CHƯƠNG 113
Núi Ngũ Ngụy cũng gần giống như núi Vân Lâm có tên gọi là ‘núi Vạn Quỷ’, trên núi đều là phần mộ.
Lão Đào ở dưới chân núi mua nến thơm, tiền giấy, đồ tế cùng mấy cái liềm rồi mới đi đằng trước dẫn đường. Đào Mặc và Cố Xạ đi ở giữa, Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đi ở cuối cùng.
Bởi vì bọn họ đến muộn hai ngày, tiết Thanh minh đã qua, người lên núi cũng không nhiều lắm. Tuy khắp núi đều là phần mộ nhưng không khí ở đây thực sự không tệ.
Cố Tiểu Giáp thấy Hách Quả Tử hít sâu hai cái thì khinh bỉ:
“Toàn là âm khí cả, hít nữa cẩn thận quỷ quấn lên người.”
“Phi phi phi.”
Hách Quả Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
“Âm khí của ai lợi hại bằng âm dương quái khí của ngươi chứ?”
Cố Tiểu Giáp:
“Ai kêu ngươi sáng hôm nay ăn vụng bánh bao của ta!”
“Rõ ràng là do bản thân ngươi ăn quá chậm, chuyện ấy nào có liên quan gì đến ta?”
“Được rồi!”
Lão Đào đi ở đằng trước cuối cùng không nhịn được quay đầu lại:
“Đừng có quấy rầy sự thanh tĩnh của tổ tiên ở trên núi!”
Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử liếc mắt trừng nhau một cái rồi không nói gì nữa.
Đi đến giữa sườn núi thì lão Đào chợt đi chậm lại rồi đẩy cỏ dại ra, nâng tay bám vào vách đá. Thực ra với võ công của ông thì chút khoảng cách ấy dùng khinh công là có thể nhảy qua, nhưng mà hai người Đào Mặc và Cố Xạ không biết võ công, ông đành phải đi trước làm mẫu.
Cố Tiểu Giáp nhìn mà mặt cũng tái đi.
“Phải đi à?”
Đào Mặc lo lắng liếc nhìn Cố Xạ một cái:
“Lão Đào sợ Hoàng Quảng Đức tìm đến gây phiền phức cho phụ thân, quấy quả đến mức sau khi người chết cũng không được yên tĩnh cho nên đã đưa ông đến táng ở trên sườn dốc. Nơi đó rất nhỏ không chứa được mấy người, mọi người ở lại đây đi, ta cùng Hách Quả Tử đi lên đó là được.”
Cố Xạ đưa tay cản Hách Quả Tử muốn bước lên lại:
“Chẳng lẽ còn có đạo lí đi qua cửa mà không bước vào sao?”
Cố Tiểu Giáp đột nhiên nhảy qua chỗ lão Đào đi qua, sử dụng cả hai tay hai chân mà trèo lên trên.
Đào Mặc và Hách Quả Tử:
“…”
‘Roẹt’
Quần của hắn bị móc rách một chỗ. Cố Tiểu Giáp chật vật kéo y phục lại rồi lầm bầm:
“Hách Quả Tử làm được thì ta cũng có thể.”
Đào Mặc quay đầu lại liếc nhìn Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử cười trộm không ngừng.
Đào Mặc lắc đầu, theo sau Cố Tiểu Giáp từ từ đi lên trên. Cố Xạ đi theo sau y, động tác chậm rãi nhưng mỗi một bước đều rất ổn định.
Hách Quả Tử đi ở cuối cùng.
Càng đi vào sâu thì cây cỏ càng rậm rạp.
Đến trước mộ, ngoại trừ lão Đào thì mấy người còn lại đều có vài phần thảm hại vô cùng, ngay cả áo ngoài của Cố Xạ cũng bị cào ra vài lỗ thủng.
Lão Đào bày biện lư hương và đồ cúng ra, châm hương xong mới đưa cho Đào Mặc.
Đào Mặc đón lấy hương, cũng không ngại đá vụn sắc nhọn trên mặt đất mà quỳ phịch xuống, dập đầu ba cái với bia mộ.
“Phụ thân, con đã lên làm Huyện lệnh của huyện Đàm Dương, cũng đã xử lý được vài vụ án. Bây giờ con mới hiểu được nỗi khổ của việc không biết chữ, không hiểu văn chương, không biết điển luật, ngay cả công văn cũng phải nhờ sư gia đọc giúp… Phụ thân, lão Đào đã tìm kiếm được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức, hi vọng phụ thân ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho chúng con có thể sớm ngày đưa gã ra công lí.”
Cánh tay y run lên nhè nhẹ, cắm ba nén hương vào trong lư hương rồi mới chậm rãi đứng lên.
Cố Xạ nâng tay gạt đi cỏ dại vương trên trán y.
