[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 15: Chương 15: Khắc Cốt Minh Tâm – Ngũ




CHƯƠNG 14: KHẮC CỐT MINH TÂM – NGŨ

★★★★★

Hà Dung Cẩm: Chư vị, mời

Hà Dung Cẩm trong lòng rùng mình. Ngay cả những kẻ vốn không quen biết chỉ nhìn thôi đã nhận ra địa vị của Khuyết Thư ở trong sứ đoàn, khó mà đảm bảo đám người Xác Châu sẽ không phát hiện. Hôm nay tình hình trong nước của Đột Quyết đang rất khẩn trương, mọi con đường nhân mã tề tựu thiếu gì người bản lĩnh cao cường, một khi thân phận của Khuyết Thư bị bại lộ, chưa nói có rơi vào âm mưu của kẻ khác hay không, chỉ riêng hai chữ ‘nghi kỵ’ cũng đủ để Tây Khương sứ đoàn ra khỏi Đột Quyết trong muôn vàn hiểm trở!

Điểm này nếu y có thể nghĩ đến, Kỳ Địch dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến trước rồi, nhưng vì sao lão không hề biểu hiện một chút động thái nào đâu?

Hà Dung Cẩm nhớ tới chuyện trước đó, sắc mặt trầm xuống, tay đẩy xe không khỏi ngừng lại.

Khuyết Thư mặc dù đi đằng trước nhưng vẫn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau, vừa nghe thấy bánh xe không lăn nữa, lập tức quay đầu lại.

Hắn dừng lại, Tháp Bố cùng Kỳ Địch đương nhiên cũng dừng.

Hà Dung Cẩm lúc này mới phát hiện mình trở thành tiêu điểm chú ý, đang muốn tiếp tục đi về trước, lại thấy Khuyết Thư vòng ra phía sau, đẩy xe cho y. Y cau mày tỏ ý cự tuyệt: “Không dám làm phiền.”

Khuyết Thư nói: “Ngươi ngay cả xa giá còn dám hành thích, có gì mà không dám làm phiền chứ?”

Hà Dung Cẩm siết chặt tay vịn, theo bản năng giơ hồ lô lên, lại bị Khuyết Thư giữ chặt lấy miệng hồ lô.

“Ngươi không thấy mình quản quá nhiều rồi sao?” Hà Dung Cẩm bực bội nói.

Khuyết Thư đáp: “Ta chỉ ngại quản chưa đủ mà thôi.”

Hà Dung Cẩm mặc kệ hắn: “Đáng tiếc có một số việc, ngươi muốn quản cũng không được.” Y vừa dứt lời, cổ tay rung lên, hồ lô tuột khỏi tay Khuyết Thư.

Khuyết Thư giơ tay muốn giật lấy, lại bị Hà Dung Cẩm một chưởng đánh văng ra!

Tháp Bố và Kỳ Địch nghe thấy động tĩnh, đồng thời xoay lại cũng vẫn chậm nửa bước, Hà Dung Cẩm đang ngửa đầu uống rượu, rượu róc rách chảy xuống hai bên khóe miệng, chảy thẳng xuống vạt áo.

“Vương…” Tháp Bố lo lắng nhìn Khuyết Thư.

Cơn giận của Khuyết Thư trong một chốc xộc thẳng tới đỉnh đầu, lan ra rồi biến mất, hắn tiếp tục đẩy xe về trước.

Tay uống rượu của Hà Dung Cẩm hơi ngừng lại, từ từ để hồ lô xuống, trở tay lau khóe miệng, yên lặng không lên tiếng nhìn về trước.

Tháp Bố sợ bọn họ lại động thủ lần nữa, Hà Dung Cẩm sẽ ra tay đả thương người, nhắm mắt theo sát hai người như cái đuôi.

Kỳ Địch vẫn như cũ đi tuốt ở đằng trước, chỉ có cước bộ thả chậm để không cách bọn họ quá xa.

