CHƯƠNG 13: KHẮC CỐT MINH TÂM – TỨ
★★★★★
Hà Dung Cẩm: Chư vị, mời
Tháp Bố không hiểu tiếng Đột Quyết, mờ mịt nhìn về phía Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn tiến lên phía trước hỏi: “Không biết vị đại nhân này muốn làm gì?”
Gã mặc quan phục nói: “Muốn tốt cho các ngươi thôi! Bớt nói nhảm đi, mau theo ta.” Gã nói xong, quay đầu bước đi, hoàn toàn không chừa cho bọn họ cơ hội cự tuyệt.
Hà Dung Cẩm đang muốn tiến lên nói rõ thân phận, đã nghe Kỳ Địch hỏi: “Hà tổng quản, hắn nói gì?”
Hà Dung Cẩm thuật lại một lần.
Kỳ Địch cau mày: “Xin nhờ Hà tổng quản uyển chuyển từ chối chuyện này.” Mặc dù không biết hắn tìm Tháp Bố để làm gì, nhưng bọn họ là Tây Khương sứ đoàn, vô luận có thế nào cũng không nên dính líu đến quan sai ở Đột Quyết.
Cái gã bận quan phục thấy họ không đi theo, nhịn không được quay đầu chạy tới nói: “Còn lề mề cái gì đấy? Yên tâm, không phải là chuyện mất đầu gì đâu, chỉ tìm các ngươi đến đấu một trận thôi! Sau khi đánh bại đối thủ rồi sẽ được trọng thưởng!” ^/`)/
Hà Dung Cẩm tự giới thiệu: “Ta là Hà Dung Cẩm, là Thịnh Văn tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn, mấy vị đây chính là sứ giả của Tây Khương.”
Gã mặc quan phục sửng sốt, “Hắn không phải là người Đột Quyết sao?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Không phải.”
Sắc mặt của gã bận quan phục nhất thời trở nên hết sức khó coi, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm một chuỗi thật dài.
Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngài nói gì?”
Gã bận quan phục thở dài ngao ngán: “Không giấu gì tổng quản, ta chính là Tây Ba Bộ Thiết, là quan Trung văn của sư trưởng Ngân Hổ Sư dưới trướng Đặc Cần A Lực Phổ, trước đó không lâu trong doanh xuất hiện một đám người Trung Nguyên, ai nấy võ công cao cường, cứ ăn vạ trong quân doanh không chịu rời đi. Sư trưởng mấy lần xua đuổi mà không được, trước mắt đã tới kinh thành, nếu không thể đuổi đám người kia đi, chỉ sợ sẽ kinh động… Ách, bởi vậy không còn cách nào khác đành tuyệt vọng chạy tới sàn đấu mười dặm tìm kiếm cao thủ tài ba.”
Hà Dung Cẩm kinh ngạc: “Cao thủ Trung Nguyên? Một đám?”
Gã mặc quan phục đáp: “Không sai. Võ công xuất thần nhập hóa, tướng sĩ trong quân doanh muốn đến gần cũng vô cùng khó khăn.”
Chuyện này vừa nghe liền biết ngay có điểm gì có kỳ quoặc. Đừng nói là một đám cao thủ Trung Nguyên tại sao lại chạy đến Ngân Hổ Sư ăn vạ không đi, sư trưởng đã mấy lần phái người ra đuổi chứng tỏ đám người đó lưu lại trong quân trướng khá lâu rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, sư trưởng của Ngân Hổ Sư không hề báo lên triều đình cử ra những cao thủ nổi tiếng của Đột Quyết giải quyết, mà lại lén lén lút lút tự mình tìm kiếm những cao thủ khác ở trong dân gian, có thể thấy trong chuyện này có điều khuất tất.
Bất quá Hà Dung Cẩm vốn là người chẳng mấy khi xen vào chuyện của người khác, “Nga, ta thấy chỗ này cũng có mấy người võ công không tệ, tỷ như người này người kia, còn có người đó…” Y chỉ trỏ loạn xạ trên sân đấu.
Quan văn nhận ra y chỉ giúp cho có lệ, cũng chạy lại chọn bừa một phen.
Sau khi chờ hắn đi khuất, Kỳ Địch cùng Tháp Bố mới lên tiếng hỏi, Hà Dung Cẩm tóm tắt và giải thích đơn giản một lượt.
Tháp Bố vỗ ngực tiếc nuối: “Sớm nghe nói võ công Trung Nguyên rất thần kỳ, ta đã mong được chứng kiến đã lâu!”
Kỳ Địch quát: “Không được lỗ mãng.”
Tháp Bố nhìn Khuyết Thư im lặng không nói, nhất thời an tĩnh lại.
Hà Dung Cẩm nhìn Kỳ Địch: “Không biết sứ giả còn muốn đi nơi nào?”
Cái gã võ sĩ lượt thứ mười còn đang chờ giao đấu với Tháp Bố. Tháp Bố vừa nóng lòng muốn thử, lại vừa kiêng kỵ Khuyết Thư, chỉ có thể đáng thương nhìn hắn.
