CHƯƠNG 104
“Đại nhân.”
Kim sư gia đi từ bên ngoài công đường vào, không thèm liếc mắt nhìn đến vợ chồng Võ thị đang quỳ dưới đất một cái.
Toàn thân vợ chồng Võ thị run lên, mồ hôi tuôn xuống như mưa.
Kim sư gia đi đến bên cạnh Đào Mặc, thấp giọng nói:
“Đại nhân. Người ở thôn Võ gia nói vợ chồng Võ thị đã rời thôn hơn mười năm, nửa tháng trước mới đột nhiên quay về thôn. Con gái Võ Thiến của họ chưa từng ra khỏi nhà, chưa có ai gặp mặt, chỉ có mấy thôn dân nghe nói từ miệng của Võ Quách thị. Trong thôn từng có hai nhà nghe Võ Quách thị thổi phồng rằng con gái nhà mình có dung mạo xuất chúng nên đến cửa cầu hôn, đều bị từ chối.”
Đào Mặc cũng hạ giọng:
“Bọn họ tìm được một thi thể về, nhưng là nam.”
Kim sư gia kinh ngạc:
“Là nam?”
Đào Mặc:
“Ừ.”
Kim sư gia trầm ngâm:
“Trên đầu có vết thương do va đập?”
Đào Mặc:
“Cái này thì ta cũng không biết.”
Lúc này y mới nhớ ra mình đã quên hỏi vấn đề mấu chốt nhất này.
“Ngươi kiểm tra thi thể chỉ nói trên chân người kia có vết nứt da, trên người có dấu hôn.”
Kim sư gia:
“Chắc hơn nửa là trên đầu có vết thương do va đập, bằng không sao Võ Hữu Thái lại nhận nhầm được?”
Miệng lão thì nói là nhận nhầm, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc khác, nhưng hiện tại trước mắt không có chứng cứ nên lão không tiện nói ra.
Đào Mặc gật đầu nói với Võ Hữu Thái:
“Ngươi luôn miệng khẳng định là Sử Thiên Sơn bức chết con gái ngươi nên muốn lấy lại công bằng cho cô ta, nhưng hôm nay ngươi lại còn nhận sai cả xác của con gái mình, thật sự khiến người ta nghi ngờ. Ngươi có gì để giải thích?”
Võ Hữu Thái dập đầu binh binh.
“Tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai…”
Đào Mặc nghe thấy tiếng thì hết hồn, vội đứng lên hô:
“Ngươi đừng có như vậy.”
Không đợi ai hạ lệnh, hai nha dịch mắt sắc đã đến đỡ lão dậy.
Toàn bộ đầu của Võ Hữu Thái đã đỏ bừng, dập đầu đến rách cả da, còn có máu chảy theo hai bên má xuống.
Đào Mặc nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia bất đắc dĩ lắc đầu.
Đào Mặc:
“Đi mời một thầy thuốc đến kiểm tra vết thương cho Võ Hữu Thái.”
Kim sư gia chợt nói:
“Thi thể của Võ cô nương tìm được về trong sáng nay thì vẫn tốt hơn.”
Đào Mặc vuốt cằm nói phải, liền nói với Võ Quách thị:
“Vậy để ngươi đi tìm đi.”
Võ Quách thị vốn còn đang lo lắng nhìn trượng phu của mình, nghe vậy thì thân thể bắt đầu run rẩy, gương mặt vì sợ hãi mà tái xanh, lập tức quỳ mọp dưới đất.
Kim sư gia có thâm ý khác nhìn bà ta.
“Chắc không phải là Võ phu nhân ngay chính con gái của mình cũng không nhận ra được chứ?”
Võ Quách thị giống như cầu cứu mà nhìn về phía Võ Hữu Thái.
Võ Hữu Thái tay ôm vết thương, vẫn không quên hung hăng liếc mắt trừng bà ta một cái, thấp giọng mắng:
“Ngu xuẩn. Chẳng lẽ không có ta, mụ lại không nhận ra được cả con gái của chính mình hay sao?”
Lông mày của ông ta dựng hết lên, toàn bộ thần khí đều bộc lộ, nào còn dáng vẻ chật vật uất ức như vừa rồi nữa.
Đào Mặc và Kim sư gia đều thu hết vào trong mắt, trong lòng không khỏi tin tưởng Sử Thiên Sơn thêm vài phần.
Võ Hữu Thái bị dẫn đi mời thầy thuốc về chữa vết thương, Thôi Quýnh mang theo Võ Quách thị đến bãi tha ma tiếp tục tìm xác của Võ Thiến.
