CHƯƠNG 106
Một ngày này cũng đặc biệt dài lâu.
Bởi vì Đào Mặc và Cố Xạ cùng là nam tử nên cũng không có quy củ hỉ bà cầm tay tân nương.
Đào Mặc ngồi một mình trong phòng, ngơ ngác nhìn bộ hỉ phục đỏ thẫm treo trên giá phản chiếu vào trong gương. Ngay cả khi người ngoài đều thấy đây là việc đã chắc chắn, y vẫn như trước có loại cảm giác giật mình khi đi vào giấc mơ, sợ rằng chỉ cần mình dùng sức hơi quá một chút thì sẽ giãy dụa tỉnh lại từ trong mơ.
Từ khi quen biết với Cố Xạ đến giờ, chuyện cũ vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt, thậm chí ngay cả từng cái nhăn mày hay nụ cười của hắn y cũng đều nhớ rõ rành mạch. Nhắm mắt lại, y thậm chí còn có thể cảm nhận được ôm ấp ấm áp khiến người ta say đắm thật lâu không muốn tỉnh kia của Cố Xạ ở trước cửa Cố phủ.
Ngày mai…
Ngày mai là thành hôn rồi.
Cố Xạ đã phái người đến kêu y sáng sớm ngày mai mặc hỉ phục chờ ở trong phủ, những chuyện còn lại đều không cần để ý.
Y biết nam tử lập gia thất với nam tử chắc chắn sẽ khiến người khác ghé mắt nhìn, nhưng không biết Cố Xạ sẽ xử lý như thế nào.
Nghĩ như vậy, y lại không kìm được đứng dậy đi một vòng trong phòng, sự hưng phấn dâng tràn trong ngực không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào. Nhưng sau khi đi hết một vòng, y phát hiện ra tâm tình của mình chẳng những không thu bớt, ngược lại còn bộc phát dâng trào không dứt.
Cửa bị gõ nhẹ hai cái.
Đào Mặc dừng chân, bước ra mở cửa.
Lão Đào bưng hai bát bánh trôi đứng ở cửa.
“Ta biết thiếu gia nhất định là không ngủ được, cho nên mang đồ ăn khuya đến cùng ăn với thiếu gia.”
Mặt Đào Mặc đỏ ửng, nghiêng người để ông đi vào.
Lão Đào đặt hai bát bánh trôi ở trên bàn, ngồi xuống vươn tay vẫy y đến.
“Thiếu gia, nào.”
Đào Mặc ngồi xuống bên cạnh ông.
“Ăn bánh trôi, chúc ngài và Cố công tử đoàn đoàn viên viên hòa thuận mỹ mãn.”
Lão Đào cầm bát lên chạm nhẹ vào cái bát đặt trước mặt Đào Mặc một cái.
Đào Mặc đỏ mặt bưng bát lên.
“Cảm ơn.”
Lão Đào múc bánh trôi lên ăn một miếng, đột nhiên thở dài:
“Không thể tưởng được mà. Không thể ngờ rằng ngài thành thân mà ta lại có loại tâm tình của người trong nhà có con gái trưởng thành.”
Mặt Đào Mặc càng đỏ hơn.
“Là ta khiến ông thất vọng rồi.”
Lão Đào khoát tay:
“Đừng nói cái gì mà thất vọng. Người có chí riêng, đó là lựa chọn của ngài thì ta chỉ có thể tán thành. Huống chi, lấy nhân phẩm và tài hoa để nói thì Cố Xạ đích thật là rồng phượng giữa người thường.”
Đào Mặc cúi đầu cười lắng nghe.
Lão Đào lôi kéo nói đủ thứ chuyện một lát, thấy sắc mặt Đào Mặc đã dần dần thả lỏng thì mới ho nhẹ một tiếng:
“Không biết thiếu gia đã hiểu được bao nhiêu về chuyện thành thân?”
Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi nói:
“Có bái trời đất đúng không?”
Lão Đào ngấm ám chỉ:
“Sau khi bái trời đất kìa.”
Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút liền biết điều ông ám chỉ là gì, mạt đỏ ửng thật vất vả mới tiêu đi được lại phiếm lên, lúng ta lúng túng:
“Ý ông là… Động phòng?”
Lão Đào:
“Việc này, khụ, vốn nên do hỉ bà nói mới đúng. Nhưng mà chúng ta không tiện mời hỉ bà, cho nên… Khụ, thiếu gia, ngài có hiểu hay không?”
Ông biết trước kia Đào Mặc thường đến thanh lâu, bởi vậy nghĩ rằng những chuyện giống như mưa dầm thấm đất này không chừng đã sớm biết được. Nếu là như vậy thì ông cũng không cần phải nhiều chuyện nói thêm gì, cũng bớt cho hai bên lại xấu hổ.