Khuyết Thư nói: “Lượt cuối cùng.”
“Dạ.” Tháp Bố cao hứng vung chưởng về phía gã võ sĩ kia.
Gã võ sĩ kia giơ quyền xông vào.
Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư lui về sau một đường.
Tháp Bố mặc dù đã chiến đấu tới lượt thứ mười, nhưng khí lực chưa hết, ra quyền vẫn xé gió mạnh mẽ như trước. Bất quá đối thủ của hắn không hề yếu, là người võ công cao nhất trong số mười người. Ngay cả Hà Dung Cẩm hưng phấn tàn tạ cũng tập trung vào đấu trường.
Luận võ công, Tháp Bố đương nhiên trên cơ đối thủ, nhưng hắn đã đánh kịch liệt mấy trận, ngay cả thần lực trời sinh cũng khó mà tránh khỏi mỏi mệt. Hai người cứ ngươi tới ta lui đối chiến được khoảng một nén nhang. Mắt thấy càng đấu lâu hơn sắc trời càng muộn, giữa chừng đột nhiên vang lên một tiếng cổ vũ, “Hảo!”
Một nam tử cao lớn mặc binh phục của Đột Quyết tách ra khỏi đám đông, đứng bên cạnh đấu trường.
Hà Dung Cẩm chân mày khẽ cau lại.
Kỳ Địch đột nhiên cúi đầu, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng hỏi: “Người nọ mới nãy nói tiếng Trung Nguyên?”
Hà Dung Cẩm gật đầu.
“Hắn nói là ‘hảo’ à?”
Hà Dung Cẩm lại gật đầu, “Sứ giả đại nhân hiểu tiếng Trung Nguyên sao?”
Kỳ Địch cười nói: “Chỉ biết sơ sơ, không dám múa rìu trước mặt tổng quản.”
Hà Dung Cẩm ước chừng thời gian: “Sắc trời đã tối, xin mời sứ giả bây giờ trở về phủ.”
Kỳ Địch chần chừ: “Cái này, e rằng ta không làm chủ được.” Người Tây Khương mê võ, Tháp Bố lại đứng đầu trong số đó, muốn kéo hắn ra khỏi chiến trường, chỉ khi nào Khuyết Thư lên tiếng mới xong.
xh9430gu!?5065sorpci77@ Author: Tô Du Bính 酥油饼 – Translator: Rainy Lyn @http://zhuyufeng.wordpress.com @5182!:5#`#:%+fjuh.}5917
Hà Dung Cẩm đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này. Y không khỏi quay đầu nhìn Khuyết Thư, phát hiện hắn cũng nhìn mình, tựa hồ đang chờ mình mở miệng.
Thật ra thì… Xem tiếp cũng không sao.
Hà Dung Cẩm cởi hồ lô xuống uống một hớp rượu. Chằng qua cũng chỉ để giết thời gian mà thôi.
Trận đấu đã gần qua thời gian một nén nhang, Tháp Bố để lộ sơ hở, đối phương gắng hết sức liều mình tấn công, bị Tháp Bố nắm lấy thời cơ giáng một quyền quật ngã hắn xuống đất.
Trận đấu này không như mấy trận trước thực lực cách xa, đương nhiên làm người ta cảm thấy gay cấn thích thú.
Một cuộc tỷ thí kết thúc, lại có tiếng vỗ tay lục tục vang lên.
Cái người nói tiếng Trung Nguyên mặc binh phục Đột Quyết đi tới trước sân đấu, ôm quyền nói với Tháp Bố: “Chúng ta đến một trận đi!” Hắn tựa hồ biết đối phương nghe không hiểu, còn dùng tay chỉ trỏ lung tung.
Hà Dung Cẩm vừa nghe tiếng bước chân nặng nhẹ của hắn, liền biết người này võ công cực cao, Tháp Bố cho dù có cố hết sức cũng không tài nào so được, y dùng tiếng Trung Nguyên thay hắn từ chối: “Vừa rồi là trận cuối cùng của hắn.”)=]ru$$8518
Gã lính Đột Quyết hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì hắn đã đấu liên tục mười trận.”
Gã lính Đột Quyết nói: “Vậy ta hẹn ngày mai được chứ!”
Hà Dung Cẩm một mức khước từ: “Xin lỗi, không thể.”
Gã lính Đột Quyết trầm giọng hỏi: “Này tại sao?”
Hà Dung Cẩm đáp: “Bởi vì ngày mai chúng ta bận việc khác rồi.”
Gã lính Đột Quyết nhìn y, lại nhìn sang Tháp Bố một chút, giở giọng tiếc nuối: “Vốn định tìm hiểu về Tây Khương tuyệt học, đáng tiếc không có cơ hội.”
Hà Dung Cẩm nheo mắt lại hỏi: “Làm sao ngươi biết bọn họ là người Tây Khương?”
Gã lính Đột Quyết đáp: “Nghe người khác nói.”
