CHƯƠNG 107
Quả nhiên là một chiếc kiệu màu đỏ thẫm.
Kiệu được phủ bằng lụa màu đỏ thẫm, có bốn kiệu phu, phía trước có mười mấy người cầm chiêng trống mở đường.
Có lẽ là vì còn sớm, trên đường phố vẫn chưa có người nào, thật sự không hề thu hút ánh mắt người khác.
Đào Mặc nhấc vạt áo lên, nâng bước, xoay người, ngồi vào trong kiệu.
Lão Đào và Hách Quả Tử đứng bên cạnh nhìn, trong lòng đều vừa khổ sở lại vừa vui mừng.
“Khởi kiệu!”
Một kiệu phu hô lên.
Chiếc kiệu được nâng lên vững vàng.
“Đi!”
Thùng thùng cheng –
Tiếng chiêng trống rung trời!
Huyện Đàm Dương còn đang chìm trong cơn buồn ngủ còn sót lại lúc nửa đêm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại rất nhanh bị một loạt tiếng chiêng trống này khiến cho bừng tỉnh.
Không chỉ là đường chính trước cửa huyện nha, ngay cả cửa nhà tiên sinh Nhất Chuy, cửa nhà Lâm Chính Dung… Phàm là những nhân sĩ có danh tiếng uy tín nhận được thiệp mời thì cửa nhà đều vang lên tiếng chiêng trống rung trời. Điểm khác biệt duy nhất chính là tiếng chiêng trống của bọn họ là tự gõ, mà tiếng chiêng trống chỗ Đào Mặc là do người Cố Xạ phái đến gõ.
Tiếng chiêng trống dần dần tụ hội đến một chỗ.
Nhìn thấy mười mấy chiếc kiệu đều dừng ở cửa Cố phủ, Nhất Chuy phu nhân nhịn không được vươn đầu ra nhìn bốn phía, không kiên nhẫn nói:
“Làm cái gì vậy? Đã kêu người mặc đồ đỏ ngồi kiệu đỏ, lại kêu người khua chiêng gõ trống, hiện giờ lại im lặng?”
Tiên sinh Nhất Chuy cười nói:
“Đừng vội đừng vội, trò hay còn ở đằng sau mà.”
Nhất Chuy phu nhân đột nhiên nhéo tai ông.
“Chàng biết được cái gì rồi? Thành thật khai ra!”
Tiên sinh Nhất Chuy ăn đau, chỉ có thể cười làm lành:
“Phu nhân nghĩ nhiều. Ta với phu nhân cho đến giờ đều là cùng ăn cùng ngủ, ta biết thì đương nhiên phu nhân cũng sẽ biết.”
“Cùng ăn cùng ngủ thì sao? Ta lại không nằm trong bụng chàng, nào biết trong bụng chàng gian giảo cỡ nào!”
Nhất Chuy phu nhân đổi qua chọt chọt phần giữa trán ông.
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Phu nhân không ở trong bụng ta, phu nhân ở trong tâm của ta.”
Tuy rằng đã quen nghe mấy lời ngọt ngào của ông nhưng trong lòng Nhất Chuy phu nhân vẫn vui vẻ rạo rực, gắt giọng:
“Lắm chuyện.”
Chuyện này xem như bỏ qua được.
Tiên sinh Nhất Chuy thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một loạt tiếng xôn xao. Ông vén rèm hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiệu phu:
“Chắc là kiệu được nâng vào trong Cố phủ.”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Là chiếc màu đỏ?”
“Là chiếc đỏ.”
Kiệu phu nhìn xung quanh một lượt rồi nói:
“Chính là chiếc đỏ.”
Nhất Chuy phu nhân vội hỏi:
“Ai thế?”
Kiệu phu:
“Không biết. Nhìn qua thì là một chiếc kiệu đỏ.”
Nói thật, tuy rằng trong thiệp mời Cố Xạ nói rõ mong mỗi người dự tiệc đều ngồi kiệu màu đỏ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy thì ai có thể tìm được một chiếc kiệu màu đỏ? Hơn nữa có ai muốn đã đến từng này tuổi rồi còn ngồi kiệu đỏ ra ngoài? Cho nên trong hơn mười chiếc kiệu dừng ở cửa Cố phủ thì chỉ có ba chiếc màu đỏ, trong đó có một chiếc mà tiên sinh Nhất Chuy đang ngồi.