Bốn người một đường tâm sự nặng nề trở về phủ. Người gác cổng thấy Hà Dung Cẩm, vội bẩm báo: “Tiểu Khả Hãn có lệnh, tổng quản sau khi đưa sứ giả trở về phòng xong, mời đi thư phòng gấp.”

Hà Dung Cẩm gật đầu: “Ta biết rồi.”

Kỳ Địch quay đầu nói: “Có phải chúng ta về muộn quá không?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Đại nhân lo nghĩ nhiều rồi.” 94

Kỳ Địch cười một tiếng, không hỏi nữa.

Tới trước nơi ở, Khuyết Thư nhìn Hà Dung Cẩm muốn nói lại thôi. Không hiểu sao Hà Dung Cẩm cứ cúi đầu ngắm nghía tay mình, bộ dạng như có điều suy nghĩ, ngay cả khóe mắt cũng keo kiệt chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, khiến cho sắc mặt Khuyết Thư ngày càng khó coi.

Tháp Bố muốn lên tiếng nhắc nhở, lại bị Kỳ Địch dùng ánh mắt ngăn lại.

Khuyết Thư nhịn không được, cười lạnh: “Được lắm.”

Hà Dung Cẩm giả như mắt điếc tai ngơ.

Khuyết Thư phất tay áo sải bước vào nhà.

Tháp Bố khuyên nhủ: “Tướng quân, ngài, ngài cần gì… phải làm khổ mình như vậy chứ?” Chuyện năm đó sợ rằng ngay cả người trong cuộc cũng chẳng phân nổi trắng đen, đâu đúng đâu sai, hắn chỉ là kẻ đứng xem lại càng không có tư cách xen vào, đành thở dài một tiếng bước vào cửa.

Kỳ Địch nhìn Hà Dung Cẩm thấp giọng cười, “Tướng quân phong thái vẫn như năm xưa a.”

Hà Dung Cẩm hờ hững đáp: “Ngươi cũng thế.”

Kỳ Địch nói: “Không, ta già rồi. Khi sống được đến chừng này tuổi, người ta không khỏi nhớ về những chuyện đã qua, hơn nữa lại luôn nghĩ đến những đoạn quá khứ mờ mịt u tối năm xưa.”

Hà Dung Cẩm vuốt hồ lô.

“Nhớ năm đó, ta và tướng quân cùng ngồi dưới trướng Mẫn Mẫn Vương, ta xử lý chính vụ, tướng quân quản lý quân sự…”

“Trong mắt ngươi đây là một đoạn quá khứ mờ mịt u tối sao?” Hà Dung Cẩm chê cười, “Vậy Kỳ Địch đại nhân hôm nay nhất định đã trở thành một nhân vật phong quang vô hạn [1], quang minh chính đại rồi.”

Kỳ Địch thở dài: “Tướng quân quả nhiên có thành kiến sâu đậm với ta.”

Hà Dung Cẩm hừ lạnh: “Ngươi đã làm gì, tự trong lòng biết rõ.”

Kỳ Địch nói: “Ta không rõ ý của tướng quân.”

“Ta hiểu rõ con người Mẫn Mẫn Vương, cũng hiểu rõ ngươi…” Hà Dung Cẩm ngừng một chút lại nói, “Vô cùng hiểu rõ.”

Kỳ Địch trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới hít một hơi thật sâu biện minh: “Vì Tây Khương, ta không thẹn với lương tâm.”

Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Cho nên ngươi mới có thể đứng tại chỗ này.”

Kỳ Địch nhìn y, “Trong lòng tướng quân không phải là không có Tây Khương ta, không phải là không có Vương.”

“Ta là Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn Đột Quyết.” Hà Dung Cẩm nhắc nhở.

