CHƯƠNG 105
Tối nay, nhất định là có rất nhiều người trong huyện Đàm Dương phải mất ngủ.
Nhất Chuy phu nhân nhìn tiên sinh Nhất Chuy cầm một tấm thiệp màu đỏ ngồi trước đèn cười hắc hắc không ngừng, nhịn không được chọt đầu ông một cái, gắt giọng:
“Cười cười cười, cười nữa sẽ biến thành đồ ngốc đấy.”
Tiên sinh Nhất Chuy ôm bà, đặt tấm thiệp đỏ trước mặt bà.
“Nàng nhìn xem đây là thiệp gì.”
“Nhìn chàng cao hứng như thế, chẳng lẽ là thiếp cưới của chính mình hay sao?”
Nhất Chuy phu nhân trêu tức nhận lấy, nhìn nhìn rồi hỏi:
“Có cái gì đặc biệt hơn thường? Cũng chỉ là một lời mời đến thưởng tranh thôi. Huyện Đàm Dương này chẳng có thứ gì nhiều, nhưng lại có nhiều tài tử. Một hội thưởng tranh nho nhỏ cũng đáng cho chàng vui vẻ như vậy? Gì đây, còn phải mặc y phục đỏ? Quy củ thối nát gì chứ?”
Tiên sinh Nhất Chuy nói:
“Nàng nhìn người kí tên đi.”
Nhất Chuy phu nhân hạ mắt xuống.
“Cố Huyền Chi?!”
Tay Nhất Chuy tiên sinh vỗ nhẹ lên mông bà một cái:
“Hiện giờ nàng đã biết vì sao ta lại vui vẻ như thế chưa?”
Nhất Chuy phu nhân:
“Nhưng địa điểm rõ ràng là…”
“Cố Xạ Cố Huyền Chi.”
Tiên sinh Nhất Chuy nói một câu đầy thâm ý.
Nhất Chuy phu nhân giật mình:
“Ý chàng là…”
“Không ngờ nó vẫn thừa nhận.”
Tiên sinh Nhất Chuy cười giống hệt một con cáo già có đạo hạnh ngàn năm.
Nhất Chuy phu nhân trừng mắt nhìn ông.
“Chàng sớm biết rồi?”
Tiên sinh Nhất Chuy cười không nói gì.
“Nếu chàng đã sớm biết thì vì sao không nói?”
Tiên sinh Nhất Chuy thấy phu nhân tức giận thì vội giải thích:
“Chỉ là đoán được, không dám xác định.”
Nhất Chuy phu nhân lật qua lật lại tấm thiếp vài lần.
“Tiệc Đan Sa(đỏ). Chàng không cảm thấy việc này rất kì lạ sao?”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Đương nhiên là kì lạ. Tính tình Cố Xạ vốn là không hiện núi không lộ thủy, nếu không phải vì có việc gì đó thì tuyệt đối sẽ không dùng mặt thật mà xuất hiện.”
Nhất Chuy phu nhân:
“Vậy chàng có đi không?”
“Đi chứ. Đương nhiên là đi.”
Tiên sinh Nhất Chuy đáp.
“Cố Xạ là tài tử được toàn bộ thiên hạ công nhận là có thể lưu danh kim cổ, nếu ta không đi thì chẳng phải là phụ lại tồn tại đệ nhất của hắn sao?”
Nhất Chuy phu nhân lắc đầu:
“Người biết thì biết chàng là sư phụ của nó. Người không biết còn tưởng rằng nó là sư phụ của chàng đấy.”
“Sự học không có trước sau, người thành công lên trước. Về tài năng thơ họa thì ta gọi nó một tiếng là sư phụ cũng không đủ.”
Nhất Chuy phu nhân thấy dáng vẻ ông gọi người khác là thầy mà còn vui vẻ rạo rực thì không khỏi lắc đầu.
“Ta đi tìm cho chàng bộ hỉ phục dùng ngày thành thân năm đó.”
Tiên sinh Nhất Chuy ngạc nhiên:
“Vì sao phải là hỉ phục?”
Nhất Chuy phu nhân:
“Ngoại trừ hỉ phục ra thì có ai ngày thường lại đi mặc áo đỏ trên phố không?”
Tiên sinh Nhất Chuy có chút ngờ ngợ.
Nhất Chuy phu nhân nhỏ giọng oán giận:
“Cũng không biết nó có ý xấu gì nữa, còn muốn tổ chức tiệc Đan Sa gì đó, muốn người ta mặc áo đỏ đến, cũng không biết trong hồ lô của nó đang bán thuốc gì.”