Đào Mặc cầm lấy tay Cố Xạ mỉm cười nói với bia mộ:
“Phụ thân, đây là Cố Xạ, Cố Huyền Chi, là đại tài tử nổi tiếng thiên hạ. Con, con đã thành thân với huynh ấy…”
Giọng nói của y nhẹ hơn, dừng lại một chút rồi mới mở miệng nói tiếp.
“Huynh ấy dạy con hiểu biết chữ nghĩa, tuy rằng có hơi chậm nhưng cũng còn hơn là cả đời không biết chữ.”
Cố Xạ nhận hương từ trong tay lão Đào, cung kính vái ba vái, cắm hương vào trong lư hương rồi lại quỳ xuống khấu đầu.
“Con sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Hai mắt hắn nhìn thẳng vào bia mộ, kiên định hứa hẹn.
Đào Mặc nghiêng đầu lau nước mắt.
Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đều lần lượt dâng hương.
Lão Đào đốt tiền vàng.
Ánh lửa chiếu lên bia mộ lạnh như băng lại khiến bia mộ giống như được phủ lên một tầng ấm áp.
Khi xuống núi quay về khách *** thì Đào Mặc và Cố Xạ đều mệt đến mức lập tức quay về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Lão Đào sắp xếp xong cho bọn họ rồi mới quay về phòng, vừa vào phòng liền nhìn thấy Đàn chủ của phân đàn Ma giáo đứng ở trong phòng chờ ông.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lão Đào nhíu mày hỏi.
Đàn chủ:
“Hai ngày trước Hoàng Quảng Đức đã phái người đưa một xe chở đầy đồ vật vào trong kinh.”
Lão Đào nhướn mày:
“Ngươi có biết là vật gì không?”
Đàn chủ:
“Vẫn chưa biết, bọn họ phái rất nhiều người bảo vệ, cực kì coi trọng. Nhìn theo dấu vết bánh xe thì thứ này thật sự rất nặng.”
Lão Đào:
“Hai ngày trước là Thanh minh, Thanh minh lại đưa đồ lên kinh thành? Chẳng lẽ là vội vàng đâm đầu vào chỗ chết hay sao.”
Đàn chủ:
“Có cần thuộc hạ cướp thứ kia về không ạ?”
Lão Đào:
“Bọn chúng mang theo một xe đồ đó thì sẽ không đi nhanh được. Ngươi theo dõi rồi báo cáo kĩ cho ta bọn chúng đi như thế nào, có đường tắt gì không, ta tự mình đuổi theo.”
Đàn chủ kinh ngạc:
“Nhưng Đào công tử và Cố công tử đều không biết võ công.”
Lão Đào:
“Các ngươi phái người âm thầm đi theo là được.”
Đàn chủ:
“Lư Trưởng lão yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực bảo vệ Đào công tử và Cố công tử!”
Lão Đào gật đầu, tâm tư lại bay đến trên một xe hàng hóa kia.
Điểm mấu chốt ở đây là việc đưa đồ đến kinh thành này có ý nghĩa như thế nào… Đúng là người qua đường cũng biết lòng dạ của Tư Mã Chiêu*.
(Xuất phát từ điển cố: Thời tam quốc, Đại Tướng quân Tư Mã Chiêu nắm đại quyền trong tay hống hách ngang ngược, Ngụy đế Tào Mậu nhịn không được vời các vị đại thần vào trong cung nói: “Dã tâm của Tư mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi đi thảo phạt hắn”,rồi không nghe lời khuyên của đại thần mà tập hợp binh mã đánh ra ngoài cung. Ai ngờ có kẻ báo cho Tư Mã Chiêu biết việc này nên Ngụy đế bị đâm trúng ngực mà chết. Câunày có ý chỉ dã tâm của một kẻ quá rõ ràng đến mức ai ai cũng biết.)
Lão Đào xưa nay luôn mạnh mẽ dứt khoát, nói làm liền làm, lập tức không tắm rửa nữa mà thu dọn ngay hành lý, sang nói rõ với Đào Mặc và Cố Xạ rồi khởi hành.
Đám người Đào Mặc và Cố Xạ dù đã mệt mỏi vô cùng nhưng sau khi nghe hết những lời lão Đào nói thì lại không ngủ được.
Hách Quả Tử:
“Liệu có phải Hoàng Quảng Đức biết mọi chuyện đã bại lộ nên chuẩn bị lễ lớn để đi nịnh bợ không?”
Cố Tiểu Giáp:
“Việc này còn phải hỏi chắc. Trước đó gã muốn hãm hại Sử Thiên Sơn, sau còn muốn ám sát công tử nhà ta, muốn lật tình thế? E là khó.”
Hách Quả Tử:
“Nhưng không phải là Sử Thiên Sơn nói gã có quan hệ tốt với Cửu Hoàng tử sao?”
