[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 53: Chương 53: Phỉ Thạch Chi Tâm – Bát




CHƯƠNG 54: PHỈ THẠCH CHI TÂM – BÁT

| Phiên ngoại |

Khuyết Thư: Gảy đàn, tâm tình

Qúa trình sắc phong nam Vương Hậu thuận lợi ngoài dự tính, cũng không hề phát sinh chuyện liều chết can gián hay bức vua thoái vị như trong tưởng tượng của Hà Dung Cẩm.

Đại thần Tây Khương sau khi nghe nói Khuyết Thư muốn tìm trong vương tộc một người thích hợp để thừa kế, cùng nhau thảo luận rồi dâng lên danh sách, coi như đã ngầm đồng ý chuyện này. Thậm chí đại điển sắc phong đã qua được một thời gian dài nhưng Hà Dung Cẩm còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Lại có lần Sát Long cùng y nói chuyện phiếm, lúc ấy y mới hiểu ra.

Sát Long nói: “Tây Khương dùng võ lập quốc, không giống như Trung Nguyên coi trọng lập trưởng lập thứ gì đó, chỉ cần Vương đủ mạnh, dân chúng sẽ tin phụng hắn. Chẳng phải thân tín của Mẫn Mẫn Vương năm xưa giờ đây cũng an phận làm thần tử của Vương sao?”

Hà Dung Cẩm cười khổ: “Là do ta quá để tâm vào mấy chuyện vặt rồi.”

Sát Long cười nói: “Cho dù là Hách Cốt tướng quân năm đó hay là Hà Dung Cẩm Vương Hậu của hiện tại cũng rất được bách tính kính yêu, quả thật không cần phí sức vì những chuyện không đâu.”

Do Hà Dung Cẩm khăng khăng không chịu đổi tên lại thành Hách Cốt, Khuyết Thư dứt khoát lấy năm chữ ‘Hách Cốt Đại tướng quân’ này thiết lập thành một quan hàm mới, cùng cấp bậc với Thượng tướng nhưng là thân tín gần Vương hơn, trước mắt để cho Hà Dung Cẩm tạm thời đảm nhiệm. Đối với chuyện này Hà Dung Cẩm lại rất cao hứng, mặc dù bây giờ quốc thái dân an, không cần Hách Cốt đại tướng quân như y xuất binh đại chiến, nhưng ngày thường tranh thủ luyện binh một chút cũng không thành vấn đề. Khuyết Thư ở phương diện này cũng không ngăn cản y.

Sát Long để ý thấy bước đi của y vẫn không được tự nhiên như trước, không khỏi nhíu mày nói: “Thật ra thì…”

Hà Dung Cẩm thấy hắn muốn nói lại thôi, nghi hoặc hỏi: “Thật ra cái gì?”

Sát Long lắc đầu: “Chuyện này chi bằng cứ để tự Vương nói với ngài đi.”

Hắn càng như vậy, Hà Dung Cẩm lại càng tò mò hơn. Chờ đến đêm khi trở về cung, Khuyết Thư đã nằm sẵn trên giường đợi y.

Hà Dung Cẩm nhìn khuôn mặt nhẵn nhụi sạch sẽ, nhịn không được cười nói: “Thật ra để râu mép quen rồi cũng thấy rất thuận mắt.”

Khuyết Thư vươn tay về phía y.

Hà Dung Cẩm nắm lấy tay hắn ngồi lên giường, lại bị hắn thoáng cái đẩy ngã.

“Chờ một chút.” Y kinh ngạc nhìn Khuyết Thư tưởng chừng như vĩnh viễn không bao giờ dập tắt nhiệt tình, từ sau đại điển sắc phong, hai người họ cơ hồ là đêm đêm tận sức vui vẻ. Mức độ đòi hỏi của Khuyết Thư so với năm đó chỉ hơn chứ chẳng kém. Bất quá hạnh phúc nơi phòng the chỉ thật sự bắt đầu mấy ngày nay, năm xưa hai người ở trên giường chủ yếu là hành hạ lẫn nhau.