Kỳ Địch nói: “Tướng quân thử đặt tay lên ngực và tự hỏi, nếu có một ngày Tây Khương cùng Đột Quyết dấy lên chiến hỏa, trên người tướng quân sẽ mặc chính là chiến bào của Tây Khương ta hay là chiến bào của Đột Quyết? Tướng quân sẽ tự tay đâm chết con dân của Tây Khương hay là binh lính của Đột Quyết đây?”

Hơi thở của Hà Dung Cẩm dần trở nên nặng nề.

Kỳ Địch lại nói: “Vương quan trọng như thế nào với Tây Khương, tin rằng ta không nói tướng quân cũng đã rõ, nếu không thì năm đó tướng quân đã chẳng hạ thủ lưu tình. Thêm nữa, tình thế bây giờ so với năm xưa còn nguy hiểm hơn vạn phần. Lỡ như thân phận của Vương bị người phát giác, chắc chắn sẽ dẫn tới mọi thế lực ở Đột Quyết chăm chăm nhắm đến. Huống chi, chiến loạn trong nước vừa mới lắng xuống, khói súng còn chưa tan…” Lão nói đến chỗ này, hơi ngừng lại, có chút cố kỵ kiểu như muốn nói lại thôi, giây lát mở miệng nói, “Tóm lại, rất mong tướng quân nghĩ đến dân chúng Tây Khương trước mắt muốn an cư lập nghiệp chẳng dễ dàng gì, lấy dân sinh làm trọng, khuyên Vương mau chóng trở về.”

Hà Dung Cẩm thờ ơ.

Kỳ Địch thở dài: “Xin tướng quân nghĩ lại!” Nói xong, lão xoay người bước vào trong.

Hà Dung Cẩm cúi đầu nhìn thấy một phong thư văng ra từ trong tay áo khi lão xoay người, nhíu mày. Một phong thư lớn bằng bàn tay, sớm không rớt muộn không rớt mà nhằm lúc hai người đang đứng cùng lại rớt xuống, vừa bảo đảm ngoài y ra sẽ không có người thứ hai nhặt được, vừa bảo đảm cho dù y không cầm lấy, Kỳ Địch cũng có thể kịp thời chạy ra nhặt lại, thật sự là dụng tâm lương khổ [2] rồi.

Y do dự, ánh mắt nhịn không được quét lên hàng chữ ghi trên phong thư.

Hai chữ ‘Sát Long’ Khuyết Thư tự tay viết rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của y.

Sát Long, đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Hồn Hồn Vương.

Vì sao thư lại ở trong tay Kỳ Địch, Kỳ Địch vì sao lại muốn y nhìn thấy?

Hà Dung Cẩm chần chừ một hồi, rốt cuộc cũng nhặt thư lên.

Tiếng bước chân của gia nô từ phía sau truyền tới.

Hà Dung Cẩm cất thư vào trong ngực, sau đó đẩy xe lăn quay lại.

Gia nô nói: “Tổng quản, Tiểu Khả Hãn cho mời.”

“Ta đến liền.” Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn từ từ ra khỏi tiểu viện.

Bên trong Tiểu viện.

Khuyết Thư đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của y biến mất sau chỗ rẽ mới hỏi Kỳ Địch: “Hôm nay bọn họ đến tột cùng nói cái gì?”

Kỳ Địch trả lời: “Tiếng Trung Nguyên ta không hiểu, nhưng tiếng Đột Quyết mà tướng quân thuật lại cũng không có sai.”

Khuyết Thư chậm rãi gật đầu.

Kỳ Địch cười: “Tướng quân cuối cùng đã cầm lấy thư, có thể thấy rõ trong lòng vẫn còn có Vương, có Tây Khương.”

Khuyết Thư nói: “Bản Vương không chỉ muốn trong lòng y có ta, hơn nữa còn muốn trong miệng y có ta.”

Kỳ Địch trấn an hắn: “Rồi sẽ có một ngày, tướng quân hiểu ra mà cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.”

