[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 114: Chương 114




CHƯƠNG 114

Trong xe có tiếng loạt xoạt loạt xoạt.

Đầu Cố Tiểu Giáp từ từ ngửa ra sau, dựa sát vào thùng xe nghe ngóng.Một lát sau, chỉ nghe thấy Cố Xạ nói:

“Hôm nay học Luận Ngữ.”

“Được.”

Đào Mặc thành thật đồng ý.

“…”

Cố Tiểu Giáp thấy không thú vị rụt đầu về.

Vốn nghĩ rằng cho dù học Luận Ngữ thì cũng sẽ học không được bao lâu, ai ngờ ngược lại còn thật sự học suốt một đường đến tận kinh thành.

Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử từ cảm thấy hay ho lúc mới đầu chuyển thành đầu choáng căng trướng rồi cuối cùng là bái phục Đào Mặc cả hai tay hai chân. Đào Mặc chỉ nghe nhiều nhất hai lần đã nhớ kĩ toàn bộ, cho dù chỉ nhớ chữ chứ không hiểu hết ý nghĩa thì cũng có thể mở miệng hù dọa chết người khác.

Nếu không phải đường đi quá ngắn thì có lẽ Đào Mặc có thể thật sự học thuộc toàn bộ tứ thư ngũ kinh rồi.

Đường phố ở kinh thành vẫn phồn hoa như trước.

Nghe những tiếng ồn ào quen thuộc, hốc mắt Cố Tiểu Giáp liền ướt át.

“Cuối cùng cũng đã về.”

Hách Quả Tử:

“Ngươi rời khỏi kinh thành bao lâu rồi?”

Cố Tiểu Giáp xòe tay tính toán một chút:

“Có lẽ là mười mấy năm.”

Hách Quả Tử kinh ngạc:

“Cố công tử rời nhà sớm đến vậy?”

Cố Tiểu Giáp:

“Công tử bị lão gia đưa đến thư viện Ưu Lâm học tập, ta cũng đi cùng.”

“Thư viện Ưu Lâm cơ à.”

Trong ngữ điệu của Hách Quả Tử tràn đầy sự hâm mộ cực kì.

Cố Tiểu Giáp đánh xe ngựa đi vào trong một ngõ nhỏ vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách *** có cột cờ xiêu vẹo, cửa sổ cũ nát.

Hách Quả Tử trừng mắt hỏi:

“Chắc ý ngươi không phải là đêm nay chúng ta sẽ ở đây chứ?”

Cố Tiểu Giáp:

“Không phải đêm nay, là đêm nay đêm mai đêm sau nữa… Chỉ cần là ở kinh thành thì chúng ta đều sẽ ở đây.”

Hách Quả Tử:

“Cố công tử không phải là công tử nhà Cố Tướng hay sao?”

Vì sao không ở Tướng phủ được bài trí xinh đẹp gọn gàng mà lại chạy đến một khách *** cũ nát đến vậy?

Cố Tiểu Giáp đang muốn nói thì đã thấy Cố Xạ cùng Đào Mặc đi từ trên xe xuống, lập tức ngậm miệng lại rồi trừng mắt nhìn Hách Quả Tử.

Hách Quả Tử không hiểu gì cả.

Cố Xạ:

“Đây là khách *** mà mẫu thân ta trước kia thường đến.”

Đào Mặc:

“Khách *** này nhất định là đã được mở rất lâu rồi.”

Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đều thầm bội phục Đào Mặc. Một khách *** như vậy mà còn có thể tìm ra được một miêu tả không tính là khuyết điểm, thật sự rất không dễ dàng.

Cố Xạ:

“Trước kia mỗi lần mẫu thân đưa ta đến đây thì đều sẽ trách cứ ông chủ của khách *** này.”

“Ha ha ha. Bà ấy nói, đã hư hỏng như vậy rồi mà còn không sửa, sớm muộn rồi cũng khiến bản thân bị đè chết!”

Ông chủ khách *** cười vui vẻ đi từ trong khách *** ra, dáng người mập mạp phúc hậu khiến người khác nhìn thấy vô cùng dễ mến.

