CHƯƠNG 102
Sử Thiên Sơn thấy hai người chìm vào trầm tư thì ra vẻ không hề bận tâm nói:
“Ta tuy là một người mới đến đây, lại nghe được không ít tin tức về Đào đại nhân, trong đó có một điều cực kỳ thú vị, là về một vị Tri phủ đại nhân.”
Đào Mặc giật mình ngẩng đầu.
Lão Đào thận trọng nhìn hắn.
Sử Thiên Sơn cười tủm tỉm:
“Nhưng cũng chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, hơn nữa sẽ không phải là thật đâu?”
Mặt hắn rất tròn, lúc cười thì da mặt bị kéo lên trên khiến xương gò má càng lộ rõ ra, gương mặt tròn vo, tỏa sáng giống như được bôi dầu càng khiến người ta buồn cười hơn.
Lão Đào:
“Không biết tin tức ngươi nghe được là gì?”
Sử Thiên Sơn nói:
“Nghe nói Tri phủ thành Đàm trước kia từng mời Đào đại nhân đến nha môn Tri phủ ngồi, không biết có việc này hay không?”
Lão Đào thầm thở phào một hơi:
“Tri phủ thành Đàm là người cai quản trực tiếp của thiếu gia nhà ta, gọi ngài ấy đến nha môn Tri phủ ngồi chính là chuyện bình thường.”
Sử Thiên Sơn bật cười to ha ha:
“Cũng phải. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, ta nghe trên phố nói cái gì mà bị nhốt vào nhà tù, còn tưởng rằng Đào đại nhân bất hòa với Tri phủ, hiện giờ nghĩ lại chắc chắn là nghe nhầm. Mong Đào đại nhân thứ lỗi.”
Đào Mặc không tiện nói dối, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.
Sử Thiên Sơn:
“Nhưng nói như vậy, việc Đào đại nhân nên làm là không nên để đắc tội người nào, cũng sẽ không có ai muốn hại Đào đại nhân, như vậy thì phỏng đoán của ta lúc trước có thể thành thật. Xem ra không phải có người muốn hại chúng ta, mà là có người thầm muốn hại ta mới đúng.”
Lão Đào đánh rắn tùy gậy, vội hỏi:
“Ngươi cũng biết là kẻ nào?”
Sử Thiên Sơn đưa tay lên gãi gãi cằm, nói:
“Trái ngược với Đào đại nhân, số người mà nửa đời này ta đã đắc tội nhiều không đếm xuể, nếu như muốn chỉ ra một người trong đó thì chỉ e là không dễ đâu.”
Lão Đào:
“Trước kia chẳng phải ngươi nói người bạn kia của ngươi là Hoàng thân đến từ kinh thành à?”
Sử Thiên Sơn:
“Chính xác.”
Lão Đào:
“Không biết là vị Hoàng thân nào?”
Sử Thiên Sơn:
“Ông thật sự muốn biết?”
Lão Đào:
“Không sai.”
Ông biết Sử Thiên Sơn nói như vậy là vì muốn đưa mồi đến để tiện dụ dỗ Đào Mặc, nhưng nếu người kia đặt sự chú ý lên Đào Mặc thì không phải chuyện bọn họ muốn phủi sạch liên quan là có thể phủi. Nếu như để địch trong tối ta ngoài sáng, thà rằng biết người biết ta.
Sử Thiên Sơn lại nhìn sang Đào Mặc hỏi:
“Đào đại nhân cũng muốn biết?”
Đào Mặc:
“Ta muốn mau chóng phá án trước.”
Sử Thiên Sơn:
“Nếu như đã vậy thì ta sẽ nói. Người ấy là Cửu Hoàng tử được đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất.”
Vừa nghe là Hoàng tử thì sắc mặt của Đào Mặc liền thay đổi. Đời này vị quan lớn nhất mà y từng tiếp xúc là Tri phủ. Hoàng tử nói với y không khác gì trăng sáng trên trời.
Lão Đào ngược lại rất bình tĩnh. Trước đó lúc ông nghe Sử Thiên Sơn nói là Hoàng thân thì trong lòng đã chuẩn bị tốt rồi.