Khuyết Thư nhắm hai mắt lại: “Bản Vương không phải muốn y cúi đầu xưng thần, Bản Vương chỉ hi vọng…” Hắn không nói thêm gì nữa.

Hà Dung Cẩm đi tới thư phòng, Xác Châu mi nhăn mày nhíu nhìn cây bút trong tay. “Bái kiến Tiểu Khả Hãn.” Y lên tiếng.

Xác Châu cất giọng hỏi: “Ngươi cùng sứ giả hôm nay đi nơi nào?”

Hà Dung Cẩm liền đem những chuyện hôm nay biết được nhất nhất kể ra.kc(]2860

Xác Châu nghe xong mày nhíu càng chặt hơn, “Ngươi nói là, trong quân trướng của A Lực Phổ có cao thủ Trung Nguyên làm loạn?”eq

Hà Dung Cẩm nói: “Làm loạn hay không vẫn chưa biết.”

Xác Châu nổi giận: “Trong quân của Đột Quyết ta lẫn vào cao thủ Trung Nguyên, lại mấy lần đuổi đi không có kết quả, chuyện như vậy vì sao hắn không cấp báo?!”

Hà Dung Cẩm thấy hắn tức giận, lúc này chỉ biết trầm mặc.

Xác Châu nặng nề thả cây bút trong tay ra, đứng dậy quay một vòng, mới mở miệng: “Chuyện này ta đã biết, ngươi lui đi.”

Hà Dung Cẩm đang muốn cáo lui, lại nghe hắn nói: “Chờ đã. Mấy ngày gần đây trong thành xảy ra nhiều chuyện, nếu không có việc quan trọng, chi bằng tận lực mời sứ giả lưu lại trong phủ.” Hắn thấy Hà Dung Cẩm sau khi lĩnh mệnh rời đi, mới gọi gia nô: “Truyền Ngạch Đồ Lỗ đến đây.”

Hà Dung Cẩm dùng qua bữa tối, để gia nô đánh một hồ lô đầy rượu xong, mới thản nhiên trở về phòng. Lôi thư ra, thư đã bị nhiệt độ trong ngực ủ nóng, cầm trong tay còn hơi âm ấm. Y thắp sáng đèn, cầm quyển sách, kẹp thư vào trong rồi mới mở ra đọc.

Trong thư ít ỏi mấy lời nhưng chữ chữ ngàn cân, sắc mặt Hà Dung Cẩm trầm xuống.

Trước viện truyền tới tiếng bước chân.

Hà Dung Cẩm dỏng tai nghe ngóng, chậm rãi gấp thư lại rồi ra mở cửa.

Kỳ Địch đứng trước cửa mỉm cười: “Tướng quân.”

Hà Dung Cẩm hỏi: “Sứ giả có gì sai bảo chỉ cần nhờ gia nô thông báo một tiếng là được, cần gì phải lội đến tận cửa?”

Kỳ Địch nói: “Lời giữa chúng ta chỉ tướng quân mới rõ, tìm gia nô là có dụng ý gì?”

Lão một câu hai nghĩa, Hà Dung Cẩm cũng không muốn dây dưa. “Sứ giả có chuyện gì?”

Kỳ Địch thăm dò: “Có thể vào nhà rồi nói được chăng?”

Lúc này lão tới đây hơn phân nửa là muốn thương thảo về chuyện lá thư. Hà Dung Cẩm đột nhiên giật mình, từ lúc mình nhặt phong thư này lên cũng là lúc rơi vào tấm lưới Kỳ Địch giăng sẵn.



1 | Phong quang vô hạn: nếu dùng để chỉ cảnh vật tức là vô cùng tuyệt vời không gì sánh bằng, dùng để chỉ người tức là người đó danh tiếng lừng lẫy, được mọi người ngưỡng mộ. [↑]

2 | Dụng tâm lương khổ: nghiêm túc suy tính hết lần này đến lần khác. [↑]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.