[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 11: Chương 11: Khắc Cốt Minh Tâm – Nhất




CHƯƠNG 10: KHẮC CỐT MINH TÂM – NHẤT

★★★★★

Khuyết Thư: Chỉ có y mới có thể dễ dàng chọc thủng tấm khiên phòng thủ kiên cố của Bản Vương

Ngoài phòng mưa xối xả một mảnh, nối liền từ mái hiên, mặt đất đến cây cối, phảng phất như đem hết thảy cảnh vật ngoài cửa sổ thu vào trong một màu trắng mịt mờ.

Tiếng mưa rơi ào ào, lay động thính giác.

Bên trong phòng lại là một cảnh yên tĩnh hài hòa.

Kỳ Địch khoanh chân ngồi trên giường, tập trung tinh thần pha trà.

Tháp Bố ngồi phía sau lão, ánh mắt thi thoảng rơi vào trên người Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm là kẻ nhàn nhã nhất trong bốn người họ, bởi vì y đang ngủ gà ngủ gật.

Kỳ Địch vốc lấy một nhúm muối rắc vào trong chén trà, sau đó cầm ấm trà lên, từ từ châm vào chén.

“Thơm quá.” Tháp Bố vừa thốt lên đã bị Kỳ Địch trừng mắt liếc một cái. Kỳ Địch quay đầu nhìn Khuyết Thư.

Khuyết Thư từ lúc đi vào phòng tới giờ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Hà Dung Cẩm, bất quá giờ này khắc này trong mắt hắn chứa đầy lửa giận. Nắm tay siết chặt từ lúc hắn ngồi xuống đến giờ chưa từng buông ra.

“Vương?” Kỳ Địch nhỏ giọng gọi.

Khuyết Thư đột nhiên ném mạnh cái ấm đồng trong tay đi.

Ấm đồng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thùng thùng nặng nề, mỗi tiếng đập như thể tạo thành âm vang trong lòng mỗi người. %?

Tháp Bố vội vã đứng phắt dậy, xuôi tay đứng bên cạnh Kỳ Địch, thở cũng không dám thở mạnh.

Hà Dung Cẩm vậy mà vẫn “ngủ say”.

Kỳ Địch nhìn y, lại nhìn sang Khuyết Thư, bước xuống giường, dùng mắt ra hiệu cho Tháp Bố, hai người lặng lẽ lui khỏi cửa, thuận tay đóng cửa lại.

“Hách Cốt.” Khuyết Thư ngoan độc bật ra hai chữ đã từng khiến hắn vương vấn từ răng môi đến tận đáy lòng mấy năm qua.

Sau nhiều năm như vậy, làm cho hắn thần hồn điên đảo, làm hắn ngày đêm nhung nhớ, vậy mà người hắn tương tư lại đang ở dị quốc dương dương tự đắc, thân mật cùng kẻ khác. Nhục nhã, phẫn nộ, chán ghét và tuyệt vọng cùng nhau dày xéo thân xác hắn, muốn xé hắn ra làm năm bảy phần. Lý trí tựa như dây cung đang rung bần bật, lóe lên âm hưởng cảnh báo lần cuối.

Khi nhận được thư từ Thác Xích nói về tung tích của y, tưởng chừng đó là  thời khắc vui sướng nhất trong cuộc đời hắn, thế mà, vừa nhìn thấy y nửa đêm cùng kẻ khác tâm tình liên miên lại làm hắn lập tức rơi vào cơn phẫn nộ bức bối nhất từ lúc sinh ra tới giờ.

Hắn vì y mà buông xuôi hết thảy, còn đối phương vốn đã buông tay hắn từ lâu!

Sát ý cuồn cuồn trước ngực.

Giờ phút này, hắn chỉ hận không thể làm cho con người tên Hách Cốt từng khiến hắn ngày nhớ đêm mong chết ở Tây Khương, chết trong trướng của hắn, chết như lời đồn. Nếu thật như vậy, nửa đời còn lại của hắn sẽ sống trong hoài niệm và hối hận, nhưng còn hơn là để hắn mãi quẩn quanh với thù hận.

“Ta tên là Hà Dung Cẩm.” Hà Dung Cẩm mở mắt, giống như đang nhìn trần nhà, lại giống như cái gì cũng chẳng nhìn thấy.

Khuyết Thư trào phúng: “Vì Tiểu Khả Hãn của Đột Quyết mà ngươi sống lại thành một Hà Dung Cẩm ư?” Ghen tuông gặm nhấm trái tim hắn, giống một con rắn độc, làm toàn thân hắn giật nảy, không thể tự kiềm chế.

Hà Dung Cẩm từ từ cúi đầu, chuyển động xe lăn.

Khuyết Thư một bước dài tiến lại, giữ chặt lấy lưng tựa.

Hà Dung Cẩm nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ buông tay.”

