[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 51: Chương 51: Phỉ Thạch Chi Tâm – Lục




CHƯƠNG 52: PHỈ THẠCH CHI TÂM – LỤC

Hà Dung Cẩm: Nghỉ ngơi cho tốt

Trên thành, gió thổi lạnh thấu xương.

Phó tướng quỳ gối trước mặt Khuyết Thư, xấu hổ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tháp Bố đẩy xe lăn đến, Khuyết Thư ngồi lên xe lăn, sắc mặt tái mét, “Ai cho ngươi tự ý mở cổng thành?”

Phó tướng phủ phục trên mặt đất, “Bọn chúng dùng tiếng Tây Khương nói Hách Cốt tướng quân lệnh cho chúng về trước, trên người hình như đều mặc Tây Khương chiến bào vậy nên mạt tướng mới nhất thời hồ đồ… Mạt tướng tội đáng muôn chết, xin Vương trách phạt!”

Khuyết Thư giận đến run người, “Ngay cả bên ta bên địch còn không phân biệt được thì cần ngươi làm gì nữa! Người đâu, lôi xuống chém!”

Hà Dung Cẩm biết mới nãy chúng tướng sĩ thấy đám người Phó Viêm Tổ hi sinh thân mình báo quốc, sĩ khí tuột dốc, nếu không trảm phó tướng khó có thể an ủi lòng người, bởi vậy chỉ im lặng đứng sang một bên.

Khuyết Thư nghiến răng: “Mánh khóe kém cỏi như thế còn không nhận ra, đây mà là đại tướng của Tây Khương ta sao!”

Hà Dung Cẩm giải vây: “Phó Viêm Tổ tướng quân trong lúc khẩn cấp liền gấp rút trở về, có thể thấy đã phát hiện ra gian kế của địch, thêm vào đó hắn hi sinh thân mình báo quốc đến tận hơi thở cuối cùng, coi như lấy công chuộc tội, kính xin Vương niệm tình hắn một lòng trung thành, để hắn yên nghỉ thôi.”

Khuyết Thư mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Vương.” Hà Dung Cẩm khẽ gọi.

Khuyết Thư mở mắt liền thấy tay y nâng ngọc ấn quỳ gối trước mặt mình, “Chiến sự còn chưa kết thúc, trước mắt ngươi cứ giữ lấy đi.”

Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Vật này rất quan trọng.”

“Quan trọng hơn trái tim của Bản Vương sao?” Khuyết Thư lạnh nhạt khoát tay, “Ngay cả trái tim ta cũng đã giao vào tay ngươi, còn so đo một con dấu làm gì?”

Hà Dung Cẩm chỉ hận gió thổi trên thành không mãnh liệt thêm chút nữa, tốt nhất là gào thét che mắt bịt tai tất cả những người xung quanh đi. “Đêm đã khuya, Vương nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khuyết Thư hỏi: “Còn ngươi?”

“Ta gác đêm.”

Khuyết Thư nói: “Vậy ta sẽ nghỉ ở quán cơm gần đây.”

Hà Dung Cẩm đang tính phản bác đã bị Khuyết Thư cầm lấy tay.”Ta muốn ở gần ngươi hơn một chút.” Mu bàn tay bị môi hắn nhẹ nhàng vuốt qua, Hà Dung Cẩm phải dốc toàn bộ khí lực toàn thân mới khắc chế được xúc động muốn giật tay ra. “Vương!” Y cúi xuống ghé vào tai hắn thấp giọng nói, “Nhiều người như vậy…”

“Ta đã thừa nhận chỉ có mình ngươi, đến lúc đó cả nước trên dưới đều sẽ tự nhiên mà biết thôi.” Khuyết Thư không để ai vào mắt, lại nói tiếp, “Sớm hay muộn có khác gì đâu?”

Hà Dung Cẩm nâng tay vuốt trán hắn.

Khuyết Thư kéo tay y xuống, đan chặt trong tay mình, cặp mắt nhìn y chăm chú, tràn ngập tình ý ôn nhu, “Ta rất chân thành, không phải vì sinh bệnh nói bậy, càng không phải là nhất thời xúc động, đây là thật tâm khẩn cầu mong ngươi ở lại bên cạnh ta.”

Hà Dung Cẩm có chút thở không nổi, một hồi lâu mới nói: “Ngoài thành còn có đại quân Đột Quyết đang quan sát như hổ rình, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này.”

Khuyết Thư cúi đầu dùng râu cọ cọ lên mu bàn tay y, “Ừ, chờ đến khi chúng ta cùng nhau trở về vậy.” Hắn nhắm mắt lại, phảng phất như đang tìm kiếm sự an ủi, bộ dạng không hề đề phòng như vậy khiến Hà Dung Cẩm trong lòng tan ra từng khối, vậy nên cứ để hắn nắm chặt tay mình, trầm mặc không nói.

Trong doanh trướng Đột Quyết.