Nhất Chuy phu nhân bất mãn:
“Cho dù nó là đại tài tử vang danh thiên hạ thì tốt xấu gì cũng phải biết cái gọi là tôn sư trọng đạo. Sao sư phụ còn đang ở cửa mà đã để cho người khác đi vào trước?”
Tiên sinh Nhất Chuy vỗ nhẹ tay bà không nói gì.
Một lát sau, gia đinh Cố phủ bước đến mời bọn họ xuống kiệu vào phủ.
Nhất Chuy phu nhân không vui:
“Trước đó không phải là có người ngồi kiệu đi vào à? Sao đến lượt phu thê chúng ta thì phải xuống kiệu mới vào được?”
Tiên sinh Nhất Chuy hỏi:
“Người kia chính là Đào đại nhân?”
Gia đinh giật mình nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh:
“Vâng, đúng như lời tiên sinh Nhất Chuy nói.”
Nhất Chuy phu nhân cau mày. Cố Xạ và Đào Mặc có quan hệ tốt bà cũng có nghe thấy, nhưng không ngờ lại tốt đến mức đặc biệt như vậy.
Gia đinh trước khi đi ra đã được Cố Tiểu Giáp dạy cách đối đáp từ trước, nói:
“Đào đại nhân ở trong phủ đệ không ít ngày, coi như là khách quen của phủ đệ, bởi vậy trước kia công tử từng dặn dò rằng phải dùng lễ đối đãi giống như với chủ nhân vậy.”
Lúc này Nhất Chuy phu nhân mới không cam lòng mà xuống kiệu. Đây dù sao cũng là quan hệ cá nhân của người khác, cho dù trong lòng bà không phục thì cũng không tiện nói ra miệng.
Tiên sinh Nhất Chuy cầm lễ vật đưa cho gia đinh, có thâm ý khác nói:
“Chỉ là chút lễ mọn để biểu lộ tâm ý. Chúc việc Cố công tử muốn làm thành công.”
Nhất Chuy phu nhân liếc mắt nhìn ông.
“Đúng là tục khí.”
Tiên sinh Nhất Chuy cười ha ha nhưng cũng không biện giải, cùng phu nhân bước về phía cửa chính.
Đúng lúc này Lâm Chính Dung cũng bước lên bậc thang.
Sáu mắt nhìn nhau, tiên sinh Nhất Chuy giành trước ôm quyền:
“Chính Dung huynh vẫn khỏe chứ.”
“Khí sắc của Nhất Chuy huynh vẫn như trước.”
“Ha ha ha ha….”
Hai người cười nói đi vào.
Nhất Chuy phu nhân đi chậm hơn nửa bước, hỏi gia đinh:
“Đào đại nhân đâu?”
Gia đinh ngẩn ra, hàm hồ đáp:
“Ở bên trong.”
Nhất Chuy phu nhân thấy tên đó trả lời xong liền vội vàng rời đi thì không khỏi nghi hoặc nhìn về phía nội đường.
Cái này… Rốt cuộc là thật ở trong sao?
Đương nhiên là thật, thật sự ở bên trong.
Đào Mặc đứng trước hỉ đường. Ở cao cao phía trên hỉ đường có đặt linh vị của hai người. Chữ khác y không biết, nhưng vẫn nhận ra được tên của phụ thân mình.
“Bên cạnh là nương của ta.”
Cố Xạ đi từ trong nội đường ra.Cũng là y phục màu đỏ, mặc ở trên người hắn lại tản ra một cỗ tiên khí phiêu dật xuất trần.
Đào Mặc ngơ ngác nhìn hắn đi đến trước mặt.
Cố Xạ:
“Cha ta vẫn còn tại thế cho nên không mời ông ấy.”
Giờ này khắc này tâm thần Đào Mặc đã hoàn toàn bị hắn hấp dẫn, nào còn biết hắn đang nói cái gì, chỉ gật đầu.
Nhạc Lăng ở bên cạnh thấy vậy thì cười không ngừng.
Kim sư gia không cười trực tiếp như hắn nhưng cũng mang dáng vẻ vui sướng.
Người biết việc của Cố Xạ và Đào Mặc không nhiều lắm, bởi vậy hỉ đường ngược lại còn không náo nhiệt bằng tiệc Đan Sa ở bên ngoài.
Lão Đào chợt ngắt lời:
“Không biết Cố Tướng có biết việc này không?”