Đào Mặc nhớ đến thi thể bị đào nhầm lên kia, liền nói với Kim sư gia:
“Cũng không biết đã làm kinh động đến hồn của người nào, khiến người ta đã nằm xuống đất rồi cũng không được sống yên. Ông phái một người đi hỏi thăm thân phận của hắn một chút, nếu là người không có nhà thì ta sẽ đứng ra hạ táng cho hắn, xuống mồ bình an.”
Kim sư gia thở dài:
“Việc này giao cho ta đi. Ngày mốt chủ nhân đã thành thân rồi, phải được đại cát đại lợi. Vụ án cũng không thể giải quyết trong một chốc một lát, chủ nhân vẫn nên ngồi nghĩ xem ngày mốt nên để kiệu hoa ra khỏi huyện nha như thế nào.”
“A?”
Đào Mặc ngơ ngác nhìn lão.
Kim sư gia đỡ trán:
“Chẳng lẽ chủ nhân chưa từng nghĩ đến việc này?”
Hai ngày này điều mà Đào Mặc nghĩ đến nhiều nhất không phải vụ án mà là Cố Xạ, nhưng thật ra cũng chưa từng nghĩ đến việc thành thân, bởi vậy nghe Kim sư gia hỏi thì không khỏi giật mình sững người.
Kim sư gia:
“Thực ra hai người đều là nam tử, không ngồi kiệu hoa cũng không sao. Nhưng đón dâu thì không thể thiếu được, hai người định chuẩn bị đón dâu như thế nào?”
Huyện nha và Cố phủ tuy rằng cách nhau không xa, nhưng ở giữa cũng cách mấy con phố. Đào Mặc và Cố Xạ, bất kể là ai mặc một thân hỉ phục đi trên đường thì đều sẽ thu hút ánh mắt người khác.
Đào Mặc vò đầu:
“Nếu không, đổi lại thành ban đêm thì đón…”
Kim sư gia:
“Ngày tốt giờ lành sao có thể nói sửa là sửa? Huống chi đón dâu còn cần phải gióng trống khua chiêng. Hai người đều là người cưới hỏi đàng hoàng, ngay cả không đến mức khua chiêng gióng trống thì cả huyện cũng sẽ biết, cũng nên đường đường chính chỉnh ra vào cửa chính mới đúng.”
Đào Mặc nghe mà đầu muốn phình ra, hỏi:
“Vậy theo sư gia thấy thì thế nào?”
Kim sư gia bị hỏi thì cũng sửng sốt.
“Cái này… phu nhân của ta là nữ tử.”
“A, vậy sao?”
Đào Mặc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, thuận miệng nói.
Khóe miệng Kim sư gia nhếch lên.
“Chẳng lẽ chủ nhân vẫn cho rằng phu nhân của ta là nam tử?”
Đào Mặc vội nói:
“Không không không, ta chỉ là chưa từng nghĩ đến việc này.”
Kim sư gia:
“…”
Vì sao việc phu nhân lão là nam hay nữ mà còn phải nghĩ đến? Một nam một nữ âm dương điều hòa mới là đúng đắn trong thiên hạ đi? Lão nhìn Đào Mặc, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Nếu như chủ nhân không nghĩ ra cách thì chi bằng giao nó cho Cố công tử để ngài ấy nghĩ đi.”
“Huyền Chi?”
Khóe miệng Đào Mặc nhếch lên, không thể kìm được ý cười.
Kim sư gia:
“Hai người tuy rằng không thể gặp mặt nhưng vẫn có thể liên hệ bằng thư. Ta viết cho ngài là được.”
Lão xắn tay áo, đang muốn mài mực thì chợt nghe Đào Mặc lên tiếng:
“Không cần, để tự ta viết.”
“Chủ nhân?”
Kim sư gia giật mình nhìn y.
Hai gò má Đào Mặc ửng đỏ.
“Huyền Chi đã dạy ta không ít chữ, ta nghĩ chắc là ta có thể…”
Kim sư gia thản nhiên thu tay lại, cười nói:
“Cũng tốt, cũng tốt. Viết thay đương nhiên không có thành ý giống như tự tay viết.”
Lão chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm đi ra bên ngoài. Nhưng chân còn chưa kịp bước ra, lão chợt nghe thấy Đào Mặc kêu lên ở đằng sau:
“Sư gia.”
Kim sư gia quay đầu lại.
Đào Mặc xấu hổ hỏi:
“Chữ hỉ viết thế nào?”
…
Bên ngoài Cố phủ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thanh tĩnh, nhưng bên trong sớm đã trời long đất lở, khắp nơi là một màu đỏ thẫm.