Quả nhiên Đào Mặc gật đầu, nhỏ giọng đáp:
“Biết, nhưng chưa từng làm.”
“Ừm ừm, không sao, không sao.”
Lão Đào thở phào một hơi, vẻ mặt cứng ngắc cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Việc này cứ giao cho Cố công tử bận tâm là được.”
Từ tai đến cổ Đào Mặc đều đỏ bừng lên.
Lão Đào lo lắng lại bồi thêm một câu:
“Ngài tốt nhất nói rõ với Cố công tử ngài là lần đầu tiên làm, để cho ngài ấy, khụ, để ngài ấy dịu dàng một chút.”
Đầu Đào Mặc thiếu chút nữa là chui hẳn xuống dưới gầm bàn.
Lão Đào cũng không phải không biết xấu hổ mà ngồi nữa, vội đứng lên:
“Đêm đã khuya, thiếu gia cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn chưa biết là sẽ như thế nào đây. Vẫn nên dưỡng tinh thần dồi dào một chút để ứng phó cho tốt.”
“Được.”
Trán của Đào Mặc gõ xuống bàn một cái.
Lão Đào đi ra ngoài.
“Lão Đào.”
Đào Mặc đột nhiên gọi ông.
Lão Đào quay đầu lại.
Mặt Đào Mặc vẫn hồng, nhưng ngoại trừ vẻ ngượng ngùng ra thì còn có hơn một phần cảm kích.
“Cảm ơn.”
Lão Đào giả vờ ho mấy tiếng, cực kì mau chóng bỏ lại một câu ‘Nên làm’, rồi bước nhanh rời đi.
Có điều, người ta càng muốn làm một việc nào đó, càng muốn cho việc ấy thành công, việc kia lại càng có thể thất bại.
Giống như Đào Mặc muốn đi vào giấc ngủ vậy.
Lão Đào đi rồi, y liền nằm ở trên giường hy vọng có thể nhanh chóng chìm vào mộng đẹp để tinh thần ngày mai đủ phấn chấn, ai ngờ nằm xuống rồi lại mở to mắt đến tận hừng đông.
Chờ Hách Quả Tử đến gõ cửa, đầu óc Đào Mặc vẫn hỗn loạn, cũng không biết mình rốt cuộc có ngủ được hay không, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm –
Trời đã sáng, thành thân.
Hách Quả Tử mang nước đến cho y rửa mặt, lại giúp y mặc hỉ phục vào. Thấy Đào Mặc ở trong gương được chiếc áo màu đỏ phản chiếu trở nên hồng hào xinh đẹp, hốc mắt Hách Quả Tử nóng lên.
“Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng thành thân rồi.”
Hai chữ thành thân cuối cùng cũng gọi được chút ít thần trí đang lơ lửng của Đào Mặc về. Y cố gắng lấy lại tinh thần:
“Có tin tức gì từ Cố phủ không?”
Hách Quả Tử lắc đầu:
“Bắt đầu từ ngày hôm qua thì trong huyện đã ồn ào huyên náo truyền đi chuyện Cố Xạ bày tiệc Đan Sa, cũng không biết trong hồ lô của ngài ấy đang bán loại thuốc nào nữa.”
Đào Mặc cực kỳ tin tưởng Cố Xạ.
“Nếu huynh ấy làm như vậy thì đương nhiên có dụng ý của huynh ấy.”
Hách Quả Tử:
“Cũng không biết chừng nào Cố Xạ mới đến, hay là thiếu gia ăn chút gì trước đi. Việc hôn sự này còn không biết là kéo dài đến bao giờ đâu.”
Nghe hắn nói như vậy, trong sự chờ mong của Đào Mặc lại sinh ra vài phần bất an.
Huyện Đàm Dương nhiều người nhiều miệng, chỉ vô ý một chút thì có thể để lộ tiếng gió về việc này ra. Hiện giờ Cố Xạ đã công khai thân phận là Cố Huyền Chi của hắn, nếu như để lộ tiếng gió thì đương nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, đến lúc ấy không biết phải làm như thế nào mới xong được.
Y bất chợt nhớ đến Cố Tướng.
Lại nói, việc thành thân của họ dường như còn chưa có sự cho phép của Cố Tướng.
Nghĩ đến đây, tay chân y liền lạnh lẽo. Nếu như Cố Tướng không đồng ý hôn sự này của bọn họ, vậy hậu quả…
“Thiếu gia?”
Hách Quả Tử kéo mạnh tay y một cái.
“Ngài làm sao thế? Sắc mặt tự dưng lại tái nhợt ra vậy?”
Đào Mặc:
“Việc thành thân dù sao cũng là việc lớn cả đời, ta lại chưa từng được phụ thân của Huyền Chi cho phép…”
Hách Quả Tử dại ra nhìn y.