Tiên sinh Nhất Chuy bỗng cười hắc hắc:
“Phu nhân, ngày mai nàng chuẩn bị thêm một phần lễ vật cho ta nhé?”
“Lễ vật?”
Nhất Chuy phu nhân nghi hoặc.
“Vì sao?”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Tốt xấu gì cũng là đi dự tiệc, không thể đi tay không được.”
“Trước kia cũng chưa từng thấy chàng khách khí như thế.”
“Cái đó á, nếu so ra thì Cố Huyền Chi có điểm khác.”
Tiên sinh Nhất Chuy nhẹ nhàng bâng quơ nói qua cho xong.
“Nhớ rõ, phải là một phần đại lễ, lễ vật hậu hĩ.”
Tin tức đệ nhất tài tử trong thiên hạ đang ở huyện Đàm Dương vừa ra, toàn huyện đều kinh ngạc!
Cố phủ trong một thời gian ngắn liền đông như trẩy hội, người hâm mộ danh tiếng mà đến nối thành hàng dài không dứt.
Nhạc Lăng vừa dặn người gác cửa chắn mọi người ở bên ngoài, vừa cười lạnh chế giễu Cố Xạ đang thản nhiên uống trà ở bên cạnh:
“Đúng là ý kiến hay, ý kiến tốt, tốt đến chết tiệt!”
Cố Xạ:
“Hay là ngươi có chủ ý hay hơn?”
Nhạc Lăng:
“Ta tuyệt đối không khiến bản thân mình phải rơi vào trong phiền toái như vậy.”
Cố Xạ:
“Nếu như ngươi có thể thành thân thì chỉ e dù phiền toái có lớn hơn nữa thì cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Nhạc Lăng mím môi, ngoài dự đoán lại không hề phản bác.
Cố Xạ buông chén trà:
“Vụ án của Sử Thiên Sơn, ngươi có cái nhìn thế nào?”
Nhạc Lăng cười nhạo:
“Ta làm tổng quản chuẩn bị việc thành thân cho ngươi vẫn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn làm sư gia phá án thay Đào Mặc nữa sao?”
Cố Xạ:
“Ta chỉ hỏi một chút.”
Nhạc Lăng:
“Chuyện xấu giữa Cửu Hoàng tử và Sử Thiên Sơn ở kinh thành đã sớm truyền ra khiến mọi người xôn xao, vu oan hãm hại cũng không phải lần đầu tiên, nghĩ cũng biết là kẻ nào động tay động chân. Còn cần phải nói quan điểm gì nữa?”
Cố Xạ:
“Lần trước là kinh thành, lần này là Đàm Dương ở cách xa ngàn dặm.”
Hai mắt Nhạc Lăng lóe lên một cái:
“Ngươi hoài nghi ở giữa có kẻ gây khó dễ?”
Cố Xạ:
“Đúng.”
Nhạc Lăng:
“Thảo nào mà ngươi vẫn chậm chạp chưa ra tay, thì ra là muốn đối phương để lộ càng nhiều dấu vết và sơ hở càng tốt, tiện bề dẫn rắn ra khỏi hang.”
“Kết cục của vụ án đã định trước, sớm hay muộn cũng đều giống nhau.”
Cố Xạ buông chén trà, thản nhiên nói:
“Hiện giờ xem xem bước tiếp theo gã định đi như thế nào.”
“Ngươi vẫn là cái dáng vẻ đó.”
Nhạc Lăng lắc đầu cảm khái, thích giải đáp nghi hoặc, thích những đề tài khó giải.
“Nhưng chó gấp sẽ nhảy tường, ngươi phải cần thận.”
Khóe miệng Cố Xạ nhếch lên.
“Ngươi có từng thử dùng những lời này để khuyên nhủ Lăng Dương Vương không?”
Nếu bàn về tình thế, thứ Lăng Dương Vương phải đối mặt hung hiểm hơn hắn nhiều lắm.
Nhạc Lăng:
“Nếu ta nói ta rất mong chờ ngày đó, liệu có phải là rất ngại thiên hạ không loạn không?”
Cố Xạ:
“Phải.”
Nhạc Lăng cười tủm tỉm vuốt râu:
“Cho nên, đến tận giờ ta vẫn luôn nói rằng hi vọng thiên hạ thái bình.”
Cố phủ vì Cố Xạ tự để lộ thân phận mà ồn ào huyên náo, so ra, huyện nha ngược lại giống như bị bỏ quên.
Nghĩ đến ngày mai sẽ là ngày thành thân, Đào Mặc ngay cả lúc suy nghĩ về vụ án cũng không tập trung.
