[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 103: Chương 103




CHƯƠNG 103

Cố Tiểu Giáp cuối cũng cũng không kiềm chế được mà cười to ra tiếng.

Đào Mặc ngây người ra nhìn hắn.

Trong xe ngựa không hề có tiếng động nào.

Cố Tiểu Giáp:

“Ngài thật sự là nhớ công tử nhà ta đến điên rồi.”

Đào Mặc đỏ mặt.

Cố Tiểu Giáp đẩy mành ra:

“Xem, sao có thể có công tử nhà ta chứ.”

Lúc đầu Đào Mặc còn không dám nhìn, sau đó thật sự nghe thấy không có một chút tiếng động nào thì mới liếc mắt nhìn vào bên trong một cái.

Quả nhiên không có ai.

“Huyền Chi không đến?”

Trong lòng y khó nén nổi thất vọng.

Cố Tiểu Giáp:

“Tuy rằng người không đến, nhưng mà…”

Hắn đưa tay chỉ vào trong.

Đào Mặc nghiêng người đến liền nhìn thấy một cái ống dài bằng bạc, bên trong hẳn là có đặt quyển trục.

Cố Tiểu Giáp vươn tay lấy nó ra đưa cho y.

Đào Mặc đón lấy, tháo nắp ra, chậm rãi mở quyển trục –

Một Cố Xạ trong trẻo lạnh lùng lại cao ngạo nằm trên giấy. Hắn đứng dưới gốc tùng cổ thụ, thân mình hơi nghiêng, ánh mắt nhìn về nơi này trông rất sống động.

Đào Mặc trong lúc hốt hoảng cảm thấy hắn dường như thật sự sống dậy từ trong bức tranh, đang nhìn chằm chằm thẳng vào mình.

“Khụ, thiếu gia.”

Lão Đào dùng khuỷu tay huých nhẹ y đang dại ra một cái.

Đào Mặc hoàn hồn, nâng mắt lên liền thấy Cố Tiểu Giáp đang liều mạng nhịn cười.

“Huynh ấy, huynh ấy có nói thêm gì không?”

Cố Tiểu Giáp thả tay xuống:

“Không có.”

Đào Mặc yêu thích vuốt ve bức họa cuộn tròn trong tay không buông:

Cố Tiểu Giáp lầm bầm:

“Đúng là khó hiểu. Không quá một ngày nữa là thành thân rồi, còn tặng một bức tranh làm gì không biết.”

Đào Mặc:

“Có bức tranh rồi, một ngày này sẽ không còn dài đến vậy.”

Bả vai Cố Tiểu Giáp run lên:

“Tiểu nhân phải về đây, ngài có bức tranh hay điều gì muốn nói hay không?”

Đương nhiên là có, hơn nữa còn là ngàn lời vạn chữ. Nhưng lời nói đến bên miệng rồi, y lại không nói ra nổi một chữ.

Cố Tiểu Giáp thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của y thì lắc đầu:

“Nếu như không có thì tiểu nhân đi đây.”

“Ai.”

Đào Mặc vội kêu lên:

“Nói là ta, ta, rất chờ mong ngày đó.”

“Ngày nào vậy?”

Cố Tiểu Giáp chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu.

Lão Đào đứng phía sau Đào Mặc nói:

“Ngươi không hiểu, không có nghĩa là Cố công tử không hiểu.”

Cố Tiểu Giáp bĩu môi đánh xe ngựa rời đi.

Đào Mặc nhìn đi nhìn lại bức tranh kia vài lần mới lưu luyến cất đi.

Lão Đào chợt nói:

“Thôi Quýnh đến.”

Đào Mặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thôi Quýnh vội vã đi đến, trên người còn mang theo mùi hôi khiến kẻ khác buồn nôn:

“Bẩm báo đại nhân, đã tìm được thi thể của Võ tiểu thư rồi.”

Đào Mặc và lão Đào liếc nhau, đều đi theo hắn bước nhanh về nha môn.

Sau khi bị Tri phủ thành Đàm trách cứ, Đào Mặc biết việc kiểm tra thi thể cần có mình ở bên, cho nên đi thẳng đến phòng kiểm tra thi thể.