Sử Thiên Sơn:
“Nhưng chuyện này hơn nửa là nhằm vào ta, hai vị không cần lo lắng.”
Lão Đào:
“Nhưng ta hình như vừa mới nghe ngươi nói qua, vụ án này có thể là nhằm đến hai người là cả ngươi và thiếu gia.”
Sử Thiên Sơn:
“Ta vốn nghĩ rằng Đào đại nhân từng đắc tội kẻ nào nên hắn mới cố tình chọn nơi của ngài để đến hãm hại ta. Hiện giờ xem ra, cũng là thời vận của Đào đại nhân không tốt, bị ta liên lụy đến.”
Đào Mặc nghe thấy hắn thành thật như vậy thì cũng không giả vờ câm điếc giống như lúc trước nữa:
“Cũng có thể là bị ta liên lụy.”
Sử Thiên Sơn cố gắng mở to đôi mắt nhỏ xíu, hoàn toàn biểu lộ sự kinh ngạc trong mắt ra.
“Lời này dựa vào đâu mà nói vậy?”
Đào Mặc nhìn về phía lão Đào:
“Không biết Sử công tử từng nghe đến Hoàng Quảng Đức?”
Trong mắt Sử Thiên Sơn chợt lóe sáng, thân thể hơi ngả ra sau, lưng tựa lên lưng ghế dựa, cười cực kỳ lạnh nhạt.
“Thực ra đã từng nghe đến.”
Lão Đào:
“Gã và thiếu gia có chút đụng chạm.”
Sử Thiên Sơn:
“Nếu là như vậy thì ta đã hiểu rõ ràng được chút rồi.”
Lão Đào:
“Nguyện nghe kĩ càng.”
Sử Thiên Sơn:
“Không giấu gạt ông. Ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, cũng biết được cực rõ chuyện ở trong kinh thành. Hoàng Quảng Đức tuy chỉ là một Tri phủ, nhưng nhân mạch của gã ở trong kinh thành e rằng còn rộng lớn hơn rất nhiều các vị Tổng đốc khác.”
Đào Mặc và lão Đào đều mang đôi mắt tràn đầy trông mong nhìn hắn.
Sử Thiên Sơn nói tiếp:
“Người trong phủ của Cửu Hoàng tử có kết giao với gã cũng là chuyện bình thường.”
Lão Đào:
“Ý của ngươi là, tất cả những việc này là do Hoàng Quảng Đức và Cửu Hoàng tử gây nên? Nhưng đường đường một Cửu Hoàng tử, vì sao phải dùng thủ đoạn thấp kém dồn dập như vậy để dẫn ngươi chui vào bẫy?”
Sử Thiên Sơn cười khổ:
“Vừa rồi ta không hề hỏi vì sao hai người kết thù kết oán với Hoàng Quảng Đức, các người cần gì phải hỏi đến khúc mắc giữa ta với Cửu Hoàng tử?”
Đào Mặc chợt nói:
“Ta nghĩ rằng phá án thì đều phải tìm hiểu ngược về chuyện cũ. Nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không có lợi với ngươi, nếu như ngươi không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì chỉ e sẽ khó thoát thân.”
Lão Đào có chút kinh ngạc nhìn Đào Mặc. Vừa rồi ông thiếu chút nữa đã bị rơi vào trong cái bẫy mà Sử Thiên Sơn giăng ra, không ngờ Đào Mặc lại vẫn tỉnh táo như vậy.
Sử Thiên Sơn thở dài:
“Là ta say rượu nhất thời hồ đồ xúc phạm Cửu Hoàng tử, về phần cụ thể xúc phạm như thế nào… Chỉ e nếu Cửu Hoàng tử biết rằng các người cũng biết thì cũng sẽ không buông tha các người.”
