CHƯƠNG 13
Đông cô nương của Đông phủ cũng là một trong những đề tài tán chuyện những lúc trà dư tửu hậu. Vả lại bất kể là chuyện nàng ta đã hai mươi tuổi còn chưa xuất giá, hay là về tính cách đanh đá của nàng ta cũng đủ để nói hơn ba ngày ba đêm. Hiện giờ nàng đột nhiên treo cổ tự tử, tuy rằng còn chưa biết nguyên nhân vì sao nhưng người hiểu chuyện đã sớm liên hệ đến việc Đào Mặc đến chào hỏi tiên sinh Nhất Chuy. Cũng có lời đồn đãi rằng Đông cô nương chính là không muốn gả cho Huyện lệnh, khóc cầu cha mẹ không có kết quả mới tuổi trẻ tự vẫn.
Tóm lại, đủ loại tin đồn như tuyết rơi bao phủ toàn bộ huyện, gây sức ép đến mức ngay trước đêm năm mới lại càng ầm ĩ hơn.
Đông cô nương tuy rằng nói là treo cổ tự tử nhưng lại dẫn đến mạng người, huyện nha vẫn phải theo lệ thường hỏi đến. Thôi Quýnh vừa nhận được tin tức liền mang theo ngỗ tác (người làm nghề khám nghiệm tử thi)đến nghiệm thi. Cho dù lúc này không có lời đồn đãi nhảm nhí nào truyền ra nhưng Đông phủ là phú hộ ở địa phương, lại có quan hệ thông gia với tiên sinh Nhất Chuy, tất nhiên là không thể xem nhẹ, việc điều tra mọi chuyện phải vô cùng cẩn thận.
Cha mẹ Đông cô nương khóc lóc khổ sở nhưng lại không hề oán thán, rõ ràng là cũng không ngoài ý muốn với kết quả này.
Thôi Quýnh đặt ra nghi vấn nửa ngày, thấy nhân chứng vật chứng cùng thi thể đều không có gì khả nghi mới quay về huyện nha bẩm báo với Đào Mặc.
Đào Mặc nghe xong liền thổn thức một hồi. Tuy nói y không có hứng thú gì với Đông cô nương kia nhưng những lời nói của Nhất Chuy phu nhân dù sao cũng khiến bọn họ có một chút quan hệ. Y không biết Đông cô nương có đúng là vì sợ gả cho y nên mới luẩn quẩn trong lòng mà tự sát không giống như lời đồn đãi. Nếu thật sự là như thế thì đúng là y có tội lớn quá.
Sau khi Đông cô nương mất ngày thứ ba, Nhất Chuy phu nhân mang theo không ít lễ vật đến cửa chào hỏi.
Lúc đầu Đào Mặc bị sự lấy lòng của bà khiến cho khó hiểu không thôi, dù sao Đông cô nương đã mất, việc kết thân là không thể, sau đó mới biết Nhất Chuy phu nhân là vì nghe được tin đồn trong thành, biết bởi vì mình nhất thời nổi hứng khiến y chịu thêm phiền toái mới đặc biệt đến cửa tạ tội.
Đào Mặc vốn cũng không để chuyện này ở trong lòng, nghĩ lại lúc đầu còn ở quê nhà, lời đồn đãi mà y từng phải chịu nào chỉ như thế này nên tỏ vẻ không sao cả, huống chi chút chuyện bịa đặt này cũng không là gì mà trái lại lập tức khuyên nhủ bà nén bi thương.
Khuyên nhủ một hồi, hốc mắt Nhất Chuy phu nhân đỏ bừng.
“Là Anh Hồng không có phúc phận. Nếu như nó gặp được Đào Huyện lệnh rồi, biết sự dịu dàng chu đáo của ngài thì có lẽ sẽ không nghĩ quẩn như vậy.”
Đào Mặc được khen đến mức đỏ mặt lên.
“Phu nhân quá khen. Người chết không thể sống lại, Đông cô nương ở dưới suối vàng nếu có biết, thấy phu nhân đau lòng như vậy nàng ấy sẽ bất an.”
“Nó làm sao mà bất an chứ, sợ là nó sẽ hận ta thôi.”
