mà ngồi trên bàn giả trang Bồ Tát, thấy chưa, bị phát hiện rồi!” Một thanh âm khiến cho người người nghe thấy đều khó mà quên được từ trong phòng truyền ra, làm Hà Dung Cẩm nhíu mày thật chặt.

Cửa két một tiếng bị kéo vào, cùng lúc đó, nến bên trong phòng được thắp lên.

Hà Dung Cẩm cảnh giác nhìn ra sau.

“Yên tâm, không có ai đâu.” Một thanh niên ôm kiếm đứng phía sau cửa, vẻ mặt lạnh lùng.

Hà Dung Cẩm nhìn những bóng hình hắt trên cửa sổ, trong lòng thật sự lấy làm kinh hãi, trong phòng rõ ràng có bốn người, y chỉ cảm giác được ba. Người còn lại chính là thanh niên tay đang ôm kiếm này, vào ban chiều lúc gặp phải hắn y liền nhận ra võ công của hắn sâu không lường được, quả không sai. Nếu hắn muốn đánh lén mình, tuyệt đối chẳng mang theo ba người kia để lộ hành tung làm gì.

Nghĩ như thế, y hơi an lòng, đẩy xe lăn vào nhà.

Chỉ thấy thiếu niên gặp ở sàn đấu quả nhiên đang khoanh chân ngồi trên bàn, chớp chớp mắt với mình.

Hà Dung Cẩm không hiểu nhìn y.

Thiếu niên nói với thanh niên: “A Sách, sao y lại không dâng hương cho ta?”

Thanh niên ngẩng đầu nhìn trời.

Ngồi trên trường kỷ cạnh thiếu niên còn có hai người, một người bộ dáng tuấn tú nhã nhặn, người còn lại vừa nhìn đã biết có võ lại mạnh mẽ. Người nhìn nho nhã khuyên: “Môn chủ, chính sự quan trọng hơn.”

Thiếu niên lưu luyến từ trên bàn bò xuống, ngồi lên trường kỷ.

Người trông nho nhã ôm quyền nói với Hà Dung Cẩm: “Tại hạ Tả Tư Văn, là Tả hộ pháp của Huy Hoàng Môn. Vị này là môn chủ của Huy Hoàng Môn Kỷ Vô Địch, vị này là Viên Ngạo Sách tiên sinh, còn vị này là Hữu hộ pháp của Huy Hoàng Môn.”

Hữu Khổng Vũ cả giận: “Vì sao ngươi cùng môn chủ có chức vị đi kèm tên họ còn ta và Viên tiên sinh lại không được báo đồng thời cả tên họ lẫn chức vị hả?”

Tả Tư Văn đáp: “Giản lược bớt.”

Hữu Khổng Vũ hầm hè: “Chừng ấy chữ tốn được bao nhiêu nước miếng?”

Tả Tư Văn thản nhiên đáp: “Không nhiều lắm, nhưng ta tiếc.”

Hữu Khổng Vũ tức nghẹn họng: “Ngươi…”

Kỷ Vô Địch đột nhiên thở dài: “Nếu A Chung và A Thượng cũng ở đây thì tốt rồi.”

Viên Ngạo Sách nói: “So với khoe khoang hay tự che giấu khuyết điểm, bản thân ta thích đứng coi nội đấu hơn.”

Kỷ Vô Địch nhích sang bên cạnh hắn, chớp chớp hai mắt: “Nghe A Sách nói chưa. A Tả và A Hữu, các ngươi tiếp tục đi.”

Tả Tư Văn vội ho một tiếng: “Hà tổng quản, mời ngồi.”

Hà Dung Cẩm đáp: “Ta vẫn luôn ngồi như vậy.”

“…” Tả Tư Văn nói, “Mạo muội quấy rầy, rất mong Hà tổng quản thứ lỗi.”

Ánh mắt Hà Dung Cẩm đột nhiên nhìn ra phía ngoài cửa, gần như là cùng lúc, Viên Ngạo Sách giơ chỉ búng về phía ngọn nến, một tay vung về phía cửa. Ánh nến đột nhiên tắt ngúm, cửa két một tiếng đóng lại

Lát sau, tiếng bước chân của nhiều người vang lên bên ngoài cửa, vòng vo một hồi mới đi.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi nến lại được thắp lên.

Tả Tư Văn nói: “Đêm khuya quấy rầy, rất mong Hà tổng quản thứ lỗi.”

Hà Dung Cẩm nhắc: “Câu này vừa nãy ngươi đã nói rồi.”

Kỷ Vô Địch giải thích: “Ban nãy A Tả nói là ‘mạo muội’, sau đổi thành ‘đêm khuya’, có bổ sung thêm thời gian.”

Hà Dung Cẩm nói: “Mắt ta không có mờ, vẫn biết được bây giờ là đêm khuya.”

Kỷ Vô Địch nói với Tả Tư Văn: “A Tả, mới nãy ngươi đã lược bỏ câu ‘tới gian phòng ngươi quấy rầy, rất mong Hà tổng quản thứ lỗi’ chứ gì.”

Tả Tư Văn: “…”

Hà Dung Cẩm nói: “Nếu mấy vị không muốn nói rõ mục đích, ta đành phải đoán chút vậy. Nếu ta đoán không nhầm, mấy vị chính là nhóm người ban đêm đột nhập vương cung, lấy trộm Thiên Thần châu.”

Kỷ Vô Địch thắc mắc: “A Sách, sự thực rõ ràng như vậy tại sao y còn phải đoán nhỉ? Chính là chúng ta a.”

Hà Dung Cẩm: “…”

Kỷ Vô Địch nói tiếp: “Hơn nữa y tại sao lại bảo chúng ta không muốn nói rõ mục đích? Nếu như chúng ta không muốn nói rõ mục đích, chúng ta tới chỗ này làm cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ chạy tới đây để coi A Tả và A Hữu ở trong phòng người khác tìm kích thích chắc?”

Sắc mặt Tả Tư Văn vô cùng mất tự nhiên hỏi: “Môn chủ, ngươi nói tìm kích thích là có ý gì?”

Kỷ Vô Địch trả lời: “Vụng trộm cái gì gì ấy nhỉ.”

Tả Tư Văn khiêu mi: “Cái gì gì?”

Viên Ngạo Sách đáp thay: “Là yêu đương vụng trộm.”

Tả Tư Văn, Hữu Khổng Vũ: “…”

Kỷ Vô Địch dính chặt vào Viên Ngạo Sách xuýt xoa: “A Sách, lần sau chúng ta cũng vậy ha.”

Tả Tư Văn nghiến răng nghiến lợi: “Môn chủ, Viên tiên sinh, yêu đương vụng trộm không phải để dùng trong trường hợp như vậy.”

Kỷ Vô Địch gật đầu: “Đúng vậy a, A Tả, sau này ngươi không nên như thế nữa nha.”

Tả Tư Văn: “…”

Là chủ phòng, Hà Dung Cẩm rốt cục không nhịn nổi, “Nếu đã như vậy, chư vị hay là nói ra mục đích đi.”

Tả Tư Văn sợ lại có cái quỷ gì bất chợt thốt ra từ trong miệng Kỷ Vô Địch, vội vàng nói: “Chúng ta muốn nhờ Hà tổng quản giúp cho một việc.” 85^&


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.