“Sao thiếu gia lại nhớ đến việc này?”
Đào Mặc:
“Ta chỉ là cảm thấy bất an trong lòng.”
Hách Quả Tử:
“Việc này, phụ thân của Cố Xạ là Tướng gia hiện giờ, ngày ngày trăm công ngàn việc, chắc là sẽ không để tâm đến mấy việc tầm thường thế này đi?”
Hắn nói xong cũng tự cảm thấy gượng áp. Cố Xạ là nhi tử duy nhất của Cố Hoàn Khôn, Cố Hoàn Khôn dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ không lơ là việc sắp xếp cho hôn sự của nhi tử mình. Nghĩ như vậy một hồi, Hách Quả Tử cũng cảm thấy việc này không ổn. Đào Mặc là nam tử, nhỡ như Cố Hoàn Khôn không cho y vào cửa, Đào Mặc e rằng là có oan cũng không có chỗ nào để thưa kiện.
“Thiếu gia!”
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
“Nếu không chi bằng để nô tài đến Cố phủ ước hẹn ba điều với Cố Xạ trước đi. Bắt ngài ấy đảm bảo rằng ngài sẽ không bị làm khó rồi ngài mới thành thân với ngài ấy?”
Đào Mặc vội túm lấy hắn.
“Không cần.”
Hách Quả Tử:
“Vậy nhỡ như sau này Cố Xạ đổi ý thì phải làm sao bây giờ?”
Ngón tay Đào Mặc hơi siết chặt lại, nhưng vẫn lắc đầu dứt khoát:
“Huynh ấy sẽ không như vậy.”
Hách Quả Tử:
“Biết người biết mặt không biết lòng mà.”
Đào Mặc:
“Người khác có lẽ ta không biết, nhưng ta hiểu Cố Xạ.”
Hách Quả Tử:
“Thiếu gia hiểu Cố Xạ?”
Cố Xạ luôn là im lặng ít nói, bí hiểm lại kiêu ngạo lạnh lùng, muốn hiểu biết người như vậy không dễ như bổ núi băng ra đâu.
Đào Mặc nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Ta biết huynh ấy là Cố Huyền Chi.”
…
Việc này thì hắn cũng biết.
Hách Quả Tử bĩu môi.
Đào Mặc:
“Vì vậy, huynh ấy tuyệt đối sẽ không làm việc mà Cố Huyền Chi khinh thường.”
“…”
Những lời này bất kể nhìn từ góc độ nào thì cũng không có đạo lý gì, nhưng kì lạ là Hách Quả Tử lại bị thuyết phục.
Lão Đào bỗng dưng vội vàng đi vào.
“Kiệu hoa đến rồi.”
“Kiệu hoa?”
Hách Quả Tử kêu lên thảng thốt.
Vẻ mặt Đào Mặc cũng tràn đầy khiếp sợ. Còn chuyện gì trắng trợn táo bạo hơn việc lên kiệu hoa rời khỏi huyện nha rồi tiến vào Cố phủ?
Lão Đào cười nói:
“Thiếu gia không cần lo lắng. Người hôm nay ngồi kiệu hoa không chỉ có một mình thiếu gia đâu.”
Đào Mặc và Hách Quả Tử hai mặt nhìn nhau.
Lão Đào:
“Cố công tử bày tiệc Đan Sa, yêu cầu mỗi người đến dự tiệc đều phải ngồi kiệu đỏ.”
Hách Quả Tử nhìu mày:
“Ngài ấy định kết hôn với mấy người?”
Lão Đào:
“Mặc kệ là bao nhiêu người, dù sao đây cũng là kế dùng để lừa gạt. Thiếu gia chỉ cần quang minh chính đại mặc hỉ phục ngồi lên kiệu hoa đến Cố phủ là được.”
Hách Quả Tử lắc đầu:
“Hôm nay Cố phủ chắc hẳn là rất náo nhiệt.”
Lão Đào nhìn Đào Mặc nói:
“Nghe đồn Cố Huyền Chi ghét nhất là thơ tranh của mình bị truyền lại cho đời sau, nhưng hôm nay ngài ấy lại chủ động tổ chức tiệc Đan Sa bày biện tranh mới vẽ để che giấu việc thành thân, có thể thấy được ngài ấy rất để tâm đến thiếu gia.”
Đào Mặc đã cười đến mức miệng không thể khép lại, nhẹ giọng nói:
“Ta biết mà.”
Lão Đào:
“Nếu đã như vậy thì mời thiếu gia bước lên kiệu đi, không thể để lỡ ngày tốt giờ lành.”
Đào Mặc hít một hơi thật sâu, bước ra bên ngoài.