“Đã lâu không gặp Cố công tử, ngài vẫn khỏe chứ?”

Cố Xạ chào:

“Ông chủ Chu.”

Ông chủ Chu:

“Không ngờ mới từ biệt có mấy năm mà ta đã già rồi, ngài thì càng tuấn tú hơn.”

Ông ta nói xong liền đón tiếp bọn họ đi vào trong khách ***, Cố Tiểu Giáp tự giác dắt xe ngựa đến hậu viện của khách ***.

Cố Xạ:

“Việc làm ăn dạo này thế nào?”

Ông chủ Chu tự giễu:

“Nơi chỉ có kích cỡ một chút như thế này, nếu thực sự có khách thì có muốn giấu cũng không giấu được.”

Cố Xạ:

“Sao không sửa chữa đi?”

Ông chủ Chu:

“Nếu như sửa thì sẽ không còn là khách *** Ninh Ninh như lúc đầu nữa.”

Nghe được bốn chữ khách *** Ninh Ninh, vẻ mặt Cố Xạ liền hiện lên một chút hoài niệm.

Ông chủ Chu:

“Quay lại chuyện chính đi, lần này ngài trở về chắc không phải chỉ là thăm nom chứ?”

Cố Xạ:

“Ta muốn nhờ ông ngoại truyền đạt Ngự trạng giúp.”

Ông chủ Chu giật mình.

“Ngài chọc vào ai rồi? Không không không, là ai chọc đến ngài?”

Cố Xạ:

“Hoàng Quảng Đức.”

Ông chủ Chu nhíu mày:

“Gã? Tuy rằng gã là một tên tiểu nhân thích a dua nịnh hót nhưng luôn làm việc có chừng mực, sao lại chọc đến ngài?”

Ông biết tính tình của Cố Xạ trước giờ đều là người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người.

Cố Xạ:

“Giết nhạc phụ của ta, hãm hại phu nhân của ta, lại dám chạy đến ám sát ta ở ngay trong tiệc thành thân.”

Ông chủ Chu nghe vậy thì tròng mắt suýt nữa là rơi xuống. May mắn rằng tròng mắt của ông ta không lớn lại rất chắc chắn, một lúc lâu sau ông ta mới lắp bắp hỏi:

“Ngài thành thân rồi?”

Cố Xạ vuốt cằm.

“Không biết phu nhân là…”

Ông ta thấy Cố Xạ đẩy nhẹ Đào Mặc tiến lên phía trước một bước thì lời muốn nói vốn đến bên miệng rồi lại cưỡng ép nuốt về.

Đào Mặc nhìn ông ta vừa xấu hổ lại vừa lo lắng.

Hầu kết của ông chủ Chu nhấp nhô vài cái rồi mới nói một câu:

“Có đói bụng không?”

Cố Xạ:

“Cá chua ngọt, chân giò thủy tinh, đậu hũ nhất phẩm, gà hạt dẻ, bún thịt, măng xuân chưng dầu, tôm nõn Long Tỉnh…”

“Từ từ, ngài nói chậm một chút.”

Ông chủ Chu xoay người đi lấy bút.

Cố Xạ nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc ngoan ngoãn nhắc lại những món ăn vừa rồi một lần.

Ông chủ Chu lần lượt ghi lại.

“Nhiều món không có đâu.”

Cố Xạ nhướn mày:

“Ta chỉ nói vậy thôi, mấy thứ đó ta cũng không ăn.”

“…”

Cố Xạ và Đào Mặc ở lại khách *** Ninh Ninh.

Hiện giờ mối lo duy nhất của Đào Mặc là về lão Đào, từ lúc tách khỏi lão Đào sau khi đi cúng bái thì y đã mất tin tức về ông, cũng không gặp được nhau ở trên đường, nghĩ đến đây thì trong lòng Đào Mặc lại co rút. Sau khi phụ thân qua đời thì lão Đào chính là vị trưởng bối gần gũi nhất của y, sự nhớ nhung trong lòng y dành cho ông cũng gần bằng với phụ thân.

Tục ngữ từng nói, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Đào Mặc vừa mới nói cho Cố Xạ về nỗi lo lắng của mình thì nửa đêm lão Đào đã tìm đến cửa.