“Ngươi không phải là ta.” Ngón tay của Khuyết Thư đột nhiên siết chặt thêm, cơ hồ muốn giật cả cái lưng tựa xuống, “Nên ta sẽ không buông tay.”

Hà Dung Cẩm song chưởng vỗ một phát vào tay vịn trên xe lăn, phi thân chụp lấy cái dù dựng ở góc tường, sau đó một lộn một vòng nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Tướng quân!”

Kỳ Địch cùng Tháp Bố chạy lại.

Tháp Bố khẩn trương chắn trước người Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm dựa vào tường, chân sau đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người, nhìn về phía màn nước mịt mù.

Khuyết Thư đẩy xe lăn ra ngoài, “Khi ngươi trở về không có xe lăn, làm sao nói lại với Xác Châu?”

Hà Dung Cẩm không lên tiếng.

Khuyết Thư nói: “Ngồi đi.” Lửa giận của hắn tựa hồ đã lắng xuống, lý trí của hắn hình như đã trở lại.

Hà Dung Cẩm nhìn hắn một cái, tung mình ngồi lại xe lăn.

Khuyết Thư đột nhiên đè chặt vai y, từ từ cúi đầu, “Lần trước ở Tây Khương, Ni Khắc Tư Lực có ý đồ hành thích Bản Vương.”

Hà Dung Cẩm không có bất kỳ phản ứng nào.

“Ngươi không hỏi kết quả sao?”

“Ngươi còn đang đứng ở đây, chứng tỏ ngươi vẫn chưa chết.” Hà Dung Cẩm lạnh nhạt đáp.

Khuyết Thư ngạc nhiên: “Vì sao ngươi không hỏi hắn có chết hay không?”

Hà Dung Cẩm chắc như đinh đóng cột: “Hắn nếu đã không muốn chết thì chẳng chết được đâu.”

Khuyết Thư nói: “Ngươi chắn chắc thế sao?”

Hà Dung Cẩm lăn bánh xe.

Lần này Khuyết Thư không hề ngăn cản, thoải mái buông hai tay xuống. Hắn nhìn thân ảnh vừa bung dù, vừa lăn bánh xe chìm dần vào màn mưa, chậm rãi nói: “Trước kia ở Trung Nguyên có một vị Hoàng Đế chỉ vì tiếng cười của mỹ nhân mà đốt lửa hiệu gọi chư hầu. Rất nhanh sẽ có một Tây Khương Vương, chỉ vì muốn tướng quân của mình quay lại sẽ kéo cả đại quân sang Đột Quyết.”

Bánh xe lăn không ngừng, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Kỳ Địch ráng nhịn nhưng vẫn nhịn không được, thấp giọng dò hỏi Khuyết Thư: “Chuyện Vương vừa nói, chỉ là đùa thôi chăng?”

Khuyết Thư nhìn lão, cúi đầu vuốt ve cái nhẫn ngọc bích đeo trên ngón cái.

Sắc mặt Kỳ Địch vô cùng khó coi.

Không biết đã qua bao lâu, Khuyết Thư mới thở dài: “Bản Vương cũng không biết nữa.”

Kỳ Địch can gián: “Xin Vương hãy nghĩ tới dân chúng và tính mạng của binh lính Tây Khương, không nên tùy tiện khai chiến!”

Khuyết Thư nói: “Trên thế gian này, chỉ có người đó mới có thể dễ dàng chọc thủng tấm khiên phòng thủ kiên cố của Bản Vương, cũng chỉ có người đó mới có thể dễ dàng biến Bản Vương thành một mũi giáo bất khả chiến bại!”

Kỳ Địch nghe vậy đôi mày càng nhăn chặt hơn, trong mắt đều là ưu sầu.

Hà Dung Cẩm trở lại phòng, lúc này mới phát hiện cây dù mình cầm về không phải là cái mà Xác Châu đưa cho lúc trước, mà là cây dù trong tay Khuyết Thư. Y quẳng dù vào một góc, đẩy xe lại bên giường, từ từ nằm lên đó, nhắm mắt yên lặng suy tính kế hoạch ngày sau.

Nếu không phải do y tự làm gãy chân mình, lúc này hẳn là y đã cao chạy xa bay. Đáng tiếc, lần này y thật sự tự mua dây buộc mình!

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Hà Dung Cẩm nhíu nhíu mày, trở mình quay đi giả bộ ngủ.

“Ban ngày mà ngươi còn ngủ cái gì?” Ngạch Đồ Lỗ đẩy cửa phòng y so với cửa phòng của hắn còn thành thạo hơn, “Tiểu Khả Hãn về phủ rồi, đang cho gọi ngươi.”

Hà Dung Cẩm ngồi dậy, “Chuyện gì?”

Ngạch Đồ Lỗ hậm hực: “Ta làm sao biết được. Ngươi lề mề cái gì, còn không mau đi?”