Áo ngoài mau chóng bị cởi bung ra, bàn tay của Khuyết Thư thành thạo vuốt ve hưởng thụ thân thể y.

“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi…” Hà Dung Cẩm dùng lý trí sắp bị nhấn chìm hổn hển phun ra mấy chữ này.

“Sao?” Khuyết Thư từ vành tai kéo một đường xuống dưới.

“Sát Long nói ngươi có chuyện muốn nói với ta.”

Cái tên thuộc về người thứ ba nhanh chóng cắt đứt quá trình thăm dò của Khuyết Thư.

Hà Dung Cẩm hé mắt ra, phát hiện Khuyết Thư đang cúi đầu im lặng vuốt ve chân mình, “Không tìm thấy Thiên Thần châu sao?” Chuyện Khuyết Thư dò hỏi khắp nơi tung tích của Thiên Thần châu để chữa khỏi cho chân mình y cũng biết.

Khuyết Thư nói: “Đám người kia đến từ Huy Hoàng Môn ở Trung Nguyên, nhưng Thiên Thần châu đã không còn trong tay chúng nữa.”

Hà Dung Cẩm ôm lấy vai hắn, cười nhạt một tiếng an ủi: “Cái chân này do ta tự làm tự chịu, ta chấp nhận vậy.”

Khuyết Thư khom người xuống, để lại trên đùi y một dấu hôn.

Hà Dung Cẩm không nhịn được kéo chân ra, “Ngươi làm cái gì vậy?”

Ngón tay của Khuyết Thư nhẹ nhàng vuốt ve dấu hôn nói: “Đây là cờ đánh dấu của Bản Vương a.”

“…”

“Nơi này đã bị Bản Vương chiếm được rồi, cho nên…” Khuyết Thư ngước mặt, dịu dàng nhìn vào mắt Hà Dung Cẩm, như hứa hẹn lại như thề nguyện, “Bản Vương nhất định sẽ làm cho nó khôi phục lại vinh quang như lúc xưa mới được.”

Hà Dung Cẩm nhìn chân tình tràn ngập trong mắt hắn không khỏi rung động, giấu diếm cười nói: “Nga, muốn nó cỏ dại mọc lùm xùm chăng?”

Khuyết Thư thả lỏng thân thể, ôm chặt vai y, vừa gặm gặm một bên tai của y vừa cười nói: “Có thật là ngươi thích ta để râu không?”

Hà Dung Cẩm đáp liền: “Gạt ngươi đấy.”

Khuyết Thư kéo chân y ra, cười híp mắt nói: “Chúng ta làm chút chuyện thật đi.”

Dòng tộc của Tây Khương Vương thống trị Tây Khương đã hơn hai trăm năm, con cháu họ hàng với Vương có đến hàng trăm, đại thần Tây Khương để cử tổng cộng có mười hai người, Sát Long tiến cử một là thành mười ba, độ tuổi từ ba đến mười tuổi. Nghe thì không nhiều lắm, nhưng đến khi Hà Dung Cẩm tận mắt nhìn thấy mới biết, mười ba đứa nhỏ là vấn đề nhức óc cỡ nào.

Tây Khương đề cao sức mạnh cho nên việc dạy dỗ đám nhỏ bắt đầu từ săn bắn, này cũng là để cho hầu hết chúng nó ngay từ lúc nhỏ đã trở nên hoạt bát hiếu động. Hà Dung Cẩm được Hoa Thanh Hà một tay dạy dỗ, Hoa Thanh Hà tuy rằng hành vi có chút phóng đãng không kiềm chế, thật ra về mặt lễ giáo cũng rất quy củ, y là đệ tử lớn nhất đương nhiên chịu ảnh hưởng nhiều hơn so với Ni Khắc Tư Lực, vì thế khi nhìn thấy đám nhỏ ở trong hoa viên nhảy nhót lung tung như đàn khỉ, thật sự chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Khuyết Thư thấy vậy lại vui mừng, “Trông rất khỏe mạnh.”

Hà Dung Cẩm hỏi: “Ngươi tính chọn lựa thế nào đây?”