Hà Dung Cẩm vỡ lẽ: “Hóa ra ngươi chính là cao thủ Trung Nguyên đang ăn vạ ở Ngân Hổ Sư.”
Gã lính Đột Quyết giãy nảy lên: “Chúng ta không có ăn vạ ở đó.”
“Nga?”
“A Hữu nói đúng đấy, chúng ta là vô cùng quang minh chính đại, ăn của bọn họ uống của bọn họ ngủ của bọn họ nốt.” Một thiếu niên cũng vận một bộ binh phục Đột Quyết ló ra khỏi đám người. Binh phục trên người y vừa dài vừa rộng, cộng thêm gương mặt non nớt kia, cứ như thể hài đồng mặc trộm quần áo người lớn, hết sức kỳ quái. Bất quá chân chính khiến Hà Dung Cẩm để mắt tới lại nam tử phía sau y.
Người này cũng một thân binh phục Đột Quyết giống như mấy người kia, nhưng trông hắn thần quang nội liễm [1], hơi thở như có như không, cấp độ võ công chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới tuyệt hảo!
Hà Dung Cẩm tựa hồ đã hiểu tại sao gã sư trưởng Ngân Hổ Sư kia đối với đám người này lại nhức đầu đến vậy, bất luận kẻ nào gặp phải cao thủ như thế cũng sẽ mất ăn mất ngủ vậy thôi.
“Ta tới nơi này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được ngoại nhân ngươi nói ta hiểu ta nói ngươi hiểu a. Thật là nhất kiến như cố [2]!” Thiếu niên cảm khái.
Hà Dung Cẩm mỉm cười nói: “Đa tạ. Chúng ta còn có việc, xin phép đi trước một bước. Chư vị, mời.”
Thiếu niên thắc mắc quay lại hỏi nam tử đứng sau: “A Sách, tại sao bọn họ nói muốn đi trước một bước, nhưng lại mời chúng ta đi? Chẳng lẽ bọn họ nói đi trước một bước nghĩa là chỉ đi có một bước, tất cả những bước còn lại đều để chúng ta bước sao?”
Hà Dung Cẩm tuy rằng chẳng dám vỗ ngực tự hào là bản thân đã tinh thông ngôn ngữ của ba nước đến độ cao siêu, nhưng qua nhiều năm như vậy, chưa từng dính phải trường hợp nghe người ta nói chỉ thấy ù ù cạc cạc, thế mà lần đầu tiên gặp được vị thiếu này lại thành ra phá lệ mất rồi. Mặc dù mỗi câu mỗi chữ mà thiếu niên nói ra y có thể hiểu được ý nghĩa của chúng, nhưng khi chúng xếp lại thành một câu có thể nói là vô cùng khó hiểu.
Kỳ Địch thấy bọn họ không có xu hướng ngừng nói, nhịn không được hỏi: “Bọn họ là ai? Đang nói cái gì thế?”
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một chút mới đáp: “Ta nói chúng ta phải đi về, bọn họ nói… Đi cẩn thận.”
Kỳ Địch thắc mắc: “Nhưng hình như lời y nói rất dài?”
Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc đáp: “Trung Nguyên là nước trọng lễ nghi, nói chuyện dĩ nhiên rất khách sáo.”
Kỳ Địch vỡ lẽ: “Thì ra là vậy a.”
Hà Dung Cẩm hướng Kỳ Địch khom người nói: “Sứ giả đại nhân, mời.”
Kỳ Địch nhìn Khuyết Thư một cái, thấy hắn không phản đối, mới xoay người đi về phía phủ Tiểu Khả Hãn.
Khuyết Thư cùng Tháp Bố theo sát phía sau, Hà Dung Cẩm đi cuối cùng.
Cho dù đã đi được một đoạn, cuộc nói chuyện của thiếu niên và nam tử đứng sau vẫn văng vẳng truyền đến tai y.
“A Sách, ta cảm thấy cái gã râu riu cao to kia là một thích khách mang trong mình huyết hải cừu thâm, hắn đứng trong đám người đó kỳ thật mục đích lớn nhất chính là dày vò bọn họ!”
“Hắn cũng chẳng phải là người có võ công cao nhất trong đám người đó.”
“Nhưng mà trong tay hắn đang nắm giữ bí mật của kẻ khác, cho nên những người kia đều cúi đầu nghe lời hắn răm rắp. Một khi bọn họ không nghe lời, thích khách sẽ bắt bọn họ làm những chuyện kỳ quái tỷ như nửa đêm cắn giày đi ngủ hoặc là sáng sớm thò đầu vào bô ca hát.”
“… Có lẽ hắn là người có địa vị cao nhất.”
“Nhưng nếu vậy sẽ không cẩu huyết [3] không kích thích a.” mm`&aj
“…”
—
1 | Thần quang nội liễm: Ẩn dấu sức mạnh.
2 | Nhất kiến như cố: Mới gặp mà như quen đã lâu.
3 | Cẩu huyết: dùng để chỉ những tình huống bình thường như lại bị phóng đại quá mức.
—