Nhất Chuy phu nhân khẽ thở dài một tiếng.
“Ta không giếtBá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết*.”
Đào Mặc sửng sốt một chút:
“Bá Nhân là ai? Sao hắn cũng chết.”
Nhất Chuy phu nhân ngẩn ngơ, lập tức nín khóc mỉm cười:
“Đại nhân quả nhiên là giống như lời đồn đãi, ngực không có vết mực, một chữ bẻ đôi cũng không biết.”
Đào Mặc lúng túng:
“Lời đồn đãi luôn có một chút là sự thật.”
“Lại nói, đều là ta không tốt, hại đại nhân rơi vào trong cảnh bị thêm mắm dặm muối thế này. Ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ loại bỏ tin đồn đó cho ngài.”
Nhất Chuy phu nhân cam đoan.
“Thực ra chỉ cần không tổn hại đến khuê danh của Đông cô nương, ta không sao cả.”
Nhất Chuy phu nhân vội nói:
“Không thể nói như vậy. Đại nhân còn chưa cưới vợ, nếu như mấy lời đồn đãi này bám riết không buông, những cô nương tốt biết chuyện này sẽ chùn bước trước đại nhân.”
“Vậy thì càng tốt.”
Đào Mặc bật thốt lên.
“Cái gì?”
Tim Nhất Chuy phu nhân đập mạnh nhìn y.
Đào Mặc tự biết là nói lỡ, ánh mắt cầu sự cứu trợ lập tức nhìn về phía lão Đào đứng ở một bên.
Lão Đào quả nhiên không phụ sự kỳ vọng:
“Thiếu gia nhà ta ý là nói, như vậy những nữ tử dễ dàng tin vào lời đồn ấy sẽ chùn bước thì tốt quá.”
Nhất Chuy phu nhân giật mình, cười nói:
“Vẫn là đại nhân hiểu rõ.”
Bà ngay từ đầu đã chú ý đến lão Đào, đi theo tiên sinh Nhất Chuy nhiều năm như vậy, những chuyện khác không dám nói nhưg ánh mắt nhìn người vẫn phải có. Lão giả trước mắt này tuy rằng tướng mạo không xuất chúng nhưng khí chất trầm ổn không phải kẻ tầm thường, thật ra khi so sánh thì vị thiếu gia này vụng về hơn hẳn.
“Vị lão tiên sinh này là…”
Bà nhịn không được mở miệng hỏi.
Đào Mặc đáp:
“Đây là quản gia của ta, lão Đào.”
Lão Đào khiêm tốn cung kính:
“Kiến quá Nhất Chuy phu nhân.”
“Lão nhân ngài đây là muốn giết ta rồi.”
Nhất Chuy phu nhân nhẹ nhàng khoát tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sắc trời không còn sớm, ta phải về trước, việc của Anh Hồng xin Đào đại nhân tốn thêm tâm tư. Khi nó còn sống vận mệnh đã nhiều trắc trở, sau khi mất rồi xin hãy để cho nó được yên tĩnh.”
Những lời này Đào Mặc nghe không hiểu, lão Đào lại hiểu được. Sau khi tiễn bước Nhất Chuy phu nhân rồi liền kêu Hách Quả Tử đi nói với Thôi Quýnh, nếu vụ án không có chỗ nào đáng ngờ liền để cho Đông cô nương được thanh tịnh đi thôi.
Thôi Quýnh vốn là vì muốn đánh quan hệ với tiên sinh Nhất Chuy và Đông phủ nên mới cố sức như thế, hiện tại thấy chân trước Nhất Chuy phu nhân đến cửa, sau lưng lão Đào liền ra ám chỉ thì làm sao còn không rõ nguyên cớ ở trong đó, cũng không tốn thêm tâm sức dư thừa liền xử lý theo vụ án treo cổ tự tử.
Mọi chuyện phát triển đến như vậy, vốn sẽ ứng với một vụ kiện cáo sẽ chìm xuống, ai ngờ sóng này vừa lặng sóng khác lại dâng.
Lại là một buổi sáng sớm khi Đào Mặc còn ngủ đến mơ mơ màng màng, chiếc trống bên ngoài huyện nha lại bị gõ đến kêu vang rung trời.
