[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 108: Chương 108




CHƯƠNG 108

Kẻ mặc áo đỏ bịt mặt vừa chạm hai chân xuống đất thì lập tức rút vũ khí trong tay áo ra, vọt vào trong hỉ đường.

Nói thì chậm, việc xảy ra thì nhanh.

Mười mấy gia đinh đột nhiên lao ra từ hai bên hỉ đường nghênh tiếp.

Tức thì, tiếng binh khí va chạm vang lên bên tai không dứt.

Nhạc Lăng hỏi Cố Tiểu Giáp:

“Một câu vừa rồi chính là ám hiệu?”

Cố Tiểu Giáp ngây ra như phỗng, bị Nhạc Lăng vỗ hai cái mới phản ứng lại, hô lên:

“Có thích khách!”

Lão Đào ở bên cạnh chậm rãi nói:

“Yên tâm. Ta đã xếp không ít người tài giỏi trên giang hồ vào trong Cố phủ, chỉ cần gọi họ đến thì không sợ không làm được gì.”

Cố Tiểu Giáp gấp đến mức gãi đầu gãi tai.

“Vậy giờ phải làm gì đây?”

“Tiếp tục.”

Cố Xạ bình tĩnh nói.

Cố Tiểu Giáp sửng sốt:

“A?”

Cố Xạ bình tĩnh nhìn Đào Mặc, giống như tất cả sóng gió bên ngoài đều không thể ảnh hưởng hay làm thay đổi được những gì hắn đã suy nghĩ từ trước.

Nhạc Lăng cười tủm tỉm:

“Không tồi. Hiếm có người có thể được công tử nhà ngươi vừa ý, ngàn vạn lần không được để chạy mất.”

Cố Tiểu Giáp bị tiếng chém giết bên ngoài làm cho đầu óc lộn xộn, thật vất vả mới đè đầu để mạch suy nghĩ thông suốt được một chút, miễn cưỡng đè nén sự căng thẳng cùng lo lắng, cao giọng hô:

“Nhị bái cao đường!”

Cố Xạ và Đào Mặc cùng xoay người, chậm rãi bái một cái.

Hai linh vị đặt ở vị trí cao đường giống như ánh mắt lặng lẽ ngóng nhìn của hai vị trưởng giả hiền lành.

“Phu… Phu giao bái!”

Đầu óc Cố Tiểu Giáp đến giờ mới trở nên linh hoạt lại.

Cố Xạ cùng Đào Mặc xoay người, cùng giao bái.

Đào Mặc nâng mắt nhìn lướt qua, cuối cùng cũng không dời nổi ánh mắt đi nữa.

Trong đôi mắt trước giờ vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng của Cố Xạ lại gợn sóng nhộn nhạo, giống như gió thổi qua mặt nước mùa xuân, muốn dừng mà không dừng được.

Cố Tiểu Giáp nhìn hai người giống như đã cứng lại mà nhìn nhau, không khỏi cao giọng hô lại một tiếng:

“Phu phu đối bái!”

Cố Xạ chợt mỉm cười, cúi đầu trước.

Đào Mặc như tỉnh mộng, cũng vội vàng bái theo.

Hai người bọn họ đứng quá sát nhau, bởi vậy khi giao bái thì Đào Mặc cảm nhận được tóc của Cố Xạ rõ ràng lướt qua trán mình, từng cơn tê dại truyền thẳng vào trong lòng.

Đột nhiên, một chiếc phi tiêu biến thành một luồng sáng bạc lao vào!

Thân ảnh lão Đào chợt lóe lên, đã đứng chắn trước mặt Đào Mặc và Cố Xạ, dễ dàng bắt được phi tiêu vào trong tay. Thấy Đào Mặc kinh hãi nhìn ông, lão Đào thản nhiên nói:

“Chuyện bên ngoài giao cho ta là được.”

Cố Tiểu Giáp thấy tình hình đã được khống chế thì cuối cùng cũng yên lòng, hô:

“Buổi lễ kết thúc!”

Đào Mặc nhìn đao quang kiếm ảnh ở bên ngoài, lại nhìn bóng dáng oai hùng cao ngất ở trước mắt, càng cảm thấy tất cả mọi chuyện ở trước mắt đều không giống thật, tựa như một giấc mơ. Y thật sự hít thở rất cẩn thận, sợ rằng nếu động tác quá mạnh thì sẽ khiến bản thân bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Cố Xạ nắm chặt tay y đi ra ngoài.