Khuyết Thư nói: “Không cần vội, trước mắt cứ để chúng ở trong cung nuôi dạy đã. Tây Khương Vương dù chỉ cần một thôi nhưng cũng cần có Hách Cốt Đại tướng quân nữa.”

Mặc dù ván đã đóng thuyền nhưng cái chức Hách Cốt Đại tướng quân này rơi vào tai Hà Dung Cẩm mà nói, nghe vẫn không tự nhiên chút nào.

Khuyết Thư thấy y khóe mắt phát xanh, biết mấy ngày nay mình đã yêu cầu vô độ, không khỏi đau lòng, vội vã kéo y vào thư phòng nghỉ ngơi. Thật ra thì, không chỉ Hà Dung Cẩm cảm thấy mệt mỏi mà ngay cả hắn nhiều lúc tỉnh lại cũng thấy mệt mỏi, không muốn nhúc nhích. Thế nhưng, thân thể và linh hồn cứ hễ ở gần Hà Dung Cẩm là lại không tự chủ được muốn ôm chặt y vào trong ngực, muốn xác định người này thật sự là bạn đời của mình, trống rỗng, mất mát, tuyệt vọng đều đã đi xa.

Hà Dung Cẩm ngồi trong thư phòng, phát hiện ánh mắt người nào đó xuyên qua tấu chương nhìn chằm chằm vào mình, “Muốn chuyện gì cứ nói?”

Khuyết Thư vô cùng thẳng thắn nói: “Chỉ là muốn nhìn ngươi thôi.”

Hà Dung Cẩm lúc đầu nghe mấy lời ngọt ngào trắng trợn như này còn có chút bối rối, bất qua nghe riết cũng quen, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Khuyết Thư nhìn thêm một lúc mới lưu luyến dời lực chú ý sang đống tấu chương.

Hai người yên tĩnh không bao lâu đã nghe bên ngoài có người bẩm báo, Sát Long cầu kiến.

Sau khi Kỳ Địch rời đi, trọng trách trên người Sát Long càng thêm nặng nề, có mấy lần Hà Dung Cẩm thấy vậy không đành lòng nhưng Sát Long lại vô cùng cao hứng loay hoay với núi công sự. Khuyết Thư nói hắn chính là người càng bận rộn càng vui vẻ.

Hà Dung Cẩm từng hỏi: “Nếu hắn mệt đến suy kiệt thì sao?”

Khuyết Thư nói: “Người trung thành tận tụy như thế Tây Khương có rất nhiều, người tài trí xuất chúng như thế Tây Khương cũng không thiếu, nhưng Tây Khương lại chỉ có một Sát Long, cũng là bởi hắn biết cách xoay sở thế nào để vừa vui vẻ vừa không mệt mỏi suy kiệt.”

Sát Long đi vào, đầu tiên hành lễ sau đó mới báo tin mừng.

“Đã dò được tung tích của Thiên Thần châu rồi.”

Tâm trạng của Khuyết Thư lập tức phấn chấn hẳn, “Ở nơi nào?”

Sát Long đáp: “Rơi vào tay một lang trung ngao du khắp nơi tên là Bách Lý Trường Liễu.”

Khuyết Thư cau mày: “Huy Hoàng Môn chẳng phải là một môn phái lớn ở Trung Nguyên ư? Làm sao có thể dễ dàng để Thiên Thần châu rơi vào tay một lang trung được chứ?”

Sát Long nói: “Nghe nói cái gã Bách Lý Trường Liễu kia đã dùng mê dược hạ gục bọn họ cho nên mới dễ dàng ra tay.”

Khuyết Thư lại càng thấy kỳ quái, “Người quanh năm xông pha giang hồ sao có thể sơ suất như thế? Trừ phi cái gã Bách Lý Trường Liễu kia không phải là một lang trung tha phương bình thường.” Trong đầu hắn hiện lên một cái tên, nghiêm mặt nói, “Lập tức phái người đến Thánh Nguyệt giáo, báo cho Tân Cáp để hắn kêu người dò hỏi tung tích của gã Bách Lý Trường Liễu đó.”