Kỳ Địch quỳ thẳng tắp trước án thư, mấy ngọn đèn rọi lên gương mặt tiều tụy của lão, nếp nhăn nhìn thấy rõ mồn một.

Xác Châu đang đọc bức mật hàm khẩn cấp được đưa đến từ tám trăm dặm xa xôi, đáy mắt hiện lên ý cười, hai bên chân mày nhíu chặt giờ đã giãn ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Đứng lên đi.”

Kỳ Địch vừa đứng dậy vừa nói: “Ta nhất định trong nửa ngày còn lại sẽ dốc hết khả năng hạ được thành Thanh Phong!”

“Không cần nữa.” Xác Châu đứng lên, “Đã không trọng yếu nữa rồi.”

Kỳ Địch ngẩn ra, nhưng ngay sau đó mặt mày thả lỏng thăm dò: “Chẳng lẽ Đặc Cần A Lực Phổ đã bình ổn đại cục ở kinh thành rồi sao?”

Xác Châu đưa mật hàm cho lão, “Mật Gia bị xử tử, vây cánh sụp đổ, các bộ ban của Đột Quyết đều bình an vô sự, hết thảy đã nắm gọn trong tay.”

Kỳ Địch nhẹ người như vừa trút được một tảng đá lớn, “Đột Quyết thật may mắn!”

Xác Châu nói: “Kể từ lúc này, chúng ta không cần phải giả bộ tấn công kiềm chế binh lực Tây Khương nữa, tối nay hãy để toàn quân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liền khải hoàn hồi triều thôi.”

Kỳ Địch cười rộn ràng: “Nếu để Hồn Hồn Vương biết, mười vạn đại quân khiến cho bọn chúng phải bế quan thủ thành không dám manh động này hơn một nửa là do chắp vá không phải quân chính quy, ắt hẳn sẽ ôm hận không thôi.”

Xác Châu nói: “Tây Khương háo chiến, nếu quả thật cùng ngồi xuống đàm phán, e là chẳng bao giờ đạt thành hiệp nghị, đại quân của chúng lại vây hãm xung quanh. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, không để cho Tây Khương thừa dịp Đột Quyết nội loạn dấy binh xâm lược, đành phải đi một nước cờ hiểm.”

“Thật ra thì, tình thế hiện tại cũng rất thuận lợi, Tiểu Khả Hãn không muốn biến giỡn thành thật đánh hạ thành Thanh Phong dâng tặng Khả Hãn sao?” Kỳ Địch nhớ tới chuyện của Ngạch Đồ Lỗ, có chút chột dạ, “Ta nhất định sẽ dùng hết khả năng không phụ kỳ vọng.”

“Khuyết Thư chính vì vô cùng si mê Hách Cốt nên mới tạo cho chúng ta cơ hội lợi dụng, nếu thật sự gây chiến, thắng bại khó lường. Huống chi Tây Khương lúc này ắt hẳn đã điều binh từ kinh thành đến hỗ trợ, nếu cứ tiếp tục dây dưa, đừng nói là thành Thanh Phong hạ không được, chỉ sợ còn nghiền nát luôn đại quân của chúng ta.” Xác Châu ngừng một chút nói, “Không nên thấy món lợi lớn trước mắt liền nhào tới, biết lựa thời thế mà lui mới là thắng lợi tuyệt đối.”

Kỳ Địch khom người cung kính: “Kỳ Địch hiểu rồi, nhưng mà nếu Hồn Hồn Vương không nuốt trôi được mối hận này, đến lúc đó chỉ sợ khó tránh dấy lên một cuộc đại chiến.”

Xác Châu chắp tay nói: “Thế nên mới phải  nhường cho hắn vài phần lợi ích.”

Kỳ Địch thắc mắc: “Lại đàm phán?”

Xác Châu nói: “Ban đầu không đàm phán là do chúng ta đang bị đẩy vào tình thế bất lợi, giờ đây đôi bên đã tám lạng nửa cân, chúng ta nếu nhường một chút lợi ích với họ coi như đã chiến thắng, tất nhiên đấy cũng là đàm phán rồi.”

Kỳ Địch sao lại không biết đạo lý này, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Tiểu Khả Hãn anh minh.”

Xác Châu tự tiếu phi tiếu nhìn lão.

Kỳ Địch luống cuống cúi đầu.

Đã quen với việc Đột Quyết thình lình chạy tới cửa, tự dưng trải qua một đêm vô sự ngược lại làm cho Hà Dung Cẩm cảm thấy cả người thiếu tự nhiên. Y ngồi trên tường, nhìn mặt trời ló lên từ hướng đông, trong lòng trống rỗng, qua một hồi, y liền nhận được tin lính trinh sát báo về, Đột Quyết lui binh.

Cảm giác trống rỗng trong lòng càng thêm rõ ràng, cứ như người mộng du, Hà Dung Cẩm ngẩn người nhìn về hướng đại quân Đột Quyết.

Có điểm gì đó không đúng.