Nhạc Lăng nghe tất cả các quản sự báo cáo từ đầu đến cuối một lần, sau khi xác nhận không có sai sót gì thì mới gật đầu thỏa mãn:
“Vậy là rất tốt. Đúng rồi, hỉ phục đã đưa đến huyện nha chưa?”
Một quản sự nói:
“Chưa.”
Nhạc Lăng cau mày.
Quản sự vội nói:
“Công tử dặn chúng tôi đưa hỉ phục của Đào đại nhân đến phòng của ngài ấy.”
“Còn chưa phải mặc nữa. Thấy vật nhớ người cũng không có cách thấy vật nhớ người như vậy.”
Nhạc Lăng lầm bầm đi về phía thư phòng của Cố Xạ.
Đã nhiều ngày nay, Cố Xạ gần như đều ngồi ở trong thư phòng.
Chưa vào cửa, Nhạc Lăng đã ngửi thấy mùi mực giấy ập thẳng đến trước mặt.
“Ngươi đây là hồi hộp? Hay là căng thẳng hở?”
Cố Xạ không hề ngẩng đầu lên:
“Mọi chuyện trong phủ đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi?”
Nhạc Lăng khoanh tay trước ngực:
“Ngươi không biết là khẩu khí của ngươi quá mức… đương nhiên sao?”
Cố Xạ:
“Ngươi hi vọng ta khách sáo với ngươi?”
Nhạc Lăng:
“Sau khi nghe qua sự không khách sáo của ngươi, ta cảm thấy khách sáo cũng không tệ.”
Cố Xạ đặt bút xuống, ngẩng đầu mỉm cười:
“Nhạc công tử, vì sao không mời lại tự đi vào?”
“… Đây là cái ngươi gọi là khách sáo?”
Nhạc Lăng trừng mắt nhìn hắn.
Cố Xạ:
“Chẳng lẽ không đúng?”
Nhạc Lăng thở dài:
“Ta vốn không nên chờ mong điều gì từ ngươi.”
Cố Xạ cúi đầu nhìn bức tranh của mình.
Nhạc Lăng:
“Ta nghe nói ngươi đặt hỉ phục của Đào Mặc trong thư phòng mình?”
Cố Xạ:
“Lát nữa ta sẽ phái người đưa đi.”
Nhạc Lăng:
“Đặt trong phòng là vì thấy vật nhớ người?”
Cố Xạ:
“Ta chỉ muốn nhìn một cái xem có vừa người hay không.”
Sắc mặt Nhạc Lăng lập tức trở nên có chút cổ quái.
“Chẳng lẽ nhìn một cái như vậy mà ngươi có thể nhìn ra có vừa người hay không? Ngươi với Đào Mặc…”
Cố Xạ:
“Đây là sự khác biệt giữa người thông minh và thứ ngu xuấn.”
Nhạc Lăng cưỡng ép nuốt nửa câu sau xuống, chuyển đề tài:
“Đúng rồi, ngày mốt ngươi chuẩn bị đón dâu thế nào?”
Cố Xạ cười không nói gì.
Nhạc Lăng:
“Chẳng lẽ ngươi muốn lợi dụng lúc đêm hôm khuya khoắt đón người vào cửa?”
Cố Xạ:
“Đương nhiên là không.”
Nhạc Lăng:
“Hay là ngươi kêu y mặc hỉ phục ở bên trong, đợi đến khi vào Cố phủ rồi mới cởi? Cách này tốt thì tốt, nhưng sẽ khiến Đào đại nhân ấm ức.”
Cố Xạ:
“Nếu ta muốn kết hôn, đương nhiên phải là kiệu lớn tám người khiêng, khua chiêng gõ trống, cưới hỏi đàng hoàng.”
Nhạc Lăng kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.
Cố Xạ cầm một xấp thiệp màu đỏ ở trên bàn lên.
Nhạc Lăng tiến đến cầm lấy, nhìn thấy mấy cái tên liên tiếp trên thiệp thì càng giật mình hơn.
“Ngươi, chắc không phải ngươi sẽ thật sự gióng trống khua chiêng, đón khách vào nhà, tuyên bố cho cả thiên hạ chứ?”
Cố Xạ hỏi ngược lại:
“Có gì không thể?”
“Nhưng, nhưng mà…”
Ánh mắt Nhạc Lăng đảo qua, đột nhiên nhìn thấy bức tranh Cố Xạ đang vẽ, lại ngẩn ra.
“Tranh này…”
Hắn dường như đã hiểu được ý đồ của Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Việc vui đương nhiên là phải vui vẻ mà làm.”