[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 16: Chương 16: Khắc Cốt Minh Tâm – Lục




CHƯƠNG 15: KHẮC CỐT MINH TÂM – LỤC

★★★★★

Hà Dung Cẩm: Chư vị, mời

Nhưng đã biết rõ là lưới, y tội gì tự mình chui vào?

Hà Dung Cẩm bình tĩnh nhìn Kỳ Địch, trong lòng ngàn người giao tranh.

Kỳ Địch im lặng đợi ở cửa, giống như lão tăng nhập định.

Cuối cùng, Hà Dung Cẩm lăn xe lùi lại một thước, nhường đường.

Kỳ Địch nhấc chân bước vào trong, trở tay đang định đóng cửa, lại bị Hà Dung Cẩm giữ lại. “Nếu không có việc gì không thể để lộ, sứ giả cần gì phải đóng cửa bịt tai mắt người khác?”

Kỳ Địch ha hả cười một tiếng, thả tay đang nắm lấy cửa xuống: “Ta chỉ sợ ban đêm gió rét, khiến cho tổng quản bị cảm lạnh thôi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Sứ giả chỉ lưu lại trong chốc lát, làm sao mà cảm được?

Kỳ Địch cũng không muốn đấu võ mồm thêm nữa, cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh bàn: “Tổng quản hôm nay có nhặt được phong thư nào không?”

Câu này của lão cực kỳ dư thừa, bởi vì phong thư đó còn đang đặt trong sách của y.

Hà Dung Cẩm từ từ lăn xe tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng đẩy sách đến trước mặt lão nói: “Xin sứ giả sau này giữ gìn đồ đạc của mình cẩn thận hơn.”

Kỳ Địch cất thư vào trong ngực, hạ giọng hỏi: “Tướng quân đã biết mục đích lần này của Kỳ Địch rồi chăng?”

Hà Dung Cẩm liếm liếm đôi môi khô khốc, chỉ mới một hồi không uống rượu, con sâu rượu trong bụng đã nhịn không được mà chui ra. Y cởi hồ lô xuống, ngửa đầu hớp một ngụm, ngậm trong miệng, giống như đang thưởng thức rượu, nhấm nháp từng chút một.

Kỳ Địch nói: “Quan hệ giữa Mẫn Mẫn Vương và Đột Quyết vô cùng đặc biệt. Với Đột Quyết mà nói, nếu Tây Khương ở trong tay Mẫn Mẫn Vương, hiển nhiên là có lợi cho sự yên ổn nơi biên cảnh Đột Quyết.”

Hà Dung Cẩm cười xòa: “Thì ra ở trong mắt Kỳ Địch đại nhân, Hồn Hồn Vương cũng chỉ là một tín đồ hiếu chiến, ngang tàng độc đoán mà thôi.” 7

Kỳ Địch phản bác: “Hồn Hồn Vương hùng tài đại lược, có thể xuất chinh thiện chiến, cho dù ngài ấy không có ý xâm chiếm vẫn khó mà làm cho Khả Hãn của Đột Quyết kê cao gối ngủ ngon a.”

Hà Dung Cẩm nói: “Đột Quyết Khả Hãn cũng không phải hạng người vô năng. Xác Châu Tiểu Khả Hãn, Đặc cần A Lực Phổ cùng với Mật Gia Diệp hộ đều giỏi trong việc dụng binh, bộ lạc ở Đột Quyết lại khá đông, đất đai rộng lớn, song phương nếu thật sự xung đột vũ trang, ai thắng ai thua còn chưa nắm chắc.”

Kỳ Địch thờ dài: “Đa tạ tướng quân đã nhắc nhở. Tướng quân nói ra những lời này ta không phải là không biết, nhưng mà tính cách của Vương tướng quân đâu phải không hiểu. Nếu ngài ấy đã chấp nhận mạo hiểm để tiến vào Đột Quyết, đời nào chịu ra về tay không?”

Hà Dung Cẩm gạt đi: “Chuyện này đương nhiên chỉ mình Kỳ Địch đại nhân phiền não.”

Kỳ Địch nói: “Trong thiên hạ nếu có một người có thể thay đổi quyết định của Vương, ngoài tướng quân ra thì chẳng còn ai khác.”

Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn lùi ra sau bài bước, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi cứ đi tìm vị tướng quân kia xem sao. Sứ giả, mời!”