Khách *** Ninh Ninh cực kì cũ kĩ, bên này gõ cửa thì bên kia cũng tỉnh.

Lão Đào vừa mới đi vào phòng thì Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đã nghe tiếng mà đến, nhìn thấy lão Đào đều vừa mừng vừa lo.

Sắc mặt lão Đào cũng là vui vẻ rạng rỡ.

“Thiếu gia, lần này Hoàng Quảng Đức chỉ e là khó có thể xoay người!”

Đào Mặc vội hỏi vì sao.

Lão Đào đón lấy chén nước Hách Quả Tử đưa qua, uống một ngụm rồi nói:

“Ngài có biết vì sao gần đây Hoàng Quảng Đức liên tiếp hành động, thậm chí không ngại đắc tội cả Sử Thái sư lẫn Cố Tướng không?”

Ngoài trừ Cố Xạ thì ba người còn lại đều đồng loạt lắc đầu.

“Bởi vì Hoàng Quảng Đức đang bị canh chặt chẽ.”

Lão Đào nói.

“Ngài còn nhớ rõ lần trước ta từng nói muốn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của gã nhưng lại bị phát hiện chứ?”

Đào Mặc gật đầu:

“Nhớ rõ.”

“Thực ra người bị phát hiện không phải là ta.”

Trong lòng lão Đào thoải mái hơn rất nhiều, ông lên làm Trưởng lão Ma giáo nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ Minh Tôn ra thì ông vẫn chưa từng thất thủ bởi những kẻ khác.

“Mà là Ngự Sử giám sát mà Hoàng thượng tự mình phát đến các nơi thẩm tra. Hoàng Quảng Đức biết những việc làm của mình đều đã bị điều tra rõ ràng nhưng chỉ còn thiếu chứng cứ, bởi vậy liền không ngại trả giá tất cả cũng muốn chôn vùi hết chứng cứ, vì thế mới giết Vãn Phong, đuổi theo Y Vũ, sau đó còn liên lụy đến thiếu gia.”

Cố Tiểu Giáp:

“Không phải là Hoàng Quảng Đức đã sắp xếp rất nhiều cơ sở ngầm vào kinh thành à? Ngự Sử giám sát được điều động cũng không phải việc bí ẩn gì, sao lại không có ai mật báo cho gã?”

Hách Quả Tử cười lạnh:

“Xem ra Hoàng Quảng Đức thật sự là toàn gây tội ác tày trời nên ông trời cũng muốn gã gặp báo ứng!”

Lão Đào:

“Quả thực là báo ứng. Tuy rằng trước đó Hoàng Quảng Đức nhận được tin báo đã thầm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, nhưng dù gã có tính hết những điều quan trọng thì vẫn tính lọt một chỗ.”

Những người khác thấy ông thần thần bí bí nói như vậy thì đều vểnh tai lên nghe.

“Bồng Hương.”

Lão Đào chậm rãi phun ra hai chữ.

Nếu không phải ông nhắc đến thì cái tên này gần như đã bị bao phủ trong đống chuyện xưa cũ.

Sắc mặt Đào Mặc có chút thổn thức:

“Không ngờ rằng hắn cũng là một nô bộc trung thành.”

Vẻ mặt Hách Quả Tử cũng tràn đầy kinh ngạc:

“Gã chặn kiệu tố cáo?”

Lão Đào:

“Chặn kiệu tố cáo thì đúng, nhưng cũng không phải là tố cáo Hoàng Quảng Đức.”

Hách Quả Tử:

“Vậy là ai?”

Lão Đào:

“Y Vũ là đầu bảng ở Đàn Hương Lâu nhiều năm như vậy, lại được Hoàng Quảng Đức cưng chiều cực kì, nhưng sau khi hắn mất thì không hề để lại đồ vật gì đáng giá, ngươi không cảm thấy kì lạ à?”

Hách Quả Tử:

“Có lẽ lúc hắn bệnh nặng thì đã tiêu hết rồi.”

“Không phải tiêu hết, mà là bị đóng gói mang đi.”