Lão Đào:
“Như ý của ngươi là Cửu Hoàng tử muốn trách cứ ngươi, vì thế mới phái kẻ tâm phúc dùng kế. Vừa vặn tâm phúc kia lại quen biết với Hoàng Quảng Đức, vì thế mới dùng kế vẹn toàn cả đôi bên, đưa ngươi đến huyện Đàm Dương. Thứ nhất là có thể giăng bẫy hãm hại ngươi, thứ hai lại có thể khiến thiếu gia nhà ta phải gánh chịu sự giận dữ của Sử Thái sư?”
Sử Thiên Sơn:
“Nguyên nhân chính là như vậy.”
Lão Đào:
“Nhưng sao Hoàng Quảng Đức lại dám đắc tội Sử Thái sư?”
Sử Thiên Sơn cúi đầu, giống như than thở mà nói:
“Bá phụ cũng không phải chỉ có một mình ta là cháu.”
Lão Đào:
“Nhưng ngươi là đứa cháu mà ngài ấy thương yêu nhất?”
“Yêu thương?”
Sử Thiên Sơn cười cười tự giễu:
“Ông ta thương yêu ta chẳng qua là vì nể tình Sử Diệu Quang mà thôi. Hiện giờ Diệu Quang đã chết, ông ta nhìn thấy ta thì sẽ nhớ đến Diệu Quang, nghĩ đến Diệu Quang thì sẽ bi thương đau khổ không thôi, sao còn có thể thương yêu ta?”
Lão Đào giật mình, thì ra còn có chuyện như vậy.
Sử Thiên Sơn:
“Thôi, không nhắc đến mấy chuyện đáng ghét đó nữa. Đào đại nhân còn muốn biết điều gì, nếu ta biết thì sẽ nói hết, không biết chắc chắn sẽ không nói bừa.”
Đào Mặc:
“Làm thế nào mới tìm được tâm phúc của Cửu Hoàng tử?”
Sử Thiên Sơn sửng sốt:
“Đào đại nhân muốn tìm hắn đến làm chứng?”
Đào Mặc:
“Hắn là nhân chứng rất quan trọng.”
Sử Thiên Sơn:
“Tuy nói là như thế, nhưng ta khuyên Đào đại nhân vẫn nên từ bỏ con đường này mới tốt. Cửu Hoàng tử thực sự là nhi tử được Hoàng thượng thương yêu, tính cách khó tránh khỏi kiêu căng. Ngài ấy muốn trách cứ ta thì ta cứ ngậm ngùi cho qua là được. Nếu như Đào đại nhân có chủ ý với quý phủ của ngài ấy, chỉ e sẽ liên lụy đến Đào đại nhân.”
Đào Mặc:
“Nếu không thể tìm được chứng cứ tẩy sạch tội danh cho ngươi, ngươi thực sự có thể phải đeo tội danh gian *** giết người trên lưng.”
Sử Thiên Sơn im lặng một lát rồi mới nói:
“Nếu thật sự không tìm được chứng cứ chính xác tẩy sạch được tội danh, vậy thì cũng chỉ đành như vậy.”
Đào Mặc ngạc nhiên.
“Dù sao, cứ cho là bá phụ không thích gặp ta thì cũng sẽ không tùy tiện khiến thanh danh của cả gia tộc bị vấy bẩn.”
Có vài lời tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng. Vạn bất đắc dĩ, Sử Thái sư nhất định sẽ ra mặt bảo vệ hắn.
Lão Đào:
“Ngươi không sợ Cửu Hoàng tử đứng giữa gây khó dễ?”
Sử Thiên Sơn cười cười bất đắc dĩ:
“Trong mắt ngài ấy, ta cũng chỉ là một quân cờ mà ngài ấy hô đến thì đến, vẫy đi thì đi mà thôi. Muốn chơi sẽ chơi, nhưng cũng sẽ không lập tức chơi đến quá tuyệt tình, tránh làm mất đi lạc thú lần sau.”
Lão Đào nhíu mày. Nghe ngữ điệu này của hắn thì khúc mắc này giữa hắn với Cửu Hoàng tử kia chỉ e là không nhỏ.
Sử Thiên Sơn:
“Đương nhiên, nếu có thể không kinh động đến bá phụ thì ta cũng không muốn làm phiền ông ấy.”