Kỳ Địch nhẹ nhàng vỗ vỗ bức thư trong ngực: “Tính cách của Mẫn Mẫn Vương ta và ngài đều rõ. Nếu ở tình thế nguy hiểm, hắn hèn yếu vô năng, mọi chuyện khép nép, chỉ cần không để bản thân rơi vào nguy hiểm, hắn hết thảy đều nói gì nghe nấy. Nhưng nếu có được thời thế, hắn sẽ bất chấp tất cả để đạt mục đích, bảo thủ, mọi chuyện đều giành trước. Tính cách như thế, chớ nói là làm Tây Khương Vương, cho dù chỉ là một viên quan nhỏ cũng đã khiến người người bất an rồi! Tướng quân ngài thật sự muốn trơ mắt nhìn Tây Khương ta rơi vào tay người này sao?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ phân tích những lời này cho Vương của các ngươi thông tai.”

Kỳ Địch cười khổ: “Nếu Vương chịu nghe, ta cần gì phải bỏ gần cầu xa chứ.”

Hà Dung Cẩm ậm ừ: “Thân là tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn, ta đành lực bất tòng tâm thôi.”

Kỳ Địch nói: “Vương chuyến này chỉ sợ ở lâu một ngày là thêm một ngày nguy hiểm. Tướng quân nếu muốn thay đổi chủ ý, xin hãy nhanh cho.” Lão nói xong, cũng không đợi Hà Dung Cẩm từ chối, ôm quyền, tự giác bước ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa giùm y.

Cửa đóng lại vang lên một tiếng, ánh sáng một lần nữa tràn ngập trong phòng.

Hà Dung Cẩm nhìn ánh nến phập phòng cháy sáng, chân mày khẽ nhíu.

Chẳng lẽ…

Mẫn Mẫn Vương thật sự chưa chết sao?

Y nhắm mắt lại, loáng thoáng nhớ tới giọng nói, dáng điệu và dung mạo của người kia. Thật ra thì Mẫn Mẫn Vương cũng không đến nỗi tệ bạc như Kỳ Địch nói, ít nhất y cũng từng như tay chân của hắn, chi tiêu sinh hoạt, y thực trụ hành [1], được đối xử chẳng khác gì vương gia. Thậm chí trước khi Hồn Hồn Vương dấy binh, tình huống lúc ấy chưa xấu đến vậy, hắn còn giao ước với y, sau khi đánh bại Hồn Hồn Vương xong, hắn liền chính thức sắc phong y làm vương gia.

Đáng tiếc… Mọi chuyện sau đó dần bị chôn vùi từng chút một bởi hàng loạt tin xấu ào ào ập đến.

Hà Dung Cẩm đột nhiên mở mắt, mạnh mẽ lay tỉnh mình thoát khỏi hình ảnh một Hách Cốt tràn đầy nhiệt huyết năm xưa. Ngón tay khẽ vuốt ve vỏ ngoài bóng loáng của hồ lô, y cầm lấy hồ lô, lẳng lặng uống rượu.

Năm đó Hách Cốt không uống rượu, sợ mê rượu lỡ việc, nghiêm lệnh trong quân không được uống rượu, bất luận kẻ nào nếu để y ngửi thấy một chút hơi rượu trên người, lập tức đánh hai mươi trượng, dù cho Mẫn Mẫn Vương cầu tình cũng vô dụng.

Nhưng hôm nay Hà Dung Cẩm thích uống rượu.

Bởi lẽ y phát hiện ra một điều, khi người ta lỡ việc, tất nhiên sẽ quên hết những chuyện mình không hài lòng.

Đáng tiếc, từ khi uống rượu đến nay, số lần y uống say chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ngọn nến khẽ lay động, ánh sáng yếu dần.

Y bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra bản thân cứ ngồi thẫn thờ như thế đã hơn nửa canh giờ.

Y tự dưng lại thấy hâm mộ Ni Khắc Tư Lực. Bởi Ni Khắc Tư Lực một khi đã quyết định việc gì thì luôn quả đoán và kiên định, còn y trái lại cực kỳ thiếu quyết đoán. Có đôi khi, y thậm chí còn chẳng rõ rốt cục bản thân còn chần chừ điều gì.

Đêm đã khuya.

Y trong đêm khuya ngồi suy tư.

Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, chỉ sau chốc lát, cửa két một tiếng rồi mở ra.

Ngạch Đồ Lỗ hung hăng bước vào, quát: “Mau lên, mau đến tiền viện!”

Hà Dung Cẩm cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Ngạch Đồ Lỗ chẳng buồn quay đầu lại mà vội chạy về hướng tiền viện, “Việc lớn!”

Hà Dung Cẩm nghi ngờ đẩy xe lăn đến tiền viện. Lúc y đến đó, tiền viện đã rất đông người. Y nhìn một lượt bao quát, hầu hết tất cả mọi người ở trong phủ Tiểu Khả Hãn đều đang ở đây, ngoại trừ sứ giả Tây Khương ra.

