CHƯƠNG 53: PHỈ THẠCH CHI TÂM – THẤT
Khuyết Thư: Gảy đàn, tâm tình
Từ trong vương tộc Tây Khương chọn ra hài tử làm con thừa tự rồi bồi dưỡng nó trở thành Tây Khương Vương tương lai sao?
Hà Dung Cẩm phát hiện trong tim mình lại bắt đầu tràn ngập xấu hổ. Y vốn cho rằng vấn đề giữa mình và Khuyết Thư luôn có một ranh giới không thể nào vượt qua, tựa như lúc trước Khuyết Thư ở trên xe ngựa đã nói như vậy, hắn sống chết đòi lấy vợ là muốn lưu lại người thừa kế vương vị Tây Khương, nhưng hôm nay ranh giới đó lại bị một nét bút mỏng hời hợt xóa bỏ, nhanh đến nỗi làm y trở tay không kịp.
“Ngươi… đã nghĩ kỹ chưa?” Hà Dung Cẩm lúng túng hỏi.
“Nghĩ kỹ lắm rồi, thế nhưng thực hiện được hay không lại là một chuyện khác.”
Hà Dung Cẩm sắc mặt khẽ biến.
Khuyết Thư giơ tay hướng về phía y, nụ cười bị che khuất trong đám râu ria rậm rạp, thoáng ẩn thoáng hiện, “Có ngươi làm bạn đồng hành, chúng ta từ trong bụi gai đánh ra một đường sống.”
Y còn tưởng cánh cửa ấy sẽ vĩnh viễn đóng chặt, ai ngờ chỉ vì vài câu nói của Khuyết Thư lại từ từ mở ra, phía sau cánh cửa ánh sáng chiếu rọi vạn trượng, y đã bị mê hoặc mất rồi. Hà Dung Cẩm nhìn đăm đăm vào bàn tay đó, thần trí dần dần khôi phục lại, chợt cười nói: “Ở Tây Khương này còn ai là bụi gai trong mắt ngươi chứ?” Mẫn mẫn Vương đã chết, Thánh Nguyệt giáo nguyên khí tổn thương nặng nề, vây cánh của Kỳ Địch thì bị diệt trừ tận gốc, cả Tây Khương giờ đây đều nằm hết trong tay hắn.
Khuyết Thư không hề lúng túng khi bị vạch trần, kiên nhẫn vươn tay ra thăm dò.
Hà Dung Cẩm thở dài: “Ngươi nói ra đột ngột quá, ta cần phải suy nghĩ.”
Đúng là nên suy nghĩ kỹ càng.
Mặc dù đã thừa nhận tình cảm của mình dành cho Khuyết Thư, nhưng yêu nhau và đến với nhau là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngay cả khi trên dưới Tây Khương đều không so đo y một thân nam nhi, không so đo chuyện y từng là đại tướng dưới trướng Mẫn Mẫn Vương, y cũng không chắc bản thân có thể vượt qua được ải này.
Y chợt ngộ ra vì sao năm ấy mình hận Khuyết Thư đến vậy mà lại không thể ra tay giết hắn, là bởi trong lòng y cũng sớm thừa nhận tình cảm của cả hai, lúc đó Khuyết Thư đã mạnh dạn thổ lộ từng chút một, thế nên dù khi ấy ngập tràn phẫn nộ nhưng sự áy náy trong thời khắc mấu chốt đã ngăn y lại. Cho đến tận bây giờ, giữa bọn họ vẫn là Khuyết Thư nhường một bước còn y cứ luôn đứng đó do dự.
May mà Khuyết Thư biết con người y lâu như vậy, đối với sự lưỡng lự đắn đo của y tập mãi đã thành thói quen, cũng không ép buộc, mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi đừng biến mất khỏi tầm mắt của ta, có phải chờ đợi cả đời thì đã làm sao?”
Đại quân của Đột Quyết rút lui được hai ngày, Sát Long mới mang đại quân chạy tới, vấn đề quân nhu lương thực lúc trước đã giải quyết thỏa đáng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mười hai vạn đại quân chờ xuất phát, chiến sự nơi biên giới giữa Tây Khương và Đột Quyết hết sức căng thẳng.
Chẳng ai ngờ, cuộc chiến này một khi đã bắt đầu tuyệt không giống như một hồi náo loạn ở thành Thanh Phong, ắt phải phân ra thắng bại rõ ràng, trường kì chiến đấu.
Đương lúc rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì Đột Quyết đã cử sứ giả đàm phán mang theo mấy chục xe đại lễ đến thành Thanh Phong nhận lỗi.
Vừa gặp mặt, Khuyết Thư liền cười lạnh liên tục, “Này đúng là hạ roi tặng kẹo, chẳng lẽ Khả Hãn của quý quốc coi Bản Vương là trẻ lên tám, muốn lừa thế nào liền lừa thế ấy sao?”