Sát Long chần chừ: “Thánh Nguyệt giáo?”

Khuyết Thư nói: “Lúc trước không phải hắn ta từng làm mưa làm gió ở Trung Nguyên một trận, còn kéo cả Ma giáo tới sao? Hi vọng hắn rành rõi tường tận về võ lâm Trung Nguyên. Cơ Thanh Lan am hiểu y thuật lại là người Trung Nguyên, chưa biết chừng có chút liên quan. Đây là cơ hội Bản Vương ban cho để hắn lấy công chuộc tội. Còn có Xích giáo nữa, nói cho hắn ta biết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu hắn ta có thể tìm được Thiên Thần châu, chuyện trước kia Bản Vương sẽ bỏ qua hết.”

Sát Long đáp: “Dạ.”

Hà Dung Cẩm nói: “Thiên Thần châu còn chưa biết chắc có thể trị lành chân của ta không, thật sự không nhất thiết phải mạo hiểm.”

Khuyết Thư nói: “Ta tìm Thiên Thần châu không chỉ vì chân của ngươi. Ta chỉ cảm thấy viên ngọc này… xuất hiện quá kì quặc.”

Sát Long nghe vậy gật đầu: “Viên ngọc này trong lúc Đột Quyết Khả Hãn bệnh tình nguy cấp nhất lại xuất hiện, thời gian hết sức trùng hợp, hơn nữa công dụng thần kỳ, hiệu quả nhanh chóng, nếu cẩn thận suy xét thì thấy giống như là cố ý vì cứu Khả Hãn mà xuất hiện.”

Khuyết Thư nói: “Không chỉ như vậy. Đám người Huy Hoàng Môn kia cũng xuất hiện rất quái lạ. Trung Nguyên Đột Quyết cách nhau đâu chỉ ngàn dặm, bọn chúng làm thế nào lại biết được tin tức về Thiên Thần châu, chỉ trong một tháng đã chạy tới Đột Quyết cướp lấy Thiên Thần châu chứ? Nếu nói bọn chúng không phải đến vì Thiên Thần châu, vậy thì vì cái gì phải khiến cho chúng ngàn dặm xa xôi từ Trung Nguyên chạy đến tận Đột Quyết?”

Sát Long và Hà Dung Cẩm cùng trầm mặc.

Khuyết Thư nói: “Hơn nữa đột nhiên lại mọc ra một gã lang trung tha phương, các ngươi không cảm thấy Thiên Thần châu quá sức kỳ lạ sao?”

Sát Long nói: “Nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện giữa Trung Nguyên và Đột Quyết.”

Khuyết Thư nói: “Nếu bỏ mặc chuyện giữa Trung Nguyên và Đột Quyết, nó sẽ rất nhanh biến thành chuyện của Tây Khương. Thật ra thì Đột Quyết và Tây Khương nếu thật sự giao chiến, hai bên cũng một chín một mười, thế mà Đột Quyết Khả Hãn lại tích cực cầu hòa với Tây Khương như vậy, trong chuyện này há chẳng phải có nguyên nhân.”

Nghe hắn xả ra một đoạn thật dài, cẩn thận nghĩ lại Sát Long cảm thấy trên lưng một trận lạnh lẽo. Không chỉ có hắn, ngay cả Hà Dung Cẩm cũng thấy trong lòng phát run.

Sát Long nói: “Ý của Vương là, hết thảy những chuyện này đều có liên quan tới Thiên Thần châu?”

Khuyết Thư lắc đầu: “Không, ta chỉ tùy tiện tìm điểm trùng hợp giữa chúng thôi, chúng có thể có liên quan với nhau, cũng có thể chẳng liên quan gì cả. Chân tướng của chuyện này đến tột cùng là thế nào, cứ hỏi vị Môn chủ của Huy Hoàng Môn kia mới biết được.”

Sát Long đột nhiên quay sang nhìn Hà Dung Cẩm, nói: “Nghe đồn Ni Khắc Tư Lực và trưởng lão của ma giáo giao tình sâu đậm, biết đâu có thể nhờ hắn nghe ngóng một chút chăng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.