Người kiểm tra thi thể sợ y bị xông ngất nên đã sớm đốt chút thương truật ở trong góc, lại đưa cho y một miếng gừng để y đặt vào miệng. Cho dù là như thế, mùi xác thối vẫn như sóng cuộn tràn vào trong lỗ mũi Đào Mặc, khiến y mấy lần đã muốn nôn.

Người kiếm tra thi thể nhìn Đào Mặc hỏi:

“Đào đại nhân, có thể bắt đầu được hay chưa?”

Đào Mặc gật đầu.

Người kiểm tra thi thể đi đến bên cạnh xác, hai tay chậm rãi đặt lên trên thi thể.

Bởi vì bên trong mờ tối, Đào Mặc cũng không nhìn được quá rõ mỗi một động tác của họ, chỉ có thể dựa theo động tác nhanh chậm của họ mà đoán được kết quả.

Một lúc lâu sau.

Người kiểm tra thi thể nói:

“Tiểu nhân phải cởi y phục của cô ấy xuống trước.”

Đào Mặc giật mình, vẫn còn ngậm gừng mà hô lên:

“Cô ấy là một nữ tử.”

Người kiểm tra thi thể đáp:

“Trong mắt tiểu nhân thì cô ta chỉ là một khối thi thể mang theo oan khuất mà chết.”

Đào Mặc tự biết mình nói lỡ, nhanh chóng ngậm miệng không dám nói thêm.

“Đại nhân.”

Thôi Quýnh đứng ngoài cửa kêu lên.

“Chuyện gì?”

Đào Mặc đứng dậy.

Thôi Quýnh:

“Vợ chồng Võ thị nói muốn đến đứng bên cạnh xem.”

Đào Mặc:

“Có được không?”

Thôi Quýnh:

“Theo lý là nên cho phép.”

Đào Mặc:

“Dẫn bọn họ vào đi.”

“Vâng.”

Thôi Quýnh nhận lệnh rời đi.

Người kiểm tra thi thể đột nhiên nói:

“Đại nhân không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”

Đào Mặc:

“Kỳ lạ chỗ nào?”

Người kiểm tra thi thể nói:

“Nghe nói Võ Hữu Thái đưa Thôi đại nhân đi lục tìm trong bãi tha ma rất lâu mới tìm được thi thể này. Vợ chồng Võ thị một khi đã thương con gái đến thế, thương đến mức không ngại đối đầu với cháu của Thái sư, sao lại tùy ý vứt cô ấy vào trong bãi tha ma như vậy?”

Đào Mặc:

“Có lẽ là vì bọn họ… quá nghèo?”

Người kiểm tra thi thể nói:

“Tìm một cái chiếu rách bọc lại thì có khó khăn gì?”

Đào Mặc bị hỏi đến sững lại.

Người kiểm tra thi thể:

“Trên chân của thi thể này có vết nứt da.”

Đào Mặc:

“Mùa đông vừa qua, có vết nứt da cũng không lạ gì.”

Người kiểm tra thi thể đột nhiên cầm ngọn đèn trên bàn lên, đặt đến bên cạnh thi thể.

Đào Mặc:

“Sao thế?”

Người kiểm tra thi thể:

“Nứt da cũng không có gì lạ, nhưng… dấu hôn thì sao?”

Đào Mặc giật mình.

Đúng lúc này thì vợ chồng Võ thị bước vào.

Võ Quách thị lớn tiếng hô:

“Đương nhiên là súc sinh kia ép buộc nó thì mới gây ra những dấu vết này!”

Người kiểm tra thi thể lấy quần áo đắp kín cho thi thể rồi quay đầu hỏi vợ chồng Võ thị:

“Người này thật sự là Võ cô nương?”

Võ Hữu Thái:

“Đương nhiên. Chẳng lẽ ta còn nhận nhầm được con gái của mình à?”

Người kiểm tra thi thể nói:

“Đây đúng là chỗ mà ta cảm thấy lạ. Vì sao đứa con gái hai người gọi luôn miệng lại biến thành… con trai?”

Thân thể Võ Hữu Thái và Võ Quách thị chợt run lên, sắc mặt tái xanh.

Người kiểm tra thi thể:

“Hai vị chắc không phải là đến mức không phân biệt nổi con của mình là nam hay nữ chứ?”