Xác Châu ngồi trong nội đường, đứng trước mặt hắn là một người mặc quan phục, bóng lưng cao to, nhìn qua so với Xác Châu còn cao hơn mấy tấc.

Hà Dung Cẩm nhận ra hắn là đội trưởng đội thị vệ vương cung, Khánh Thác. Đội trưởng đội thị vệ vương cung đáng lẽ giờ này phải đang ở trong cung túc trực mới đúng, sao lại xuất hiện ở phủ Tiểu Khả Hãn được? Trong lòng y mơ hồ có một dự cảm bất hảo.

Xác Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn xuyên qua mọi người, nhìn về phía y gật đầu.

Hà Dung Cẩm đành đẩy xe lăn đến bên ngoài phòng, sau đó đứng dậy, cầm lấy quải trượng đặt trên xe lăn, chân thấp chân cao nhảy vào trong nội đường.

Xác Châu nói: “Y chính là Thịnh Văn tổng quản trong phủ ta.”

Khánh Thác quay đầu lại. Ngũ quan của hắn cực kỳ nổi trội, làm cho người ta có cảm giác vô cùng ác liệt, không giống như kiểu hài hòa của Xác Châu. Khi hắn giương mắt trừng một ai đó, phảng phất như thể dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, làm cho người ta rất không thoải mái.

May là, hắn chỉ nhìn lướt qua, tựa như không đáng khiến hắn để mắt tới, “Xin tổng quản hãy xác nhận xem mọi người trong phủ đã tập hợp đầy đủ ở đây chưa.”

Hà Dung Cẩm nhìn về phía Xác Châu.

Xác Châu không mấy lý giải gật đầu.

Hà Dung Cẩm nói: “Đợi chút.” Lúc y đi ra ngoài, một hộ vệ bên người Khánh Thác tự động theo sau, giám sát một lượt các chức vụ lớn nhỏ trong phủ mà y gọi tên, kiểm kê nhân số của mọi người xong mới cùng y trở về nội đường.

“Đều có ở đây.” Hà Dung Cẩm bẩm báo.

Khánh Thác ôm quyền nói với Xác Châu: “Đây là chức trách của ty chức, kính mong Tiểu Khả Hãn thứ lỗi vì đã quấy rầy.”

Xác Châu gật đầu: “Việc cấp bách là tìm ra được đồ, các ngươi đi đi.”

“Dạ.” Khánh Thác mang theo người của mình hùng hổ chạy ra khắp các nơi trong phủ lục soát.

Xác Châu thấy Hà Dung Cẩm mặt đầy nghi hoặc nhìn mình, giải thích: “Trong cung bị trộm mất bảo vật, bọn họ nhìn thấy kẻ xấu trốn vào trong phủ cho nên đến đây lục soát.”

Hà Dung Cẩm nhớ tới đám người Khuyết Thư, cau mày nói: “Nhưng Tây Khương sứ giả còn đang ở trong phủ.”

Xác Châu không chút để ý nhấp một ngụm trà: “Bọn họ tự có chừng mực.”

Nhìn bộ dáng hùng hổ ban nãy của Khánh Thác, cho dù có chừng mực nhưng cũng chỉ trong một giới hạn nào đó.

Hà Dung Cẩm đứng trong nội đường, một gia nô vừa nhìn đã hiểu lập tức đẩy xe lăn vào, đặt phía sau y.

Xác Châu nói: “Ngồi đi.”

Hà Dung Cẩm ngồi xuống, lại vờ lơ đãng hỏi: “Bọn họ không hiểu tiếng Tây Khương, làm sao lý giải được tình cảnh trước mắt?” 47

Xác Châu đặt chén trà xuống, ra vẻ kinh ngạc: “Không sai.” Hắn trầm ngâm ước chừng thời gian uống nửa chén trà, mới nói, “Ngươi đi xem một chút đi.”

“Dạ.” Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn ra ngoài, vừa đến chỗ cửa, mấy phó dịch hợp sức nhấc y ra ngoài cửa. Y đang định rời đi, lại nghe Xác Châu nói: “Vật bị mất trộm cực kỳ trọng yếu đối với Phụ hãn.” $|[=vb+`(3473vb!{8868

Hà Dung Cẩm quay đầu lại.

Xác Châu ngồi trong nội đường, ánh nến hai bên chiếu vào mặt hắn, đáng ra sáng rõ nhưng khuôn mặt hắn lại vô cùng sắc sảo cho nên trên đó có vài phần bị bóng đen che khuất. 40{%

Hà Dung Cẩm gật đầu, đẩy xe lăn rời đi.

Phía sau y, Xác Châu vốn mặt không đổi sắc từ từ nhíu mày.



1 | Y thực trụ hành: ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ những nhu cầu cơ bản của con người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.