Hà Dung Cẩm lề mề câu giờ ngồi lên xe lăn, lại lề mề câu giờ đẩy xe đến góc phòng cầm lấy dù, đang định tiếp tục lề mề câu giờ thì Ngạch Đồ Lỗ đứng bên cạnh đã chịu không nổi, mau chóng đẩy xe của y lăn nhanh về phía thư phòng.

Hà Dung Cẩm kịp thời bung dù ra che được hầu hết thân mình.

Đến đại sảnh, Ngạch Đồ Lỗ đã ướt sũng, Hà Dung Cẩm lại chỉ ướt mỗi ống quần và giày.

Xác Châu đang ngồi trong thư phòng múa bút thành văn, nghe thấy thanh âm chỉ hơi gật đầu, sau đó dừng bút, vò trang giấy đã viết trôi chảy hơn phân nửa thành một cục, ném vào trong sọt.

Hà Dung Cẩm thắc mắc nhìn về phía Ngạch Đồ Lỗ.

Ngạch Đồ Lỗ lại cố tình ngoảnh mặt sang phía khác.

Xác Châu hỏi: “Tây Khương sứ giả hôm nay làm những gì?”

Hà Dung Cẩm trả lời: “Đun một ấm trà.”

Xác Châu nói: “Vô luận có thế nào, chúng ta nhất định phải bảo đảm Tây Khương sứ giả xem chuyến này như ở nhà.” Những lời này không phải là lần đầu tiên hắn nhắc đến, nhưng giọng điệu trịnh trọng như thế lại là lần đầu tiên.

Hà Dung Cẩm đáp: “Dạ.”

Xác Châu nói với Ngạch Đồ Lỗ: “Ngươi trước tiên lui xuống đi.”

Sắc mặt Ngạch Đồ Lỗ nhất thời trở nên khó xem, tức giận trợn mắt nhìn Hà Dung Cẩm một cái rồi mới không cam lòng bước ra khỏi cửa.

“A Lực Phổ đã đến kinh thành. Hắn tập hợp hơn mười vị đại thần cáo buộc Mật Gia Diệp Hộ. Chưa biết chừng trong vòng hai ngày tới, kinh thành sẽ rất nhanh dính vào cảnh tinh phong huyết vũ.” Hai tay hắn chắp sau lưng, thần sắc nhìn qua vô cùng mệt mỏi, “Lúc này, biên cương không thể xảy ra chuyện bất trắc.”

sj?)vs]$3934!)ls!!/%[88@ Author: Tô Du Bính 酥油饼 – Translator: Rainy Lyn @http://zhuyufeng.wordpress.com @dx]&2423,yj5:%38!,olzo

Hà Dung Cẩm trấn an: “Từ kinh thành đến biên giới hai nước cần một khoảng thời gian, cho dù sứ giả có muốn nhân lúc cháy nhà vào hôi của cũng không kịp đâu.”

rm54#%|:,(94if15alft11@ Author: Tô Du Bính 酥油饼 – Translator: Rainy Lyn @http://zhuyufeng.wordpress.com @.927936rgtf1430:)^,{%

Xác Châu nói: “Có thể bọn họ không chờ sứ giả về đã động thủ thì sao? Kỳ Địch mặc dù là trọng thần của Tây Khương, nhưng so mảnh đất màu mỡ này, có là trọng thần cũng không thể thay thế được.”

Trọng thần không phải là không thể thay thế, nhưng Tây Khương Vương thì không thể thay thế được đâu.

Những lời này chỉ đảo qua đầu y một lần, cũng không nói ra miệng. Giống như khi Khuyết Thư đột nhiên khai ra tên thật, y đã tự động đổi Khuyết Thư thành Khiết Túc, cho dù giữa bọn họ từng phát sinh quá nhiều chuyện không muốn nhớ đến, nhưng một khi đã liên quan tới tính mạng và sự an nguy của hắn, y vẫn tự giác đặt an nguy lên hàng đầu, dù thế nào thì Hồn Hồn Vương của ngày hôm nay không đơn giản chỉ là Hồn Hồn Vương, mà còn là người đứng đầu của Tây Khương.

“Vì hòa giải xung đột giữa Mật Gia Diệp Hộ và A Lực Phổ, e là mấy ngày tiếp theo đây ta khó mà quản lý sự vụ trong phủ, nhất là chuyện tiếp đãi sứ giả, chỉ có thể làm phiền ngươi vậy.”

Hà Dung Cẩm đáp: “Ta nhất định sẽ dốc hết sức.” Nếu không tránh khỏi va chạm, như vậy y chỉ có thể gắng sức đem song phương tách ra hai bên, giảm thiểu va chạm  đến mức thấp nhất. Tựa như hai cái thuyền trực tiếp đối đầu, sau khi sinh ra một vài va chạm không thể tránh khỏi lại đường ai nấy đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.