Sứ giả Đột Quyết không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh nói: “Hồn Hồn Vương xin hãy bớt giận. Biên giới giữa Đột Quyết và Tây Khương kéo dài cả ngàn dặm, bởi thế chúng ta là hai nước láng giềng thân cận nhất. Trước đó không lâu Vương còn phái sứ giả đi sứ nước ta, khẳng định tình hữu nghị giữa Tây Khương và Đột Quyết ta không gì có thể phá nổi…”
Quả thật mặt không được dày như chúng.
Khuyết Thư nhịn không được khoát tay nói: “Bớt sàm ngôn đi, nói miệng thôi thì có ích gì đâu.”
Sứ giả Đột Quyết bị thái độ hào phóng hắn làm cho run bần bật, thầm nghĩ: ai cũng bảo thái độ hành xử của Hồn Hồn Vương vô cùng tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu, sao cái người trước này bộ dạng lại sáng sủa như vậy? Không giống Tây Khương Vương mà giống lục lâm thảo khấu hơn.
Bất quá có nghĩ vẩn vơ thế nào, hắn cũng đành thu liễm thần sắc, từ trong tay áo lôi ra một danh sách.
Sát Long đưa tay nhận lấy, ước chừng một chút rồi mới chậm rãi mở ra, vì muốn chiều theo Tây Khương nên trên đó toàn bộ đều viết bằng tiếng Tây Khương.
Khuyết Thư thấy khóe miệng Sát Long khẽ nhếch lên, không khỏi nhíu mày.
Sứ giả Đột Quyết biết chuyện này mười phần có thể thành công, thở phào nhẹ nhõm nói: “Những thứ trong đây do chính miệng Khả Hãn hạ chỉ, một mảnh chân tâm có trời đất chứng giám.”
Sát Long nói: “Chuyện này Tiểu Khả Hãn của quý quốc có biết không?”
Sứ giả Đột Quyết biến sắc. Khả Hãn Đột Quyết chính miệng hạ chỉ nhưng lại hỏi Tiểu Khả Hãn có biết hay không, hình như đã lẫn lộn đầu đuôi rồi.
Sát Long tựa hồ biết mình lỡ lời, vội nói: “Nghe nói thân thể Khả Hãn mang chút bệnh vặt, sợ sẽ lao tâm, lại nghe nói Tiểu Khả Hãn thường thay Khả Hãn chia sẻ ưu phiền, rất được dân chúng kính yêu, cho nên ta mới hỏi như vậy.”
Sứ giả Đột Quyết đáp: “Chuyện này do Khả Hãn ta gánh vác, không cần Tiểu Khả Hãn hỗ trợ.”
“À thì ra là thế.” Sát Long làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt âm thầm liếc về phía Khuyết Thư.
Khuyết Thư đột nhiên vỗ án, nổi giận nói: “Không cần làm bộ làm tịch! Xác Châu lòng dạ thế nào ta và ngươi tự hiểu rõ.” Mặc dù hắn thương thế chưa lành nhưng tốc độ đẩy xe so với hai ngày trước thoăn thoắt hơn nhiều, chốc lát đã ra khỏi cửa.
Sứ giả Đột Quyết thấy hắn nói đi là đi, không khỏi sững sờ, ánh mắt quay lại nhìn Sát Long.
Sát Long đành cáo lỗi với hắn, ngoài miệng gọi Vương một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo.
Hai người một trước một sau bước vào hậu đường. Sát Long vội hỏi: “Vương đi đâu thế?”
Khuyết Thư nói: “Hừ, gã sứ giả kia lén lút cho người truyền tin tới hậu đường, còn tưởng là Bản Vương không biết sao?”
Sát Long hỏi: “Ý Vương là lại có gian tế?” Một Kỳ Địch đã khiến hắn nhức đầu vạn phần, nếu lại lòi ra thêm một kẻ nữa chẳng biết nên làm thế nào nữa.
“Không phải là gian tế.” Khuyết Thư ha hả cười lạnh nói, “Chúng ta biết khích bác phụ tử bọn chúng, chúng tất nhiên cũng biết cách ly gián ta…”
Sát Long trừng lớn hai mắt nói: “Ly gián quân thần chúng ta? Ta đối với Vương lòng son dạ sắt, Vương biết mà.”
Khuyết Thư liếc hắn một cái: “Khỏi cần giả bộ hồ đồ thăm dò làm gì.”
Sát Long thở dài: “Vương đối với thần tín nhiệm có thừa, thần cảm động muốn rơi nước mắt, bất quá Vương với Hách Cốt tướng quân…”
“Ta đương nhiên rất tin y, tin y sẽ không phản bội ta, sẽ không bán đứng Tây Khương.” Khuyết Thư trong mắt lóe lên một tia không chắc chắn, “Nhưng mà, ta không dám tin y có thể theo ta cả đời.”