Hách Quả Tử vội vội vàng vàng vọt vào kéo Đào Mặc dậy, lại mặc y phục rồi rửa mặt, vội vàng chỉnh trang xong rồi đưa y lên công đường.
Đáng thương cho Đào Mặc sau khi ngồi lên trên chiếc ghế kia, nhìn thấy người quỳ phía dưới rồi mới tỉnh dậy nổi.
“Ngươi… Có chuyện gì?”
Y cố gắng xoa xoa mắt.
“Đại nhân! Xin đại nhân giải oan!”
Người kia vẻ mặt tức giận, đôi mắt trợn to nhìn thẳng tắp về phía Đào Mặc, giống như hai cái đinh lớn muốn đóng thẳng y lên tường.
Đào Mặc bị hắn nhìn mà rùng mình rợn gáy, giọng nói cũng run rẩy:
“Oan khuất gì? Ngươi nói đi.”
“Thảo dân muốn tố cáo Đông phủ và Huyện lệnh huyện Đàm Dương bức chết Đông Anh Hồng!”
Giọng nói của hắn rất lớn, từng chữ nói ra đều tràn ngập khí phách.
Đào Mặc mờ mịt, một lát sau mới nói:
“Huyện lệnh huyện Đàm Dương là… ta sao?”
“Đúng là đại nhân.”
Người nọ cho rằng y giả ngu thì tức giận đến mức giọng nói cũng cao hơn vài phần.
Kim sư gia ở bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu. Đúng là ba người thành hổ. Lão mặc dù không biết thanh niên này có quan hệ ra sao với Đông Anh Hồng nhưng hiện giờ nhìn vậy, chắc là đã bị lời đồn kia ảnh hưởng, nghĩ rằng Đào Mặc thật sự muốn kết hôn với Đông cô nương. Đã nhiều ngày nay lão cũng nghe được không ít tin đồn đều chỉ cười trừ, dù sao lúc Nhất Chuy phu nhân nhắc đến chuyện hôn sự thì lão cũng ở hiện trường, tự nhiên biết rằng Đào Mặc thật sự vô tội đến không thể vô tội hơn.
Đào Mặc:
“Vì sao tố cáo ta?”
“Đào đại nhân! Ta xin hỏi ngài, ngài có phải là muốn kết hôn với Đông Anh Hồng hay không?”
“Đương nhiên không phải.”
Đào Mặc nhanh chóng trả lời.
Người kia chán nản.
“Đại nhân, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, người làm việc gì phải biết chịu trách nhiệm về việc đó, chẳng lẽ đại nhân muốn làm con rùa đen rụt đầu sao?!”
“Làm càn.”
Kim sư gia thật sự là không nghe nổi nữa, nhịn không được nói ra lời răn dạy. Lãokhông biết vì sao Đào Mặc phải nhẫn nhịn gã kia, nhưng để một nam tử như vậy nói những lời sơ xuất đại nghịch như thế thật sự là không còn chút thể thống nào. Lão quay đầu nói với Đào Mặc:
“Đại nhân, người này ăn nói bừa bãi quá mức càn quấy, xin đại nhân hãy giữ vững kỷ cương nghiêm túc của công đường.”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Nghiêm túc thế nào?”
Kim sư gia tức đến mỉm cười:
“Kinh đường mộc!”
Đào Mặc kịp phản ứng lại, miếng kinh đường mộc ở trên bàn cũng không phải chỉ có giá trị vuốt ve, còn có thể nâng lên vỗ xuống đi. Y nhìn về phía nam tử kia, nam tử kiệt ngạo trừng mắt lại nhìn y.
Đào Mặc ngẫm nghĩ, cuối cùng dùng kinh đường mộc nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nói:
“Những lời ta vừa mới nói, từng câu đều là thật.”
“…”
Hiện tại Kim sư gia không còn tức nam tử kia, lão thầm nghĩ đá luôn vị phụ mẫu này ra bên ngoài.
Nam tử dường như cũng bị biểu hiện khiến người ta bất ngờ của Đào Mặc làm cho nghẹn đứng, một lúc lâu sau mới nói:
“Không có lửa làm sao có khói! Đại nhân giải thích lời đồn khắp đầu đường cuối ngõ này như thế nào?”