Lão Đào nói.

“Y Vũ vừa chết, Bồng Hương liền ôm đống trân bảo mà khi còn sống hắn tích cóp từng chút từng chút một cao chạy xa bay, tự cho là có thể sống tiếp những ngày an nhàn. Không ngờ trân bảo trên người gã lại thu hút ánh nhìn của kẻ khác, kẻ kia thông đồng với Tri huyện địa phương vu cáo gã trộm cắp, không những cướp bóc đống đồ vật trên người gã mà còn cho gã ăn mấy gậy. Bồng Hương sao có thể cam lòng để giấc mơ vinh hoa phú quý mình khổ công trông ngóng nhiều năm như vậy tan thành mây khói? Hắn trong lúc giận dữ liền lao ra chặn đường cỗ kiệu của Ngự Sử giám sát.”

Cố Tiểu Giáp:

“Vậy thì có liên quan gì đến Hoàng Quảng Đức? Chẳng lẽ Tri huyện kia là thân thích của Hoàng Quảng Đức?”

Lão Đào:

“Không hề có quan hệ với Hoàng Quảng Đức, Tri huyện là Tri huyện, Hoàng Quảng Đức là Hoàng Quảng Đức. Nhưng Bồng Hương khi nhắc đến lai lịch của đám châu báu kia thì không thể không nhắc đến Y Vũ.”

Đào Mặc:

“Nhưng cái chết của Y Vũ không hề có liên quan đến Hoàng Quảng Đức, chẳng lẽ Ngự Sử giám sát truy cứu đến vụ án của Vãn Phong?”

Cố Xạ:

“Không thể.”

Đào Mặc:

“Sao huynh biết?”

“Ngự Sử sẽ không bận tâm đến những vụ án nhỏ.”

Cố Xạ nói.

Đào Mặc mờ mịt:

“Án oan mà còn phân ra lớn nhỏ nữa hay sao?”

Cố Tiểu Giáp liền giải thích cho nghi hoặc của y:

“Án oan vốn không hề phân biệt lớn nhỏ, nhưng quan và công trạng lại phân ra lớn nhỏ. Phải biết rằng Ngự Sử giám sát là quan ở kinh thành do chính Hoàng thượng tự mình phái ra, ông ta không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì đương nhiên phải là những vụ án lớn mà quan viên ở địa phương không thể làm chủ. Nếu như ông ta nhúng tay vào những vụ án nhỏ giống như vỏ đậu này ở địa phương thì chẳng phải là có ý chỉ quan viên ở địa phương đều là kẻ vô dụng hay sao? Quan viên địa phương vô dụng chẳng phải là chứng minh Hoàng thượng cũng vô dụng, không sáng suốt dùng người? Vậy nên, cho dù quan viên ở địa phương có vô dụng thì cũng phải tìm một vị quan có cấp độ và phẩm chất cao hơn, bằng không làm sao có thể chứng tỏ được năng lực của Ngự Sử giám sát?”

Đào Mặc nghe mà nghẹn họng mở to mắt nhìn.

Lão Đào:

“Đúng là ý này. Bởi vậy Ngự Sử giám sát lập tức giao vụ án này cho cấp trên của Tri huyện kia.”

Hách Quả Tử càng nghe càng cảm thấy hồ đò.

“Vậy rốt cuộc là kéo đến trên người Hoàng Quảng Đức kiểu gì?”

Lão Đào:

“Bồng Hương ở Đàn Hương Lâu nhiều năm như thế, sao có thể là kẻ không có mắt nhìn? Những đạo lí này lúc đầu có thể là gã không nhìn ra, nhưng lâu dần đương nhiên là sẽ nghĩ thông suốt. Cho nên gã đã đưa ra một miếng mồi khiến Ngự Sử giám sát cảm thấy vô cùng hứng thú.”

Hách Quả Tử:

“Là Hoàng Quảng Đức?”

Lão Đào vuốt cằm:

“Đúng là Hoàng Quảng Đức.”

Hách Quả Tử:

“Chẳng lẽ trên tay gã có được chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức?”

