CHƯƠNG 12: KHẮC CỐT MINH TÂM – TAM
★★★★★
Khuyết Thư: Chỉ có y mới có thể dễ dàng chọc thủng tấm khiên phòng thủ kiên cố của Bản Vương
Người ta nói bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm [1], nếu chẳng phải nghĩ tới tiền mua rượu uống từ đâu mà ra, Hà Dung Cẩm đã không lăn xe đến trước nơi ở của sứ giả Tây Khương trong phủ Tiểu Khả Hãn làm gì.
Tháp Bố mở cửa ra ngoài, vừa thấy y, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, “Tướng quân!”
Hà Dung Cẩm đùn đẩy: “Tướng quân nặng lời rồi, ta chỉ là một tổng quản nho nhỏ trong phủ Tiểu Khả Hãn, không đảm đương nổi hai chữ ‘tướng quân’ đâu.”
Tháp Bố chân thành nói: “Ở trong mắt ta, Tây Khương danh tướng tuy nhiều, nhưng có thể làm được đến ba chữ ‘đại tướng quân’, chỉ có ngài.”
“Ngươi nhận lầm người rồi.” Hà Dung Cẩm vỗ vỗ hồ lô rượu, “Ngươi thấy trong tay ta đang cầm cái gì nào?”
“Hồ lô.”
“Đúng vậy a, ta chỉ là một tửu quỷ [2] tổng quản tay không thể rời hồ lô rượu mà thôi.”
“Không phải như vậy.” iq
Tháp Bố còn định nói thêm điều gì đó, lại bị Hà Dung Cẩm nhàn nhạt ngắt lời: “Có thể thông báo với Kỳ Địch đại nhân một tiếng được không, hỏi xem lộ trình hôm nay của ngài ấy.”
Trên mặt Tháp Bố lộ vẻ kinh hoảng: “A, ngài, ngài ấy và Vương…”
Hà Dung Cẩm ngưng thần tĩnh khí vễnh tai, giây lát, đẩy xe lăn lui về phía sau hai trượng: “Ta sẽ chờ ở đây.”
“À, vâng.” Tháp Bố cẩn thận đóng cửa lại, mới chạy vào trong nhà.
Hà Dung Cẩm khẽ nhăn đuôi mày. Nếu vừa rồi y không nghe lầm thì, hình như Kỳ Địch nói là —— Tây Khương tình thế nguy cấp, kính mong Vương lấy đại sự làm trọng?
Không lâu sau, cửa lại mở ra lần nữa, Kỳ Địch mỉm cười từ trong nhà bước ra: “Tướng quân.”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Không biết sứ giả sau giờ ngọ có dự định gì không?”
Chân mày Kỳ Địch cau lại, quay đầu nhìn vào trong phòng.
Trong phòng không có động tĩnh gì, ngay cả Tháp Bố cũng không hề đi ra ngoài.
Kỳ Địch thở dài, cười khổ nói: “Kính mong tướng quân ở đây chờ một chút, ta đi liền trở về.”
Hà Dung Cẩm còn định sửa lại hai chữ ‘tướng quân’, nhưng vừa nói đến bên miệng, bóng lưng vội vàng của Kỳ Địch đã bước vào bên trong cánh cửa, nghĩ tới những lời tình cờ nghe được mới nãy, y khẽ nhíu mày.
Một lúc nữa, Kỳ Địch lại bước ra ngoài, Tháp Bố đi theo sau.
Khuyết Thư bước ra sau cùng, râu ria che khuất hơn nửa khuôn mặt của hắn, không nhìn ra được biểu tình gì.
Kỳ Địch nói: “Nghe bảo Đột Quyết có một sàn đấu mười dặm, vô cùng nổi tiếng, chẳng hay có thể dẫn chúng ta đi tham quan được không?”
Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngay bây giờ luôn sao?”
Kỳ Địch e dè: “Tướng quân có việc à?”
“Gọi ta là Hà Dung Cẩm hoặc Hà tổng quản.” Hà Dung Cẩm sửa lại.
Kỳ Địch nói: “Vâng, Hà tổng quản.”
Hà Dung Cẩm đề nghị: “Gần trưa rồi, chi bằng trước mắt ở lại phủ dùng bữa đã?”
Kỳ Địch cười đáp: “Tiểu Khả Hãn vì chiều ý chúng ta mà chuẩn bị toàn mỹ vị của Tây Khương, thật làm người ta cảm động, chỉ là chúng ta vừa mới tới Đột Quyết, lại càng muốn thưởng thức mỹ vị ở Đột Quyết hơn. Không bằng mời Hà tổng quản dẫn đường, ta làm chủ, hảo hảo lĩnh hội Đột Quyết phong vị xem thế nào.”
Hà Dung Cẩm nhẹ giọng nói: “Nếu ngài muốn mời ta, chẳng thà mời uống rượu.”
Kỳ Địch quay lại nhìn Khuyết Thư, thấy hắn đen mặt, cười khổ: “Bổng lộc của ta e là không mua nổi rượu cho Hà tổng quản.”