Lão Đào tỏ vẻ kinh hãi:

“Đi đâu vậy?”

Cố Xạ thản nhiên:

“Vào động phòng.”

Vẻ mặt của Cố Tiểu Giáp và Kim sư gia đều xuất hiện vẻ ngạc nhiên. Tuy rằng bọn họ chấp nhận việc Cố Xạ thành thân với Đào Mặc, nhưng rõ ràng bên trong sự nhận thức này còn chưa từng nghĩ đến vấn đề thực tế như vào động phòng.

Nhạc Lăng thực ra lại cười cực kỳ mờ ám.

“Hiếm có được một lần thấy Cố huynh khẩn cấp như thế.”

Cố Xạ:

“Ta chỉ thành thân một lần.”

Bàn tay Đào Mặc được hắn nắm lấy toát ra mồ hôi, ba loại cảm xúc hồi hộp, cảm động cùng hưng phấn lần lượt dâng tràn trong ngực, giống như bánh quai chèo được vặn nếp, dù có tách thế nào cũng không rời ra được.

Nhạc Lăng cười nói:

“Không thể tưởng được Cố huynh còn là người rất si tình.”

Lão Đào chỉ huy giáo chúng Ma giáo hóa trang thành gia đinh trong Cố phủ xua đám thích khách ra bên ngoài, dành ra một con đường để Cố Xạ và Đào Mặc vào động phòng.

Nhạc Lăng lắc đầu:

“Cố Huyền Chi quả nhiên là Cố Huyền Chi, cho dù thành thân cũng phải oanh oanh liệt liệt đến vậy. Ngươi đoán xem, đám thích khách này là do kẻ nào phái đến?”

Cố Xạ quay đầu liếc hắn một cái:

“Nhạc huynh nhàn rỗi như vậy, không ngại đoán thử chút?”



Trọng sắc khinh bạn, đúng là vậy!

Nhạc Lăng bất mãn vê vê râu, nhìn Cố Xạ và Đào Mặc dưới sự bảo vệ của lão Đào cùng biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Tiếng đao kiếm xa dần.

Thỉnh thoảng có mấy kẻ lọt được đến đây, đều bị lão Đào một tay chặn lại.

Bốn phía trở nên yên tĩnh.

Đào Mặc nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.

“Này, thích khách vẫn còn ở đó.”

Lão Đào ở phía sau nói:

“Thiếu gia yên tâm, có ta ứng phó là đủ rồi.”

Đào Mặc:

“Không biết bọn họ là do ai phái đến, muốn cái gì đây? A, đằng trước còn khách khứa tham gia tiệc Đan Sa, nhỡ như bị thương thì chẳng phải là lỗi của chúng ta hay sao.”

Lão Đào:

“Yên tâm, đằng trước ta cũng đã xếp người rồi.”

Đào Mặc nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không ổn, bước chân dứt khoát vòng lại muốn đi ra xem thì lại bị Cố Xạ giữ chặt. Thấy sắc mặt Cố Xạ lộ vẻ không vui, giọng nói của Đào Mặc lập tức nhẹ hơn nhiều.

“Ta, ta đi xem một chút. Nhỡ như xảy ra án mạng thì chẳng phải là việc vui biến…”

“Phi phi phi!”

Lão Đào lập tức chặn ngang câu nói của y.

“Thiếu gia thành thân đương nhiên là việc vui, là việc cực kỳ đáng mừng! Sẽ không có gì thay đổi cả.”

Đào Mặc:

“Ta thân là quan phụ mẫu của huyện Đàm Dương, sao có thể tận mắt nhìn thấy án mạng xảy ra nhưng vẫn bỏ mặc được?”

Lão Đào:

“Những kẻ đó đều là hung đồ bán mạng vì tiền, thiếu gia cần gì phải để ý đến bọn chúng?”

Đào Mặc:

“Nhưng mà những người ông mời đến giúp đỡ…”

Lão Đào xua tay:

“Thiếu gia yên tâm, những người này đương nhiên là do ta chăm sóc.”

Đào Mặc vẫn lắc đầu:

“Ta vẫn muốn xem qua rồi mới an tâm được.”

Lão Đào bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Xạ.

Cố Xạ đột nhiên kéo tay Đào Mặc đi vòng lại.

Lão Đào thấy hai người đi lướt qua thì sửng sốt, vội vã đuổi theo hỏi:

“Cố công tử?”

Cố Xạ lạnh nhạt nói:

“Động phòng là ở đây, có chạy cũng không xa được.”