Cố Tiểu Giáp:
“Có quan hệ tốt với Cửu Hoàng tử thì sao? Chẳng lẽ Cửu Hoàng tử lại tình nguyện đắc tội lão gia nhà ta với Sử Thái sư vì gã? Phải biết rằng Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa quyết định chọn ai làm Thái tử, Cửu Hoàng tử đúng là được sủng ái thật, nhưng có thể đi lên ngôi Cữu ngũ chí tôn không…”
“Nói bậy.”
Cố Xạ lạnh nhạt quát.
Cố Tiểu Giáp rụt đầu lại, không dám nói nữa.
Hách Quả Tử đang nghe đến chỗ hay, thấy vậy thì không khỏi đưa mắt nhìn hắn vài lần.
Đào Mặc lo lắng hỏi:
“Liệu lão Đào có gặp nguy hiểm hay không?”
Cố Xạ:
“Ông ấy đã dám đi trước một mình thì đương nhiên là có chỗ dựa rồi, không cần lo lắng.”
Hách Quả Tử:
“Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
“Cứ tiếp tục đi theo hành trình đã định là được.”
Cố Xạ nói.
“Nếu như đi nhanh một chút thì nói không chừng sẽ có thể tập hợp cùng lão Đào.”
Hắn thấy Đào Mặc bất chợt ngồi dậy thì đưa tay ra túm lấy y.
“Cho dù phải đi thì cũng không nên nóng vội nhất thời. Nếu đi đường mệt mỏi nhiễm bệnh thì ngược lại còn khiến hành trình bị chậm trễ.”
Đào Mặc gãi gãi tai:
“Là ta quá lỗ mang.”
Hách Quả Tử trêu ghẹo:
“Có Cố công tử ở đây, cho dù thiếu gia có lỗ mãng thêm nữa cũng không sao đâu.”
Về điểm này thì Cố Tiểu Giáp và hắn thực ra lại không bàn mà hợp, hai người nửa thật nửa giả mà bắt đầu đùa giỡn.
Sau khi Đào Mặc yên tâm rồi thì cơn mệt mỏi ập đến, đầu không ngừng nghiêng về phía bờ vai của Cố Xạ, hai đứa kia liền hiểu rõ mà ra ngoài.
Chờ hai đứa đi rồi, Cố Xạ liền nhẹ nhàng ấn Đào Mặc nằm xuống giường. Đào Mặc quả thực rất mệt mỏi, quay đầu một cái liền ngủ say.Trong lúc ngủ mê, y thấy mình đang nằm trên mặt sông mênh mông bát ngát, nước gợn dịu dàng ôm lấy y mà nhẹ nhàng lay động.
Mộng đẹp cả một đêm.
Hôm sau tỉnh lại, y mở to mắt ra liền thấy đôi môi Cố Xạ gần ngay trong gang tấc.
Nếu xét về tướng mạo thì đôi môi Cố Xạ hơi mỏng, khó có thể gợi lên cảm giác gần gũi cho người khác, nhưng Đào Mặc nhìn lại cảm thấy đôi môi mỏng này cực kì mê người, nhìn một lúc liền khiến người ta dâng lên xúc động muốn hôn không thể kìm nén được.
Y trộm liếc mắt nhìn Cố Xạ một cái, thấy hắn còn đang ngủ say thì lá gan lập tức to hơn một chút, lén đưa mặt nghiêng qua.
Có lẽ là vì quá hồi hộp, y đúng là có nghiêng qua hôn thật, nhưng thứ nghiêng qua lại không phải môi mà là mũi.
Trong nháy mắt khi chóp mũi và đôi môi tiếp xúc, Đào Mặc liền hoảng sợ, đang muốn lui về thì cảm thấy chóp mũi hơi ướt, thì ra là Cố Xạ liếm y một cái.
“Ta, ta…”
Y kinh ngạc nhìn Cố Xạ đã mở mắt ra từ lúc nào, lắp bắp nói không nên lời.
Cố Xạ:
“Lần sau sẽ chính xác hơn.”
“…”
Đào Mặc vùi cả đầu vào trong chăn!
Tiếp đó lúc đi ra khỏi phòng thì mặt Đào Mặc vẫn giấu kín trước ngực.
Ăn cơm vẫn thế, ra ngoài vẫn thế, lên xe ngựa cũng vẫn như vậy.
Hách Quả Tử nhịn không được hỏi nguyên nhân, lại nhận được một câu trả lời ấp úng cho qua.
Cố Tiểu Giáp:
“Ngươi nói xem, có phải phu nhân bị sái cổ không?”
Hách Quả Tử:
“Người bị sái cổ sẽ cúi đầu xuống à?”
Cố Tiểu Giáp:
“Cái này khó nói, tướng ngủ của mỗi người đều khác nhau.”
Hắn nói xong thì tầm mắt của hai đứa lập tức bắn về phía Cố Xạ một cách quỷ dị.
Cố Xạ lên xe ngựa thản nhiên vung tay nói:
“Khởi hành.”
Cố Tiểu Giáp:
“… Vâng.”
Xem ra vẫn là phải xuống tay từ chỗ phu nhân rồi.