Hà Dung Cẩm cởi hồ lô xuống ngửa đầu định uống, một cái tay từ bên cạnh vươn tới, tính giở lại chiêu cũ, nhưng bị y dùng chỉ lực gạt ra! Y uống rượu xong, đem hồ lô buộc lại, từ từ lăn bánh xe, đẩy ra ngoài.
Kỳ Địch thấy Khuyết Thư ôm tay, ân cần hỏi han: “Vương, tay của người…”
Khuyết Thư buông tay xuống, mu bàn tay đỏ một mảnh.
Tháp Bố ôm quyền nói: “Thuộc hạ thất trách, không thể bảo vệ an nguy của Vương, xin Vương trách phạt.”
Khuyết Thư gạt đi: “Nếu lúc đó ngươi dám xuất thủ ngăn cản, ta mới trách phạt.”
Tháp Bố ngẩn ra, mờ mịt nhìn bóng lưng của Khuyết Thư , thắc mắc: “Có ý gì?”
Kỳ Địch mỉm cười: “Ý bảo ngươi khoanh tay đứng nhìn là được rồi.”
“Nhưng mà tướng quân ngài ấy…”
“Là Hà tổng quản.”
“Nga, Hà tổng quản ngài ấy…”
“Vương tự có chừng mực.”
“Nha. Nhưng mà ta là đội trưởng đội cận vệ vương cung, là người có trách nhiệm bảo vệ vương cung và sự an nguy của Vương, làm sao có thể nói khoanh tay đứng nhìn là sẽ khoanh tay đứng nhìn được?”
Kỳ Địch đối với cái tên đội trưởng đội cận vệ thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này xem như hết cách, lắc đầu đi theo.
Hà Dung Cẩm sau khi vào phủ Tiểu Khả Hãn, hàng năm sống ở Sẩn Bột Đặc, thời gian sống ở kinh thành rất ít, vì vậy cũng chẳng sành sõi những quán ăn ở đây. Cũng may đám người Khuyết Thư vốn chẳng để ý cái ăn, cả bốn người vô đại một quán, sau khi chè chén no say liền đi về hướng sàn đấu mười dặm.
Sàn đấu mười dặm ban đầu là do Tả Hiền Vương – một vị quyền khuynh triều dã [3] cao nhất trong lịch sử Đột Quyết xây dựng, ý muốn chọn ra những nhân tài võ công cao cường. Chẳng qua sau đó vị Tả Hiền Vương này bị tịch thu tài sản rồi tru di cả họ, sàn đấu cũng vắng vẻ theo, dần dần về sau, nơi đây trở thành chỗ luyện võ cho những võ sĩ bình dân hoặc dùng võ kết bạn.
Đám người Hà Dung Cẩm còn chưa đến gần sàn đấu, đã nghe thấy từng đợt hô hoán từ trong sàn đấu truyền ra, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng binh khí đụng nhau, làm người ta khí huyết sôi trào.
Ở trước cổng sàn đấu có một người gác cửa phát cho mộc bài. Phàm là người nhận lấy mộc bài nhất định phải ra sân đấu, bất luận thắng thua. Nếu không muốn nhận mộc bài, nộp hai đồng tiền làm phí coi đấu võ.
Hà Dung Cẩm tay vừa mới thò vào trong ngực lấy tiền, Tháp Bố đã nhận lấy mộc bài.
Người gác cửa chỉ vào một lão già đứng cạnh sàn đấu, dùng tiếng Đột Quyết nói: “Giao mộc bài cho lão, lão sẽ an bài.”
Tháp Bố nghe không hiểu, chẳng biết làm sao liền quay lại nhìn Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm nộp ba phân tiền, dùng tiếng Tây Khương tường thuật lại.
Kỳ Địch cau mày: “Chúng ta là Tây Khương sứ giả, không nên tùy tiện sinh sự, vạn nhất thua sẽ làm tổn hại đến thể diện của Tây Khương.”
Nếu lão nói không thể có lẽ Tháp Bố cũng chẳng kiên trì làm gì, nhưng lão lại nói vạn nhất sẽ làm tổn hại đến thể diện của Tây Khương, ngược lại còn kích động ý chí chiến đấu của Tháp Bố. Hắn cầm mộc bài, nói với Khuyết Thư: “Vương, xin hãy cho phép thần xuất chiến! Thần xin lấy quân lệnh ra đảm bảo, nếu thua, xin Vương cứ xét theo quân quy xử trí!”
Kỳ Địch hạ giọng can: “Không thể để lộ thân phận của Vương ra ngoài.”
Tháp Bố quật cường nhìn Khuyết Thư.
Khuyết Thư nói: “Đùa giỡn một chút cũng không sao.”
Tháp Bố lúc này mới phấn chấn hứng trí chạy đi.
Kỳ Địch nhìn Tháp Bố, muốn nói lại thôi.