Đào Mặc nghiêng đầu nhìn Cố Xạ, trong mắt lóe lên một mạt cảm kích. Y biết Cố Xạ là người kiêu ngạo ra sao. Bởi vì biết là hắn kiêu ngạo biết bao nhiêu, cho nên mới biết sự thỏa hiệp của hắn hiếm có đến mức nào. Bởi vậy nên mới cảm động, cảm kích, khó nén được tình cảm của bản thân.

Đi đến bên ngoài hỉ đường thì phát hiện ra thích khách ít đi rất nhiều. Một gia đinh nói với lão Đào:

“Bọn chúng đã chạy đến đằng trước.”

Lão Đào nhíu mày, vội chạy về đằng trước.

Đào Mặc cũng muốn chạy theo, lại bị Cố Xạ túm chặt. Đào Mặc nghi hoặc nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ:

“Y phục trên người ngươi và ta là kiểu dáng giống nhau.”

Đào Mặc ngẩn người dừng bước, lúc này mới phát hiện ra hỉ phục trên người hai người quả nhiên là vô cùng giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là của Cố Xạ lớn hơn một chút, của y thì nhỏ hơn một chút.

“Này…”

Nếu như bọn họ mặc đồ như vậy đi ra ngoài, cho dù là đồ ngốc cũng có thể đoán được là bọn họ đang làm gì.

Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp:

“Đi lấy áo khoác đến.”

Cố Tiểu Giáp nhận lệnh rời đi, một lát sau đã lấy đến một chiếc áo khoác màu thanh thiên.

Cố Xạ choàng lên người y.

“Đi thôi.”

Đào Mặc:

“Hay là để ta đi xem xem, huynh ở lại đây nhé?”

Cố Xạ cúi đầu nhìn y. Đào Mặc liền cảm thấy có một luồng áp lực vô hình từ từ áp lên người y.

Cố Xạ dừng lại một chút rồi lại nói:

“Đi thôi.”

Lần này Đào Mặc không dám có ý kiến gì khác nữa, thành thành thật thật để mặc hắn kéo mình đi ra đằng trước.

Đằng trước quả nhiên đã hỗn loạn thành một đống, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng bàn ghế va chạm cùng tiếng hô kinh sợ của khách khứa.Tiếng đánh nhau được mấy tiếng động này hỗ trợ, lại càng có vẻ rõ ràng hơn.

“Đào đại nhân!”

Không biết là ai mắt sắc nhìn thấy Đào Mặc nên lớn tiếng kêu lên.

Vào những lúc như thế này, người mọi người muốn nhìn thấy nhất không thể nghi ngờ là quan và bộ khoái.

Đào Mặc không phụ sự mong đợi của mọi người, lập tức vọt qua.

May mắn là lão Đào đứng ở phía trước cản y lại, bằng không chỉ e y đã nhảy vào trong trận chiến rồi.

“Dừng tay!”

Đào Mặc quát to một tiếng.

Tiếp tục đánh nhau.

Đào Mặc lại hô:

“Ban ngày ban mặt, kẻ nào dám cầm vũ khí đến hành hung?!”

Hai câu vừa rồi y kêu lên quả thực là khí thế hừng hực, nhưng lại chẳng có mấy ai để tâm đến.

Lão Đào an ủi Đào Mặc:

“Đám hung đồ này đã sớm không để ý đến sống chết, không thể cảm hóa được đâu.”

Đào Mặc tiếp tục nói một mình:

“Rốt cuộc là các ngươi do kẻ nào sai khiến? Đến từ đâu? Vì sao lại đến hỉ…”

“Khụ khụ!”

Lão Đào ho mạnh hai tiếng.

“Hỉ, hỉ…”

Đào Mặc không nói tiếp được.

Cố Xạ chậm rãi tiếp lời:

“Đến sương phòng phía tây quấy rối.”

Đào Mặc cảm kích nhìn hắn một cái, nói tiếp:

“Các ngươi có biết giết người là tội nặng không?!”

Đám người áo đỏ bịt mặt càng đánh với gia đinh hăng say hơn.

Không ít khách khứa dưới sự che chở của gia đinh đã thuận lợi chạy ra khỏi Cố phủ, chỉ còn hai nhóm người vẫn đứng trong sảnh chưa rời đi.

Một là phu thê tiên sinh Nhất Chuy.

Một là Lâm Chính Dung.

Ánh mắt Cố Xạ lướt qua phía họ, coi như không nhìn thấy.

