CHƯƠNG 51: PHỈ THẠCH CHI TÂM – NGŨ
Hà Dung Cẩm: Nghỉ ngơi cho tốt
Lúc này hẳn là cần một bầu rượu để y có thể tỉnh táo lại, Hà Dung Cẩm nghĩ vậy, chuẩn bị ra khỏi phủ tìm rượu uống, nhưng cước bộ còn chưa kịp bước qua cánh cửa đã bị Tháp Bố ngăn trở. Tháp Bố nói: “Đại quân Đột Quyết lại công thành rồi!”
Hà Dung Cẩm cau mày. Lúc này trời đã tối, chẳng lẽ lại định đánh cả đêm sao? Xác Châu tấn công liên tục như vậy phải chăng là muốn dùng chiến thuật kiệt sức? Nhưng đại quân Đột Quyết cũng sẽ kiệt sức theo, rõ ràng đánh địch một ngàn tổn thất những tám trăm.
“Phó Viêm Tổ tướng quân đâu?”
Tháp Bố đáp: “Có lẽ là đang ở trên thành chỉ huy.”
Hà Dung Cẩm đột nhiên nhớ tới mục đích đi tìm Khuyết Thư, không khỏi vỗ đầu, xoay người trở về.
Tháp Bố đi theo sau y, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân và Vương đã giảng hòa chưa?”
Hà Dung Cẩm hỏi ngược: “Chúng ta cãi nhau hồi nào?” Vấn đề cách trở bọn họ chẳng thể nào giải quyết bằng cãi nhau được.
Tháp Bố nói: “Vương rất thích tướng quân. Sau khi nhận được tin dữ của tướng quân, Vương lúc nào cũng một mình ngồi ở đó thẫn thờ, thậm chí ngày ngày đêm đêm đều viết tên ngài. Hách Cốt tướng quân, chính là Phó Viêm Tổ sau khi đổi tên, mỗi ngày đều bị Vương gọi tới gọi lui, ta khi trước không hiểu tại sao, sau lại nghe Sát Long nói, Vương chỉ muốn làm bộ như tướng quân vẫn còn đang ở bên cạnh Vương. Vương thật sự vô cùng yêu thương tướng quân.”
Hà Dung Cẩm dừng bước, quay lại hỏi: “Khuyết Thư bảo ngươi nói?”
“Không phải vậy.”
“Thế là Sát Long rồi.”
Biểu tình của Tháp Bố lúng túng cứng đờ, ánh mắt không tự chủ quay sang chỗ khác, có lẽ là thừa nhận.
Hà Dung Cẩm cảm khái: “Hắn đúng là cúc cung tận tụy.”
Tháp Bố nghe vậy không biết lời y nói ra là khen hay trào phúng, còn biết làm gì nữa đành gật đầu phụ họa: “Đúng vậy a.”
Bước tới trước phòng Khuyết Thư, cửa khép hờ giống như lúc nãy y rời đi, y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Khuyết Thư đang nằm bẹp trên giường ngủ rất say. Hà Dung Cẩm nói: “Ta nhớ trước đây Khuyết Thư đâu có lông lá rậm rạp như vậy.”
Tháp Bố muốn giải thích lại tìm không ra từ, cả nửa ngày sau mới đáp: “Bởi vì lúc sang Đột Quyết cần che tai mắt kẻ khác.”
Trong lòng khẽ rung động, Hà Dung Cẩm nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Đúng vậy a, để lâu hơn chút nữa thì đúng là che hết tai mắt.”
Tháp Bố gãi gãi ngực. Mấy lời ban nãy rõ ràng là giễu cợt, nhưng nghe xong trong lòng không khỏi ngứa ngáy, ấm áp không bút nào tả nổi. “Tướng quân không phải muốn tìm Vương sao?”
Hà Dung Cẩm nói: “Không cần.” Hay là trao đổi với Phó Viêm Tổ một chút xem sao.