Lão Đào:
“Nếu là như thế, ngươi nên nói hết những điều ngươi biết ra mới đúng.”
Sử Thiên Sơn:
“Ta đã nói ra rất nhiều.”
Lão Đào không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lặng lẽ đặt trên người hắn, thật giống như muốn thông qua gương mặt hắn mà đào xới hết nhưng bí mật trong đáy lòng hắn ra.
Sử Thiên Sơn thở dài:
“Cũng đúng. Đã nói đến mức này thì ta cũng không cần ôm đàn tỳ bà che nửa mặt nữa*. Bên trong nhân mạch của Hoàng Quảng Đức ở kinh thành cũng có vài vị anh em họ của ta. Thực ra trước khi đến huyện Đàm Dương, ta đã từng được nghe thấy ân oán giữa Đào đại nhân và Hoàng Quảng Đức. Ta xin cam đoan, nếu như Đào đại nhân có thể giúp ta tẩy sạch tội danh, ta đương nhiên sẽ tận hết sức lực giúp đỡ Đào đại nhân trừ gian diệt ác.”
(Do bão tỳ bà bán già diện: Xuất xứ từ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị. “Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện. Chuyển trục bát huyền tam lưỡng thanh, vị thành khúc điều tiên hữu tình.”. Dùng để hình dung nữ tử e lệ che mặt, xấu hổ ngượng ngùng, lại được tỳ bà phụ trợ, càng tăng thêm vẻ mỹ lệ và khí chất thiếu nữ. Ở đây muốn ám chỉ việc Sử Thiên Sơn có ý không muốn lằng nhằng ra vẻ giấu diếm nữa.)
Đi từ trong khách *** ra, Đào Mặc hỏi lão Đào:
“Ông có tin được là hắn vô tội không?”
Lão Đào:
“Lời hắn nói tuy rằng thành khẩn, nhưng cũng chưa hề nói hết. Nếu như hắn biết được ân oán giữa Hoàng Quảng Đức và thiếu gia, sao có thể không biết được việc giữa Cố Xạ và thiếu gia? Chỉ e ân oán giữa hắn với Cửu Hoàng tử là thật, hắn bị hãm hại cũng là thật, nhưng không biết mình bị hãm hại lại là giả.”
Đào Mặc:
“Có ý gì?”
Lão Đào:
“Ta thấy hắn… Là cam tâm tình nguyện rơi vào trong bẫy rập này.”
Việc này cũng giải thích rõ vì sao với thân thủ của hắn thì rõ ràng có thể cứu Võ cô nương nhưng cố tình khoanh tay đứng nhìn, còn có vì sao sau khi lên công đường lại hợp tác như vậy, chỉ vì trong lòng hắn sớm đã biết rõ tất cả những việc này.
“Bẫy của Cửu Hoàng tử thì dù hắn có nhắm mắt lại cũng phải nhảy xuống. Hoàng Quảng Đức có lẽ là thật, cũng có thể là giả. Hắn cố ý kéo bản thân vào, cũng chỉ là hy vọng thiếu gia có thể rửa sạch tội cho hắn mà thôi.”
Đào Mặc:
“Vậy ta nên chứng minh sự trong sạch của hắn như thế nào?”
Lão Đào:
“Thiếu gia không cần chứng minh hắn trong sạch, chỉ cần dựa theo suy nghĩ ban đầu tra ra manh mối của vụ án này là được.”
Ông chưa nói ra một điều, dù sao với thân phận của Sử Thiên Sơn, nếu thực sự không tra ra sự thật thì vẫn sẽ có Sử Thái sư đứng ra bảo vệ hắn. Điều duy nhất phải lo lắng chính là Sử Thái sư có vì việc này mà giận chó đánh mèo lên Đào Mặc hay không.
Một chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại trước mặt Đào Mặc, Cố Tiểu Giáp ngồi trên càng xe cười dài nhìn y.
Hai mắt Đào Mặc sáng lên, vừa định bước đến vén rèm xem thử thì tay lại rút mạnh về, buồn bã nói:
“Huyền Chi, chúng ta vẫn chưa thể gặp nhau.”