“Vương chẳng phải sau đó đã ngỏ lời rồi sao?”
Khuyết Thư cười khổ: “Y còn chưa đáp ứng.”
Sát Long nói: “Phải rồi, Hách Cốt tướng quân suy cho cùng vẫn là nam tử, để y làm mẫu nghi thiên hạ đúng là có chút làm người khác khó chịu.”
Khuyết Thư lúc này cần nhất là được người khác an ủi, nghe hắn nói vậy lập tức khẩn trương, “Ngươi cảm thấy người khác sẽ khó chịu hả?”
“Bất quá ta không phải là Hách Cốt tướng quân, tướng quân cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào ngoại trừ tướng quân ra, chẳng ai biết được. Giống như năm đó ta còn tưởng tướng quân hận Vương thấu xương, không ngờ y lại hạ thủ lưu tình.”
Nghe vậy, sắc mặt Khuyết Thư mới hơi giãn ra, “Đúng thế, y nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra là người dễ mềm lòng nhất trên đời này.”
“Cho nên Vương mới ngầm đồng ý để y từ bỏ chiến trường, đơn giản là bởi y dù có mưu lược của một chiến tướng nhưng trong lòng lại không có chiến tướng.”
“Chỉ cần y chịu ở lại bên cạnh ta, y muốn làm gì cũng được.”
Sát Long cười hỏi: “Ở bên người làm gì?”
“Gảy đàn, tâm tình.” Khuyết Thư mở to hai mắt, cười rất đen tối, đẩy bánh xe chậm rãi hướng về phía gian phòng của Hà Dung Cẩm. “Mặc kệ sứ giả Đột Quyết, cứ nhìn vào thành ý của Đột Quyết Khả Hãn mà quyết định.”
“Dạ.”
“Nhất định phải truy ra tung tích của Thiên Thần châu.”
“Dạ.”
Vết lửa còn tàn tích nên mới biết đám người Hồn Hồn Vương trốn sâu trong núi.
Những lời ít ỏi nhưng đã nói rõ nguyên nhân ngày ấy Xác Châu dẫn người đốt núi.
Hà Dung Cẩm cúi đầu nhìn mảnh giấy trong tay, nét chữ do chính tay Xác Châu viết, y nhận ra.
Vết lửa mà mảnh giấy nói tới đương nhiên là ám chỉ Khuyết Thư tự làm, vì muốn cho họ chú ý đến nên mới nhóm lửa, mặc dù sau đó Khuyết Thư cũng tìm lý do lấp liếm đi, nhưng lý do này y nghe còn thấy giả tạo huống hồ Xác Châu khi đó dốc toàn bộ binh lực truy lùng hắn? Đây rõ ràng là nổi lửa tự thiêu.
Lấy trí tuệ của Khuyết Thư sao lại làm ra sơ hở như vậy?
Nếu không phải do cố ý thì khó mà lý giải nổi. Nguyên nhân cố ý thì… e là để dụ y vào núi. Lúc ấy nếu y không chạy theo Tháp Bố vào núi mà hay tin Xác Châu triệu tập đại quân tấn công lên núi, nhất định y cũng sẽ chạy tới cứu viện.
Khuyết Thư bày ra tất cả, đem thân làm mồi nhử chỉ vì muốn dụ y mắc câu!
Xác Châu nói với y chuyện này, dụng ý không cần nghĩ cũng biết, nhưng rơi vào trong đầu y lại gợi lên một cảm giác khác.
Vì muốn gặp y, Khuyết Thư có thể gạt bỏ thân phận vua một nước chấp nhận nguy hiểm lẻn vào Đột Quyết. Vì muốn giữ y lại, Khuyết Thư không ngại bốn bề địch vây lại còn dấn thân vào đường cùng. Chân tình sâu đậm như vậy, nếu y không đáp lại đương nhiên sẽ cảm thấy gánh nặng ngàn cân, không chống đỡ nổi, nhưng Khuyết Thư từ trước đến giờ vẫn là người trong lòng y, tình cảm sâu đậm đến thế, y ngoài việc dâng quãng đời còn lại cho hắn còn biết báo đáp thế nào đây?
Nến bén lên một góc giấy, dần dần lan ra cả trang, cuối cùng rớt xuống đất hóa thành tro bụi.
Cánh cửa mở rộng vang lên hai tiếng gõ, Hà Dung Cẩm quay lại, người mới nãy còn niệm trong lòng đang ngồi ngoài cửa cười hì hì nhìn mình. Trong một chốc, tất cả băn khoăn cùng muôn vàn do dự đều như mảnh giấy ban nãy, tan thành tro bụi.
—
CHÍNH VĂN HOÀN