Y ra khỏi phủ chưa bao lâu đã nghe từ ngoài cổng thành truyền tới tiếng reo hò, chờ y đến nơi vừa lúc thấy cổng thành chầm chậm đóng lại. “Xảy ra chuyện gì?” Y tiện tay chụp lấy một gã lính hỏi.
Gã lính đáp: “Quân Đột Quyết lại bị đánh lùi, Hách Cốt tướng quân đang dẫn quân đuổi theo sau!”
Trong đầu Hà Dung Cẩm vang lên một tiếng chuông cảnh báo.
Biết rõ tấn công cũng không hạ được, tại sao hết lần này đến lần khác vẫn cứ muốn thử? Đây tuyệt đối không phải là tính cách của Xác Châu.
Phó tướng bên cạnh Phó Viêm Tổ đi tới, nhỏ giọng nói với Hà Dung Cẩm: “Tướng quân yên tâm, Hách Cốt tướng quân lần này dẫn theo chính là quân tinh nhuệ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Tướng quân chẳng phải chỉ giả vờ đuổi theo thôi sao, cần gì phát động quân tinh nhuệ?” Hà Dung Cẩm mặt liền biến sắc.
Phó tướng đáp: “Tướng quân cho là quân địch mặc dù không ngừng tấn công, nhưng thế công mỗi lần một yếu hơn, thời gian tấn công cũng càng lúc càng ngắn, tất nhiên là bởi hành quân xa và mệt mỏi, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta bắt giặc bắt tướng!”
Hà Dung Cẩm lạnh lùng quát: “Chuyện đại sự như vậy tại sao lại không bẩm báo để Vương định đoạt hả?”
Phó tướng bị giáo huấn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thầm nghĩ tướng quân trước khi đi cũng đâu có dặn mình báo cho vị tướng quân này, chẳng qua hắn thấy cùng là đồng liêu nên mới chủ động giải thích, lần này đúng là làm ơn mắc oán rồi. Hắn trong bụng không vui, mặt cũng xịu xuống giở giọng phản bác: “Làm sao ngài biết tướng quân không muốn bẩm báo với Vương chứ? Nhưng mà thời cơ chiến đấu trôi qua sẽ vụt mất, Vương lại ôm bệnh, tướng quân đành phải tiền trảm hậu tấu thôi.”
Hà Dung Cẩm trong ngực lửa cháy hừng hực, “Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không nhiều lắm, khoảng ba ngàn quân tinh nhuệ!”
Hà Dung Cẩm suy nghĩ một hồi, quyết định trước tiên vẫn phải báo cho Khuyết Thư đã, “Giữ nghiêm cửa thành! Xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải báo cho ta!”
“Ta mới là Hách Cốt tướng quân…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Phó tướng bị ngọn lửa hừng hực trong mắt Hà Dung Cẩm đâm vào đau nhói, đầu vô thức gật gật.
Hà Dung Cẩm phất tay áo nhảy về phía phủ tạm của Khuyết Thư.
Khuyết Thư đã tỉnh, thân đang ở nơi chiến trường, rốt cuộc cũng không thể ngủ yên.
Hà Dung Cẩm lựa lời kể lại chuyện Phó Viêm Tổ dẫn binh cho Khuyết Thư nghe.
Khuyết Thư ngồi bật dậy, sắc mặt lạnh lẽo, biểu tình vô cùng tức giận vì đúng là do Phó Viêm Tổ tự tiện quyết định. Nhóm người trước kia cùng hắn chinh chiến mấy năm gần đây đều ở biên cương bảo vệ quốc thổ, bên hắn thiếu người cho nên mới có lòng đào tạo Phó Viêm Tổ, không ngờ trong thời khắc mấu chốt như này hắn ta lại trở nên xúc động lỗ mãng!
“Ta với ngươi mau ra ngoài thành.” Hắn vừa dứt lời đã ngồi bật dậy.
Hà Dung Cẩm nhìn mồ hôi lạnh đổ ào ào trên trán hắn, “Ta đi là được.”
Chân Khuyết Thư vẫn tiếp tục dò dẫm bước xuống giường.
“Không tin ta sao?”