Đào Mặc:
“Không phải ta truyền ra.”
Nam tử căm hận:
“Đại nhân, ngài dám phủ nhận mình chưa từng có ý với Anh Hồng không?”
“Chính xác là chưa từng có ý.”
Đào Mặc thành thành thật thật đáp.
Nam tử tức giận đến đỏ mặt tía tai. Trước khi hắn đến đây gõ trống đã chuẩn bị tốt dự định chơi xấu. Bằng hữu tốt của hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần y có chút sai lầm lập tức sẽ mời đệ tử của Lâm Chính Dung làm tụng sư biện bạch cho hắn. Tốt nhất là khiến Đào Mặc nghiêm hình bức cung hắn một hồi khiến cho thân thể hắn bị thương, bất kể là nặng hay nhẹ hắn đều cam lòng nhận hết. Nhưng bất kể là tính toán như thế nào đều không giống như trước mắt, giống như tùy ý hắn ra tay như thế nào đều như đánh ở trên một đống bông, không hề có cảm giác mất sức.
Chẳng lẽ Huyện lệnh này dự định chơi xấu đến cùng?
Sớm nghe nói có tụng sư am hiểu chuyện cãi cọ, không ngờ Huyện lệnh này cũng là một trong số những cao thủ. Nghĩ đến đây hắn dứt khoát giao hẳn trái tim mình ra, bất chợt đứng dậy nói:
“Đào Mặc! Ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngươi chạm vào lương tâm mình xem, Anh Hồng hàm oan mà chết, ngươi thật sự có thể an tâm ngủ ngon sao?”
Đào Mặc nghe lời vuốt lên tim của mình, nói:
“Nếu Anh Hồng thực sự hàm oan mà chết, ta thân là quan phụ mẫu của địa phương nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng ấy!”
Nam tử trừng to mắt, đột ngột phất tay áo bỏ đi.
Trong suy nghĩ của hắn, Đào Mặc có ẩn nhẫn đến đâu, cũng nhất định sẽ bị sự coi rẻ công đường của mình chọc giận. Nhưng quỷ quái chính là hắn một đường đi ra khỏi huyện nha lại không hề có tiếng quát lớn hay ngăn cản nào, Đào Mặc cùng đám nha dịch giống như mất tiếng, ngay cả sư gia nổi giận quát to lúc trước cũng giữ vẻ im lặng.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bằng hữu tốt đứng ngoài huyện nha, nam tử cũng mờ mịt.
—————–
*Chú:‘Ta không hại Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết’: câu này ý chỉ một người tuy có oán hận với người khác nhưng không có ý làm hại đối phương, song đối phương vẫn cứ vì oán hận của mình mà bị tổn hại. Câu này xuất phát từ điển cố thứ 39 nằm trong quyển 69 của Tấn Thư, một trong nhị thập tứ sử của Trung Quốc, do Phòng Huyền Linh và Lý Diên Thọ biên soạn theo lệnh của Đường Thái Tông năm 648. Điển cố này nói về việc Chu Nghĩ (tự là Bá Nhân) tâu lên với Tấn Nguyên Đế giúp Vương Đạo được vô tội nhưng Vương Đạo không biết điều này,mà trong lúc yến tiệc ở phủ Chu Nghĩ, nghe Ngôi nói về việc diệt giặc, tưởng rằng muốn ám chỉ mình, nên ông oán hận Nghĩ. Sau Vương Đôn lật đổ Tấn Nguyên Đế, hỏi Vương Đạo rằng có nên cho Chu Nghĩ làm Phủ ứng tam ti hay Thượng thư lệnh, Bộc xạ nhưng Vương Đạo đều không trả lời. Đôn lại hỏi có nên giết Chu Nghĩ không, Đạo cũng không nói, Đôn bèn giết Chu Nghĩ. Sau đó Vương Đạo mới biết việc Chu Nghĩ giúp mình thoát chết, bèn khóc to mà nói rằng: “Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.”(Nguồn: Wikipedia & 1 số nguồn khác.)