Ba người thấy Tháp Bố được lão già sắp xếp một hán tử tráng kiện làm đối thủ, liền đi theo sang phía sân mà họ sắp giao đấu.
Vốn là người đang luyện tập bỗng nhìn thấy một kẻ lạ hoắc khiêu chiến, vội vàng ào ạt gào rống thị uy.
Tháp Bố vươn tay, chậm rãi đẩy song chưởng về trước. Đây là lễ tiết của Tây Khương khi tỷ võ, ý muốn mời đối phương xuất thủ trước.
Đối thủ của hắn lại cho rằng hắn đang khiêu khích, không nói nhiều lời lao vào tấn công.
Này lại rất hợp ý Tháp Bố, tai trái hắn giữ lại phòng thủ, tay phải biến thành trảo tấn công.
Hai người vừa ra tay, Hà Dung Cẩm liền biết kết quả.
Đội cận vệ vương cung chính là do Tây Khương dũng sĩ tập hợp thành, Tháp Bố lại còn là đội trưởng đội cận vệ vương cung, đương nhiên là dũng sĩ của dũng sĩ, võ công không thể so với loại tầm thường. Đối thủ của hắn mặc dù cũng có chút bản lĩnh, nhưng so với hắn, chênh lệch khá xa. &|
Quả nhiên, không tới sáu chiêu, Tháp Bố đã hoàn toàn chế phục kẻ đó dưới đất.
“Hảo!”
Đám người đứng xem vỗ tay. Có lẽ võ công của bọn họ cũng tầm tầm, nhãn lực không bằng Hà Dung Cẩm, nhưng với thực lực của Tháp Bố và đối thủ đã nhất thanh nhị sở, bởi vậy dẫn đến, tự nhiên cho rằng Tháp Bố võ công cao cường.
“Ta tới thử một lần!” Một gã lỗ mãng từ đám đông bước ra.
Tháp Bố sảng khoải đáp ứng: “Tới đây.”
Hai người ngôn ngữ không thông, nhưng nhìn vẫn hiểu ra biểu tình và tư thế.
Gã thô lỗ này vừa thấy Tháp Bố đã vươn tay, vung ra một quyền.
Hà Dung Cẩm nhận thấy thân thủ của gã này so với cái người trước đó cao hơn không ít, chẳng qua gã luyện ngoại công, hơn nữa còn chưa luyện đến nơi đến chốn, muốn địch lại cao thủ tu luyện cả nội lẫn ngoại tay năm tay mười như Tháp Bố mà nói, còn kém xa lắm.
Gã lỗ mãng được Tháp Bố nương tay mới chống đỡ được mười mấy chiêu rồi bại trận. |{94
Cảnh này khiến những người khác đối với thân thủ của Tháp Bố càng thêm sùng bái, người khiêu chiến nổi lên không ngớt, người đứng xem dần dần tăng thêm, so với năm sân đấu khác, xung quanh đây đã bị bao vây bởi tầng trong tầng ngoài, toàn người với người.
Kỳ Địch nhìn những người liên tục khiếu chiến, thấp giọng cảnh báo: “Vương, có điểm gì đó rất lạ a.”
Khuyết Thư ung dung nói: “Bọn họ phát hiện chúng ta là người Tây Khương, không muốn chịu thua mà thôi.”
Kỳ Địch thở dài: “Cứ lần lượt đấu hết người này đến ngừoi khác, vô luận Tháp Bố võ công cao bao nhiêu cũng thua mất thôi.”
Khuyết Thư nói: “Kiệt sức mà thua, thua trong vinh quang.”
“Dạ phải,” Kỳ Địch thấp giọng đáp, “Mới nãy, là ta lỡ lời.”
Khuyết Thư vẻ mặt không đổi, tựa hồ toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào trận tỷ thí.
Sau chín trận, Tháp Bố hiện lên vẻ mệt mỏi.
Người chờ tham chiến ở lượt thứ mười chủ động đề nghị nghỉ ngơi tái chiến.
Tháp Bố đang định cự tuyệt, chỉ thấy một gã mặc quan phục Đột Quyết gạt mọi người sang hai bên đi tới, hét lên: “Người nào liên tiếp đấu với sáu người mà không bại đâu?”
Người đang cùng Tháp Bố đứng trên sân tỷ thí âm thầm kêu khổ, những người khác còn có thể giả vờ câm điếc, nhưng hắn thì không thể. Hắn đành chỉ vào Tháp Bố nói: “Là hắn. Hắn đã thắng chín người.”
Gã bận quan phục chỉ một lóng tay vào Tháp Bố nói: “Ngươi đi theo ta.”
—
1 | Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: Lấy đồ của người ta thì phải nương tay với người ta, ăn đồ của người ta thì phải nói chuyện mềm mỏng với người ta [↑]
2 | Tửu quỷ: Sâu rượu. [↑]
3 | Quyền khuynh triều dã: nắm trong tay quyền lực có thể làm lung lay cả một quốc gia. [↑]
—