Chân dừng lại, Khuyết Thư thở dài: “Ta sao có thể không yên tâm ngươi.” Hắn nghĩ một chút, từ dưới gối lôi ra tấm ngọc ấn, “Ngươi cứ mạnh tay làm là được.”
Hà Dung Cẩm nghiêm mặt.
Tấm ngọc ấn này tác dụng tương đương với Hổ Phù có thể điều động tất cả đại quân của Tây Khương, là quyền lực tối cao của Vương.
“Này.” Khuyết Thư đưa ngọc ấn cho y.
Hà Dung Cẩm đột nhiên một chân quỳ sụp xuống, hai tay cung kính đón lấy, sau đó không quay đầu lại cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Khuyết Thư nhìn bóng lưng y nói vọng theo: “Chú ý chân đấy!”
Hà Dung Cẩm khoát tay áo, một hơi nhảy ra khỏi phủ, cảm thấy dưới chân từng cơn đau nhói. Xem ra lần này thật sự phải đi cà nhắc rồi. Chấp nhận sự thật xong, trong lòng xem ra cũng không khó chịu đến thế, y hít một hơi thật sâu, tiếp tục mau chóng chạy về hướng cổng thành, đến gần chân thành, đột nhiên cảm thấy trận gió lạnh ào ạt bốn phía. Cửa rì rập mở ra một khe nhỏ.
Nhìn thấy bóng đen lay động trước mặt, Hà Dung Cẩm trong lòng căng thẳng, cơ hồ không buồn nghĩ ngợi phóng về hướng đó.
Phập phập.
Tiếng lưỡi đao sắc bén liếm qua da thịt.
Chờ Hà Dung Cẩm chạy tới nơi, cửa thành đã bị phá.
“Đánh đến rồi!” Quân Tây Khương sợ hãi hét lên.
Hà Dung Cẩm trở tay đoạt lấy binh khí một gã lính gần đó, vung tay chém xuống đầu người nọ. Chỉ nghe phập một tiếng, cả người cứ như tấm áo rách bị chẻ làm hai, máu bắn đầy lên kẻ đứng sau khiến cho chúng khiếp sợ run rẩy.
Hà Dung Cẩm không chờ chúng hoàn hồn, liền hô to: “Giết!”
Quân Tây Khương bấy giờ mới hoàn hồn, rối rít từ trên thành lao xuống.
“Xông lên a!” Cùng với tiếng Đột Quyết reo hò, đám lính Đột Quyết ở cổng thành cũng ào ào vọt vào trong.
Cho dù quân Tây Khương dùng thân thể liều mạng chống cự nhưng cửa vẫn dần dần bị đẩy ra.
“Quyết bảo vệ cổng thành!” Phía sau hình như truyền đến tiếng hô đầy kinh sợ và phẫn nộ của phó tướng, Hà Dung Cẩm giờ đã không còn thời gian quan tâm mấy chuyện đó. Hiện tại trong đầu y chỉ toàn là chém giết!
May thay lần này xông vào thành là một tốp quân nhỏ của Đột Quyết, không phải đại quân hùng hậu, cho nên đôi bên chỉ giằng co gần cửa thành.
Không biết qua bao lâu, Hà Dung Cẩm chém giết một hồi nhớp nháp cứ như từ trong nước ngoi lên, trên người chẳng biết là mồ hôi hay máu huyết, đúng lúc này, phó tướng đột nhiên hô vang: “Phó Viêm Tổ tướng quân trở lại rồi!” Vừa dứt lời, hắn lại hoảng hồn hét lên, “Đại quân Đột Quyết đột kích! Mau đóng cửa thành!”
Hà Dung Cẩm phát hiện sở dĩ cửa thành chậm chạp không đóng lại là do mình vẫn để người chắn ngay cửa, lập tức dằn lòng ra lệnh, “Lui!”
Quân của đôi bên ác chiến hai ngày hai đêm đã sớm kiệt sức, cho dù lúc này sống chết ngay trước mắt cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều, quân Tây Khương nghe lệnh lui thì chỉ biết lui về sau, quân Đột Quyết thấy họ lui về sau cũng chỉ biết tiến lên trước.