Nhất định là có cái gì đó đã bị bỏ sót.

Trong chốc lát, y đột nhiên giật bắn người, một quyền vỗ xuống tay vịn xe lăn, “Trúng kế rồi!”

Lúc trước y rõ ràng đã nói, Đột Quyết tấn công mãnh liệt như vậy chia ra thành hai loại thật giả, chính mình đã đoán là giả thế nhưng đối sách hết lần này đến lần khác đều đi ngược lại, từ đầu tới cuối đều bị động chịu trận! Đột Quyết tấn công mạnh như vậy rõ ràng là muốn che dấu binh lực không đủ, mười vạn đại quân tại sao binh lực lại không đủ? Mười vạn đại quân không chỉ là cái vỏ rỗng mà thật ra một phần trong số mười vạn đại quân đó chỉ dùng để bù đắp nhân số mà không phải dùng để chiến đấu!

Phó Viêm Tổ không sai khi xuất chiến mà là chỉ tại không chịu dốc toàn lực xuất chiến!

“Trừ đội bảo vệ tiếp tục ở lại trấn giữ thành Thanh Phong ra, toàn quân theo ta truy kích đại quân Đột Quyết!” Hà Dung Cẩm gạt xe lăn sang một bên, vội vã nhảy xuống đất.

“A?” Phó tướng mới nhậm chức còn chưa kịp hiểu đầu đuôi.

Hà Dung Cẩm chạy tới dưới thành đã nhìn thấy Tháp Bố đẩy Khuyết Thư tới đây, vội báo: “Chúng ta trúng kế rồi!”

Khuyết Thư khoát tay nói: “Xác Châu lần này lấy tiến làm lui, lấy công làm thủ.”

Hà Dung Cẩm trầm giọng đề nghị: “Bây giờ truy kích vẫn còn kịp.”

Khuyết Thư nói: “Trước mắt cứ đợi viện quân đến đã. Xác Châu lúc này rời đi, tất nhiên là bởi cục diện trong nước đã định, hậu phương không còn phiền não nữa, thế trận hành quân chắc chắn được chỉ huy nghiêm chỉnh. Ngược lại, chúng ta hôm qua tổn thất nặng nề, hôm nay lại vội vàng truy kích, lòng quân không yên, dễ bị đối phương mai phục, chẳng thà chờ đại quân Sát Long kéo đến, chỉnh đốn hàng ngũ xong xuôi tấn công cũng không muộn.”

Hà Dung Cẩm nói: “Thế nhưng lúc đó chúng ta đã mất hết ưu thế rồi…”

Khuyết Thư ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi cứ luôn nói là không thích chiến tranh sao?”

Hà Dung Cẩm nói: “Đương nhiên không thích.” Khi y không phải là tướng quân tất nhiên chẳng muốn bàn đến những chuyện liên quan đến hai nước, nhưng một khi đã thành tướng quân rồi y chính là ngọn giáo của Tây Khương, là mũi kiếm của Tây Khương, nếu y không chịu chiến đấu thì Tây Khương còn ai có thể chiến đấu? Cho nên mặc dù không muốn cũng phải ra tay.

Khuyết Thư trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Bố Ngạc trấn thủ thành Thanh Nhai đã nhiều năm, đang buồn rầu vì không có cơ hội khai triển thân thủ, câu cửa miệng lúc nào cũng là ‘cứ mãi thế này khác chi tàn phế’, thôi thì để hắn tới đây vận động một chút cho giãn gân cốt, có hắn và Sát Long là ta yên tâm rồi.”

Hà Dung Cẩm ánh mắt lay động.

“Bất quá, chớ có hy vọng xa vời là ta sẽ thả ngươi đi.” Khuyết Thư nói, “Vị trí của Tây Khương Vương Hậu gác đó đã nhiều năm, cũng nên có người ngồi chứ nhỉ.”

Hà Dung Cẩm hết hồn nhìn hắn chằm chằm.

Khuyết Thư lẩm bẩm: “Vốn dĩ Vương Hậu nên quản hậu cung của Tây Khương Vương, đáng tiếc vị Tây Khương Vương này lại không có hậu cung cho y quản, đành phải ủy khuất ai đó quản một mình Tây Khương Vương vậy.” Hắn đưa mắt lấp lánh hữu thần nhìn Hà Dung Cẩm trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời, lại cười hỏi, “Ngươi nói xem có được hay không?”

Hà Dung Cẩm cả nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình, “Tây Khương chưa từng có tiền lệ này!”

“Ta đây liền làm người tiên phong.”

“Nhưng còn con nối dòng của Vương…”

“Nhận con thừa tự là được rồi.” Bệnh qua một đêm, đầu óc ngược lại tỉnh táo hẳn ra, Khuyết Thư không hề nghĩ ngợi nói, “Chọn ra mấy tên đem bồi dưỡng, kẻ mạnh nhất chính là Tây Khương Vương tương lai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.