Lão Đào lắc đầu:

“Nếu trên tay gã có chút chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức thì lúc trước Y Vũ đã giao cho thiếu gia rồi. Tuy rằng gã không có chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức, nhưng có một tội danh cũng có thể khiến Hoàng Quảng Đức không thể xoay người được.”

Nghe đến đó thì trong lòng Cố Xạ đã biết rõ.

Đào Mặc và Hách Quả Tử vẫn như trước không hiểu gì cả.

Lão Đào:

“Còn nhớ rõ người mà đương kim Thánh Thượng kiêng kị nhất là ai không?”

Cố Tiểu Giáp bật thốt lên:

“Lăng Dương Vương.”

Lão Đào:

“Bồng Hương ở bên cạnh Y Vũ nhiều năm, Y Vũ cũng coi như là thành thật với gã, ngay cả việc trong tay Hoàng Quảng Đức có tặng vật của Lăng Dương Vương cũng chưa từng giấu diếm gã. Vì trong lòng có mối hận, hơn nữa còn cầm theo những trân bảo này, Bồng Hương cầm quân đi một nước cờ hiểm, vạch trần chuyện này ra cho Ngự Sử giám sát. Ngự Sử giám sát là quan trong kinh, ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy thì sao lại không hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng thượng. Nếu như thay đổi thành tội trạng khác thì có lẽ có thể dựa vào Sử Thái sư hoặc Cố Tướng mà dàn xếp được một hai phần, nhưng nếu đã liên lụy đến Lăng Dương Vương thì dù có một trăm cái đầu cũng sẽ phải rơi xuống đất.”

Đào Mặc thầm thổn thức. Lúc trước Nhạc Lăng muốn dùng cách này để hãm hại Hoàng Quảng Đức nhưng y từ chối, chỉ bởi vì y cho rằng luật pháp ở ngay trước mắt, đương nhiên phải chí công vô tư, không thể dối gạt. Ngay cả khi gã có mối thù giết cha với y, ngay cả khi Hoàng Quảng Đức gây ra tội ác chồng chất thì cũng không nên dùng thủ đoạn vu hãm khiến gã phải chịu tội, bằng không y có khác gì Hoàng Quảng Đức? Đều là dùng quyền để mưu việc riêng mà thôi. Nhưng mà y không ngờ rằng, đi loanh quanh cả một vòng lớn như vậy mà cuối cùng Hoàng Quảng Đức cũng vẫn đi lên con đường không lối về này.

Lão Đào:

“Ngự Sử giám sát quả nhiên là có hứng thú nên tự mình tra xét, đây là nguyên nhân khiến Hoàng Quảng Đức cuống quít làm bừa.”

Đào Mặc nhớ đến con ngựa ngọc kia tuy đã trả lại cho Nhạc Lăng nhưng dù sao thì cũng từng nằm trong tay y, trách không được Hoàng Quảng Đức lại đuổi theo y không buông.

Hách Quả Tử kích động:

“Không phải ông cũng đã tra ra rất nhiều chứng cứ phạm tội của gã hay sao? Chi bằng giao cho Ngự Sử giám sát đi?”

Lão Đào:

“Còn cần ngươi phải nói chắc? Bên cạnh Ngự Sử giám sát có một người là Trạng nguyên khoa mới vừa nhậm chức, ta giao mấy thứ đó cho hắn, hắn đương nhiên sẽ nắm chắc cơ hội.”

Cố Xạ nhíu mày:

“Trạng nguyên khoa mới? Là ai?”

Lão Đào:

“Tên hắn là Xà Chiếu Lam.”

Đào Mặc nhìn về phía Cố Xạ:

“Huynh biết hắn?”

Cố Xạ lắc đầu:

“Chưa từng nghe tên.”

Lão Đào:

“Ta thấy hắn có cử chỉ ổn trọng, trong mắt tràn đầy chính khí nghiêm nghị, là một người có lí tưởng.”

Cố Tiểu Giáp nhún vai:

“Trên quan trường chưa từng có người có lí tưởng chắc? Năm nào cũng có, nhưng chưa được vài năm thì đều thành mấy kẻ cùng đường với đám tham quan ô lại.”