Thân thể vợ chồng Võ thị run rẩy cực độ, không dám ngẩng đầu lên:

Đào Mặc đi tới, bịt mũi hỏi:

“Ý ngươi là…”

Người kiểm tra thi thể nhấc quần áo đắp trên xác ra nói:

“Mời đại nhân xem.”

Đào Mặc nhìn lướt qua liền xác định thi thể này là của nam.

“Hai người giải thích việc này thế nào đây?”

Võ Quách thị sợ hãi nhìn Võ Hữu Thái.

Võ Hữu Thái nắm chặt cánh tay bà ta, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

“Nó, nó đã chết lâu lắm rồi, ta nhất thời nhận sai.”

Người kiểm tra thi thể:

“Ngay cả con gái của mình cũng có thể nhận sai, thật sự là chuyện lạ ngàn xưa.”

Đào Mặc tuy rằng rất muốn bàn về vụ án, nhưng tuyệt đối không muốn bàn về vụ án ở trong này. Vì thế sau khi y chắp tay cảm ơn người kiểm tra thi thể thì kêu nha dịch đưa hai người kia lên công đường.

Thăng đường một lần nữa, nhưng lại có hai tâm tình khác nhau.

Lần thăng đường trước, Đào Mặc đau lòng cho hai người già phải chịu tai họa bất ngờ, rơi vào cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nhưng hiện giờ, y lại không thể không tin vào lời giải thích của Sử Thiên Sơn. Nếu không phải cố ý hãm hại, sao bọn họ lại có thể nhận nhầm chính con gái mình là nam hay nữ?

“Võ Hữu Thái, ngươi còn không khai thật ra?”

Đào Mặc cầm kinh đường mộc vỗ thật mạnh xuống bàn.

Thân thể Võ Hữu Thái run lên, quỳ rạp xuống đất.

“Những câu tiểu nhân nói đều là thật, đại nhân minh giám.”

“Là thật?”

Đào Mặc nói.

“Chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn cho rằng cái xác ngươi tìm được là con gái của ngươi?”

Võ Hữu Thái:

“Đại nhân minh giám. Là vì sau khi mất con gái thì tâm thần của tiểu nhân luôn hoảng hốt nên mới nhận nhầm người. Xin đại nhân tha tội.”

Đào Mặc hỏi Võ Quách thị:

“Ngươi cũng nhìn nhầm như vậy à?”

Võ Quách thị nhìn Võ Hữu Thái, cúi đầu:

“Dân phụ không biết, dân phụ không biết gì cả.”

Đào Mặc:

“Nếu như các ngươi muốn đòi lại công bằng cho con gái mình thì vì sao không chịu ăn ngay nói thật? Hay là giống như lời Sử Thiên Sơn nói, tất cả những chuyện này chỉ là một cái bẫy được bày ra cẩn thận thôi?”

Võ Hữu Thái:

“Là Sử Thiên Sơn hại chết con gái của tiểu nhân! Là Sử Thiên Sơn hại chết con gái của tiểu nhân!”

“Vậy thì thi thể của Võ cô nương đâu?”

Đào Mặc hỏi.

Võ Hữu Thái cuống quít đứng dậy:

“Tiểu nhân đi tìm. Tiểu nhân đi tìm ngay.”

“Từ từ…”

Đào Mặc vội vỗ kinh đường mộc xuống bàn, nói:

“Ta còn chưa hỏi xong.”

Võ Hữu Thái lại vội quỳ phịch xuống.

Nhìn thấy người đáng tuổi làm phụ thân mình phải quỳ gối trước mặt mình như vậy, trong lòng Đào Mặc cũng thấy không đành, ngữ khí cũng nhẹ hơn:

“Chỉ cần các ngươi khai rõ ràng mọi chuyện ra, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi.”

Võ Hữu Thái cúi đầu không nói lời nào.

Võ Quách thị thì từ đầu đến giờ chưa từng ngẩng đầu lên…

Đào Mặc không khỏi nhớ đến chỗ tốt của Kim sư gia. Nếu như có sư gia ở đây thì nhất định sẽ có thể hướng dẫn cho mình phải làm như thế nào.

Y vừa mới nghĩ như vậy thì Kim sư gia liền đi từ bên ngoài vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.