“Thi thể kia là của một tiểu quan mà tiểu quan quán mới mua về, bởi vì trong lòng bế tắc nên đập đầu tự sát. Ông chủ của tiểu quan quán sợ vạ lây nên kêu người ném xác hắn ở bãi tha ma. Về việc này ta đã kêu Thôi Quýnh đi kiểm chứng, thi thể cũng đã sắp xếp người đi chôn cất rồi.”
Kim sư gia thấy hai mắt Đào Mặc vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhịn không được cười một tiếng:
“Thôi thôi. Ngày mai là ngày vui của chủ nhân, việc này nên tạm thời gác qua một bên, không nói cũng được.”
Đào Mặc vội vã hoàn hồn, mặt rõ ràng là đỏ ửng lên.
“Ta, ta chỉ là…”
Kim sư gia:
“Ta nghe Hách Quả Tử nói Cố công tử đã đưa hỉ phục đến, không biết chủ nhân mặc có vừa người không?”
“Vừa người.”
Đào Mặc xấu hổ cúi đầu.
Kim sư gia:
“Nếu Cố công tử đã quyết định gióng trống khua chiêng, như vậy ngày mai chủ nhân nhất định là sẽ rất bận rộn, hay là đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, đỡ cho ngày mai lại không có tinh thần.”
Đào Mặc cắn môi dưới, chần chừ mở miệng:
“Ta cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
Kim sư gia nhướn mày.
Đào Mặc:
“Chúng ta dù sao cũng đều là nam tử, gióng trống khua chiêng như thế e là sẽ khiến người bàn tán. Ta thì không sao, nhưng hắn dù sao cũng là công tử Tướng phủ, lại là tài tử nổi tiếng thiên hạ, về sau không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nhàn ngôn toái ngữ. Nếu vậy, đây đều là lỗi của ta.”
Kim sư gia:
“Chủ nhân nghĩ rằng ngài và Cố công tử, ai thông minh hơn?”
“Đương nhiên là Huyền Chi.”
Đào Mặc đáp không chút do dự.
Kim sư gia cười nói:
“Vậy vì sao chủ nhân không nghĩ rằng việc ngài nghĩ đến, Cố công tử không nghĩ ra được sao?”
Đào Mặc sửng sốt.
Kim sư gia:
“Ngài đừng quên, Cố công tử chính là bày tiệc Đan Sa, cũng không phải là tiệc cưới.”
Vẻ mặt Đào Mặc dần trở nên mờ mịt.
Kim sư gia cũng không vạch rõ, chỉ cười nói:
“Dù sao chủ nhân chỉ cần thanh thản bình tĩnh lên kiệu hoa là được, những cái khác thì để Cố công tử suy nghĩ đi.”
Trong lòng lão đã đoán được ý nghĩa việc Cố Xạ làm như thế, không khỏi thầm khâm phục tâm tư của hắn. Nhưng mà trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có Cố Xạ là có thể sử dụng phương pháp này một cách hiệu quả đến vậy.
Lão Đào đi từ bên ngoài vào.
“Thiếu gia. Ngày mai Cố công tử sẽ bày tiệc lớn, ta e sẽ khiến kẻ có tâm tư khác thừa cơ làm loạn nên đã tìm mấy người bạn đến giúp đỡ, ngày mai sẽ canh giữ quanh Cố phủ và đoàn kiệu của ngài để bảo vệ.”
Đào Mặc lo lắng hỏi:
“Ý ông là sợ rằng ngày mai sẽ có kẻ đến quấy rối?”
Quấy rối thì vẫn còn nhẹ. Việc lần trước ông cho người tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức e là đã để cho gã phát hiện. Với tác phong ngoan độc của gã thì sẽ chó cùng rứt giậu, xuống tay trước. Lão Đào tuy rằng không sợ đối phương, nhưng nếu thực sự quấy rội trong tiệc vui thì sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Lão Đào nghĩ như vậy nhưng cũng không nói rõ, chỉ nói:
“Cũng chỉ để ngừa vạn nhất thôi. Ngày mai nhiều người như thế, cho dù không ai đến quấy rối thì khách khứa làm loạn lên cũng là một chuyện phiền toái. Dù sao thân phận của Cố công tử cũng khác người thường.”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Cũng là ông suy nghĩ chu đáo.”
Kim sư gia ở bên cạnh kinh ngạc hỏi:
“Thì ra ông có bạn bè là người giang hồ ở gần huyện Đàm Dương, sao chưa từng nghe nói vậy.”
Lão Đào cười ha ha:
“Trước kia ta là người trong giang hồ, trời Nam đất Bắc đều có chút bạn bè, huống chi những người này đều không phải là đến không.”
Vẻ mặt của Kim sư gia rõ ràng là giật mình.