Hà Dung Cẩm chờ bọn lính Đột Quyết vào thành được một đoạn đang muốn quay ngược lại đóng cửa thành đã thấy Phó Viêm Tổ nhào tới trước, dùng chưởng lực kéo hai cánh cửa từ từ đóng lại! Y nhìn qua khe cửa ngày càng nhỏ, hốc mắt nóng lên đang tính lên tiếng đã nghe Phó Viêm Tổ quát: “Bảo vệ cửa thành.”
Hà Dung Cẩm nhảy tới, chụp lấy then cửa bị quăng chỏng chơ bên cạnh khóa thành lại, sau đó lao lên thành một tay tóm cổ gã phó tướng đang đứng chỉ huy đẩy xuống bậc đá, “Giết sạch đám lính Đột Quyết đang ở trong thành, thiếu một người đem đầu tới gặp ta!”
Phó tướng biết mình đuối lý, nào dám nhiều lời, cúi đầu chạy xuống dưới.
Hà Dung Cẩm leo lên trên thành nhìn xuống.
Đại quân Đột Quyết nhanh chóng tràn tới, nhưng không mang theo thang, có thể thấy bọn chúng đã âm mưu từ cửa thành đánh vào trong.
Quả nhiên là trúng kế của Xác Châu!
Hà Dung Cẩm thấy Phó Viêm Tổ xả thân quên mình đánh về phía đại quân Đột Quyết liền lệnh cho đội cung thủ trên thành phối hợp che chở. Nhưng đại quân Đột Quyết đã dàn trận xong, Phó Viêm Tổ bị bọc xung quanh, một trụ chẳng thế chống được nhà. Y biết với võ công của Phó Viêm Tổ mới nãy chắc chắn có thừa thời gian để chạy về thành, thế nhưng tội tự ý dẫn quân tinh nhuệ đi chẳng thể bỏ qua, hắn làm vậy là để lấy công chuộc tội.
Nhưng mà, có giải quyết được gì đâu?
Mắt thấy Phó Viêm Tổ đã tới lúc nỏ mạnh hết đà, Hà Dung Cẩm tay siết chặt ngọc ấn, trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt.
Có nên cứu hay không?
Theo như y suy nghĩ, tất nhiên là không cứu, đại quân Đột Quyết nguy cấp, mở cửa thành cứu viện chính là giơ lưng ra cho đối phương, vất vả bảo vệ thành những hai ngày sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! Thế nhưng không biết Khuyết Thư có nghĩ vậy hay không. Mặc dù y và Khuyết Thư đã dây dưa nhiều năm nhưng chỉ quanh quẩn trong vòng xoáy yêu hận, những chuyện như này lại hiếm khi trao đổi cách nhìn, đến hôm nay đã là hai năm trống rỗng, lại càng không dám tự quyết định.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hà Dung Cẩm quay đầu lại thì thấy Khuyết Thư đang được Tháp Bố đỡ lấy chậm rãi đi tới, vẻ mặt còn mệt mỏi u ám, “Không cần để ý.”
Hà Dung Cẩm không biết nên thở dài hay là thở phào nhẹ nhõm nữa.
“Trời sẽ phù hộ Vương ta!”
Phó Viêm Tổ thình lình từ dưới đất bật dậy, tiếng hét như sấm. Rơi vào tai Hà Dung Cẩm chỉ thấy thê lương, thanh âm này rõ ràng là đèn đã cạn dầu.
Quả nhiên, Phó Viêm Tổ sau khi liên tục chém ngã mấy người đã bị lính Đột Quyết dùng thương xuyên vào ngực hàng loạt.
Tiếng binh khí va chạm dưới cổng thành không ngừng.
Làn tên từ trên thành bắn xuống chỉ như mưa bụi.
Vẫn tiếp tục giằng co.
Không biết qua bao lâu, từ trước mặt đã có động tĩnh.
Đại quân Đột Quyết cuối cùng chậm rãi rút lui.
—