Lão Đào nhíu mày nói với Cố Xạ:

“Ta chuẩn bị bắt ba ba trong hũ.”

Cố Xạ nói với người gác cổng đang khẩn trương nhìn xung quanh:

“Đóng cửa.”

Phu thê tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung đều đi sát về phía bọn họ.

“Ba vị vẫn chưa rời đi?”

Cố Xạ trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.

Lâm Chính Dung mỉm cười:

“Ta tung hoành chốn quan trường đã vài chục năm, nhìn đánh đánh giết giết quen rồi, chút việc nhỏ ấy vẫn chưa thể dọa ta trốn đâu.”

Tiên sinh Nhất Chuy:

“Ha ha, cúng đúng. Năm đó vong linh chết oan trong tay Lâm tiên sinh nhiều không đếm xuể, sao còn sợ đám người phàm này chứ.”

Nhất Chuy phu nhân lo lắng nhìn Cố Xạ:

“Rốt cuộc là ngươi rước đám người này từ đâu về?”

Bà biết tính cách Cố Xạ xưa nay khiêm tốn, lại là ái tử của Cố Tướng, theo lí mà nói thì sẽ không có kẻ nào dám trắng trợn xuống tay với hắn như thế mới đúng.

Đào Mặc lí nhí nói:

“Có lẽ là vì ta.”

Y nói cực nhẹ nhưng Cố Xạ đứng bên cạnh y nên đương nhiên là nghe được rõ ràng, không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai y.

Đào Mặc thấy phu thê tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung đều ở đây thì không khỏi hoảng sợ, thân thể dịch sang bên cạnh.

Tiên sinh Nhất Chuy đều thu hết vào trong mắt, trong mắt ẩn ẩn hiện lên ý cười.

Lão Đào đột nhiên hô lớn một tiếng.

“Thu lưới!”

Chỉ thấy đám gia đinh vốn còn lộn xộn làm theo ý mình đột nhiên rút dây thừng từ trong tay áo ra, tạo thành một trận pháp vây đám người áo đỏ bịt mặt ở giữa.

Đám người áo đỏ bịt mặt dường như cũng cảm nhận được tiếp đó sẽ có chuyện xảy ra, kiếm pháp bỗng dưng trở nên sắc bén.

Một kẻ trong đó nhoáng lên xuất ra hư chiêu, liều mạng chịu một đao lên vai trái cũng muốn giãy dụa thoát ra khỏi trận pháp, lao về phía Đào Mặc cùng Cố Xạ.

Nhưng trước mặt Đào Mặc và Cố Xạ còn một ngọn núi cao không thể vượt qua.

Lão Đào lạnh lùng hừ một tiếng, tay trái vẽ thành một vòng tròn vây chặt kiếm của thích khách không thể giãy ra, tay phải co lại chộp một cái, bắt lấy cánh tay cầm kiếm của đối phương gập mạnh lại. Chỉ nghe thấy tiếng xương cốt nứt gãy, gã kêu lên một tiếng đau đớn, kiếm trong tay vô lực rơi xuống đất.

Không để thích khách lùi về phía sau, lão Đào đã xoay ngược tay lại túm lấy vạt áo của gã, ném đối phương lại vào trong trận pháp.

Đến giờ khắc này, khí thế của đám người áo đỏ bịt mặt biến mất toàn bộ, giãy dụa giống như cá mắc cạn trong lưới.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía cổng chính, giây lát sau liền thấy Thôi Quýnh hoảng hốt dẫn theo bộ khoái vọt vào trong.

Đúng lúc này thì gia đinh thu lưới, Thôi Quýnh liền thu được một món hời sẵn có.

“Đại nhân!”

Thôi Quýnh gấp gáp nhìn Đào Mặc.

“Đại nhân không sao chứ?”

Đào Mặc khoát tay.

Cố Xạ chợt nói:

“Ngươi đến cũng nhanh thật.”

Từ lúc khách khứa chạy thoát đến nha môn cầu cứu thì ít nhất cũng phải mất thời gian một nén nhang, thế nhưng hắn chưa đến mất nửa nén nhang thì đã xuất hiện rồi.

Thôi Quýnh:

“Thuộc hạ có việc muốn bẩm báo với đại nhân, trùng hợp gặp được Tôn tiên sinh ở trên đường.”

Đào Mặc:

“Bẩm báo chuyện gì?”

Thôi Quýnh:

“Vợ chồng Võ thị có ý đồ chạy trốn, đã bị thuộc hạ đuổi bắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.