Hách Quả Tử:

“Ngươi nói như vậy không phải là cũng gom cả Cố Tướng gia vào sao?”

Cố Tiểu Giáp vội chữa lại:

“Lão gia nhà ta khác, lão gia nhà ta đặt cả tấm lòng vào thiên hạ, sao có thể đánh đồng với đám phàm phu tục tử ấy được?”

Cố Xạ thản nhiên nói:

“Ông ấy là gốc của đạo lí, sao có thể nói không được?”

Nếu như người khác nói như vậy thì Cố Tiểu Giáp nhất định sẽ tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng đối phương lại là Cố Xạ, hắn nói như vậy rồi thì Cố Tiểu Giáp cũng chẳng thể làm gì ngoại trừ ngậm miệng lại.

Lão Đào thấy vậy liền kéo chủ đề lại:

“Mọi người còn nhớ ta đi để làm gì không?”

“Nhớ rõ. Trước đó ông nói là Hoàng Quảng Đức muốn đưa món đồ gì đó vào kinh.”

Đào Mặc mở to mắt.

“Chẳng lẽ là gã muốn hối lộ…”

Lão Đào cười ha ha:

“Thiếu gia đúng là một lời trúng đích! Hoàng Quảng Đức thấy lần lượt tính kế như thế nào thì cũng chỉ có thể vơ vét hết tài sản có trong phủ rồi đến cầu xin Cửu Hoàng tử giúp đỡ.”

Trong thiên hạ này, nếu còn có một người có thể biện giải cho kẻ ‘cấu kết với Lăng Dương Vương’ trước mặt Hoàng thượng thì cũng chỉ có Cửu Hoàng tử được Hoàng thượng thương yêu nhất mà thôi.

Hách Quả Tử:

“Hừ! Gã nghĩ hay nhỉ. Thứ đồ đó thế nào rồi?”

Lão Đào:

“Nếu ta đã ra tay thì đương nhiên là vô cùng dễ dàng! Mấy thứ đó đã được đưa đến chỗ của Ngự Sử giám sát, sao có thể đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi được, đành phải bỏ đá xuống giếng hộ gã thôi.”

Ông vừa nói như vậy thì trong đầu đám người Đào Mặc đều lập tức tưởng tượng ra vẻ mặt xám như tro tàn của Hoàng Quảng Đức, đều thầm thống khoái không thôi.

Đợi đám người lão Đào đi rồi, Cố Xạ thấy Đào Mặc vẫn có tâm sự thì hỏi:

“Ngươi sợ đây chỉ là vui mừng vô ích?”

Đào Mặc lắc đầu:

“Ta chỉ là vẫn cảm thấy… Tội danh của gã không nên là cấu kết với Lăng Dương Vương.”

Cố Xạ:

“Lăng Dương Vương là Vương gia, cấu kết với Lăng Dương Vương sao có thể là một tội danh được?”

Đào Mặc sửng sốt.

Cố Xạ:

“Cấu kết với Lăng Dương Vương là tâm bệnh của Hoàng thượng, Hoàng Quảng Đức đâm trúng tâm bệnh của Hoàng thượng nên không thể không chết. Về phần chết như thế nào, chết với tội danh gì thì đó là do Ngự Sử giám sát định đoạt.”

Đào Mặc giật mình:

“Ý huynh là Ngự Sử giám sát sẽ tìm kiếm thêm chứng cứ phạm tội khác của gã?”

Cố Xạ:

“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”

Đào Mặc thấp giọng tiếp lời:

“Nhân quả tuần hoàn, báo ứng dồn dập.”

“Như vậy đã có thể buông việc này rồi chứ?”

Cố Xạ hỏi.

Đào Mặc nhìn thấy sự thân thiết tràn đầy trong mắt hắn, sự nghi ngờ cùng mờ mịt còn sót lại trong đầu lập tức biến mất không sót chút gì, không khỏi lộ ra một nụ cười thật lòng.

Cố Xạ:

“Nếu đã như vậy thì ngày mai theo ta đi gặp mẫu thân của ta đi.”

Đào Mặc nhìn hắn nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.