Biết được mà không đến, biết được nhưng không thể đến và không hề biết là ba chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cố Xạ:
“Không biết.”
Lão Đào cau mày.
Đây là loại không ổn nhất trong tất cả các đáp án. Không biết có nghĩa rằng phản ứng của ông ta sẽ có rất nhiều loại, thậm chí còn có thể xấu nhất.
Cố Xạ:
“Ta và ông ấy đã có mấy năm chưa từng liên hệ, việc này để mẫu thân ta làm chủ là được rồi.”
Lão Đào nhìn linh vị của cao đường thì thở dài.
Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp:
“Giờ lành còn chưa đến, ngươi ra bên ngoài xem tiệc Đan Sa thế nào rồi.”
“Vâng.”
Cố Tiểu Giáp vâng lời chạy ra bên ngoài.
Lại nói bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn.
Cố Xạ vẽ tổng cộng bốn bức tranh, phân biệt là mai lan cúc trúc. Bốn bức tranh không giống bình thường ở chỗ chính là đều dùng màu đỏ để vẽ, một mảnh đỏ thẫm. Nhưng kì quái chính là, dù mực đậm tiên diễm như vậy nhưng vẫn khó che giấu được khí chất thanh cao của mai lan cúc trúc trong bức tranh.
Người đến xem từng bức tranh chỉ cảm thấy bức tranh trong mắt toàn một màu đỏ, nhưng mà mai lan cúc trúc trong bức tranh cũng vẫn là trắng hoặc xanh, màu sắc lịch sự tao nhã, không dính chút khí phàm tục nào.
“Tranh đẹp! Quả thực là tranh đẹp! Cố Huyền Chi, không hổ là Cố Huyền Chi!”
Không biết là ai trong đám người hét to một tiếng, những người khác đều hưởng ứng.
Cố Tiểu Giáp đứng một bên thấy vậy thì bĩu môi khinh thường, nghĩ thầm, nếu không phải công tử muốn dùng bức tranh để thu hút bọn họ thì chỉ sợ là đã đốt sạch mấy bức tranh này. Trong mắt hắn, mấy bức tranh này còn không bằng mấy bức trước đã bị Cố Xạ đốt.
Với Cố Xạ mà nói, giá trị của bức tranh cũng không nằm ở trong bức tranh, mà là ở chính việc bản thân mình thông qua bức tranh này đạt được đến cảnh giới nào.
Tiên sinh Nhất Chuy mắt sắc, thấy hắn đứng ở cạnh cửa thì lập tức bước đến.
“Công tử nhà ngươi định đến khi nào mới lộ diện?”
Cố Tiểu Giáp bất ngờ bị người chộp được thì vội nói:
“Chờ đến khi công tử muốn ra thì đương nhiên sẽ xuất hiện.”
Tiên sinh Nhất Chuy:
“Đào đại nhân đâu? Ta và Đào đại nhân đã nhiều ngày không gặp, đang định mượn dịp này để ôn chuyện.”
Cố Tiểu Giáp thầm nghĩ, giao tình này đặt ra từ lúc nào vậy. Nhưng dù sao ông ta cũng là sư phụ của Cố Xạ, hắn cũng không dám nói gì, chỉ nói hai câu cho có lệ rồi kiếm cớ rời đi.
Quay lại nội đường thì đã thấy Cố Xạ và Đào Mặc tay trong tay đứng cùng một chỗ, đang chuẩn bị bái trời đất.
Hắn vội vàng chạy đến, hô lên:
“Để nô tài, để nô tài…”
Nhạc Lăng cười tủm tỉm:
“Ngươi đến làm cái gì? Lúc này bất kể là muốn cướp tân lang nào thì cũng đã muộn.”
Cố Tiểu Giáp:
“Để nô tài hô bái trời đất.”
Nhạc Lăng:
“Chậc chậc, thật sự là tình đến chỗ sâu không oán trách mà.”
Cố Tiểu Giáp nhìn Cố Xạ đầy chờ mong.
Cố Xạ gật đầu.
Cố Tiểu giáp vui mừng rạo rực đẩy Nhạc Lăng qua một bên, cao giọng hô:
“Nhất bái thiên địa!”
Cố Xạ cùng Đào Mặc xoay người ra bên ngoài cửa, còn chưa kịp cúi đầu thì đã thấy từ trên trời có mấy kẻ mặc áo đỏ bịt mặt nhảy xuống.