[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Thực ra giờ phút này trong lòng Kim sư gia cũng rất khiếp sợ.

Lão cuối cùng cũng hiểu được vì sao Đào Mặc lại đặc biệt dễ dàng tha thứ cho đối phương. Từ lúc nam tử vừa rồi đứng lênlão mới nhìn ra mục đích thực sự của hắn chính là muốn chọc giận Đào Mặc. Nghĩ đến hắn hẳn là lấy bản thân ra làm mồi, tạo ra bẫy rập muốn chờ Đào Mặc nhảy vào. Nên biết rằng ở huyện Đàm Dương tập trung đông đảo tụng sư này, chỉ cần Huyện lệnh bước sai lầm một chút thìđám người theo đó mà đến tuyệt đối sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí không chết không ngừng. Huyện lệnh ở đây sở dĩ bị điều đi, trục xuất, thậm chí giảm thọ, đều là vì không chịu nổi việc này. Không ngờ Đào Mặc ngay từ đầu đã có phòng bị, dùng một chiêu bốn lạng gạt ngàn cân trả lại khiến cho kế sách mà nam tửkia trù tính thành công cốc.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim sư gia nhìn Đào Mặc vô cùng phức tạp.

Không ngờ rằng tuổi y còn nhỏ mà tâm cơ tâm nhãn đều đã cao đến bực này, nếu như qua một khoảng thời gian nữa chỉ sợ là sẽ đến lúc tung hoành quan trường một bước lên mây.

Đào Mặc nào biết trong khoảng thời gian ngắn Kim sư gia đã nghĩ đến xa như vậy, trước mắt y chỉ có một ý niệm trong đầu thì hẳn là… Đông cô nương thật sự chết oan? Nếu nàng ta thật sự chết oan, vì sao Đông phủ lại không có một chút động tĩnh nào? Tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, Đông phụ Đông mẫu vì sao lại muốn bức chết nữ nhi của mình?

Y rời công đường, trong đầu vẫn còn xoay mòng mòng về vấn đề này, ngay cả Hách Quả Tử gọi y y cũng không phản ứng.

“Thiếu gia!”

Hách Quả Tử cuối cùng cũng túm chặt được y trước khi y đâm vào cột trụ đằng trước, vừa bực mình vừa buồn cười nói:

“Thiếu gia nghĩ gì mà tập trung như thế?”

Đào Mặc hoàn hồn:

“Ta nghĩ về Đông tiểu thư kia.”

Hách Quả Tử đầu tiên là vui vẻ.

“Thiếu gia thích nữ nhân rồi?”

Nhưng lại lập tức buồn lo.

“Nhưng nữ nhân kia cũng đã chết.”

Đào Mặc:

“Ta cũng không có suy nghĩ không an phận nào với nàng ta.”

“Cho dù muốn có cũng không có nổi.”

Hách Quả Tử nói.

“Nhưng thiếu gia thích nữ nhân cũng là một chuyện tốt. Nô tài thấy huyện Đàm Dương này lớn như vậy, nữ nhân chưa lấy chồng có rất nhiều, thiếu gia đi xem nhiều một chút, không chừng sẽ có người vừa mắt.”

“Nói xằng! Nữ tử trong khuê phòng làm sao muốn xem là có thể xem được.”

Người quát lớn chính là lão Đào. Ông vừa nghe được từ chỗ Kim sư gia những gì vị phụ mẫu này trải qua, lo lắng Đào Mặc vô duyên vô cớ chịu oan mà khó chịu trong lòng nên vội vàng chạy đến.

“Còn không đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Hách Quả Tử lè lưỡi, nhanh chân chạy đi.

Lão Đào nói với Đào Mặc:

“Người nọ không biết là có lai lịch thế nào, thiếu gia không cần để ở trong lòng.”

Đào Mặc:

“Người nọ nếu dám lên công đường thì lời nói chắc là sự thật. Đông cô nương kia có lẽ thật sự là hàm oan mà chết.”

Lão Đào:

“Cha mẹ và con cái là người chí thân trong thiên hạ. Nếu Đông cô nương thật sự là chết oan, bọn họ tất nhiên sẽ giải oan cho nàng ta, sao lại để cho một nam tử xa lạ đến công đường rít gào?”

Thực ra ông cũng có vài phần bất mãn với việc nam tử kia nghênh ngang đến rồi đi như vậy, nhưng việc đã đến nước này cũng không tiện nói tiếp.

Đào Mặc lắc đầu:

“Nhỡ như đúng theo lời nam tử kia nói là bọn họ hợp tác bức chết người, vậy sẽ có thể giải thích được.”

Lão Đào:

“Nhưng Thôi Điển sử và ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi xong, quả thật là như vậy không thể nghi ngờ.”

Đào Mặc ngẫm nghĩ nói:

“Không bằng ta tự mình đến Đông phủ một chuyến.”

Lão Đào hơi giật mình trong lòng.

“Thiếu gia đi làm cái gì?”

“Tất nhiên là đến hỏi án.”

Đào Mặc ra vẻ đương nhiên:

“Ta thân là quan huyện của huyện Đàm Dương, nên tự mình đi hỏi từng vụ án, không thể để xảy ra bất cứ sơ hở nào.”

Lão Đào nhíu mày:

“Không thể.”

Đào Mặc nghi hoặc:

“Vì sao không thể?”

Lão Đào:

“Vụ án này trước đó chúng ta đã phái Thôi Điển sử đến điều tra, cũng kết luận Đông cô nương là treo cổ tự sát, hiện giờ không thể tùy tiện lật lại vụ án, sợ rằng sẽ khiến cho Đông phủ bất mãn.”

“Vậy cũng không thể e ngại.”

Đào Mặc nói.

“Dù sao cũng không thể để Đông cô nương hàm oan mà chết.”

“Nhưng Đông phủ kia dù sao cũng có quan hệ thông gia với tiên sinh Nhất Chuy.”

“Thì sao?”

Lão Đào đành phải nói rõ ràng ra.

“Thứ nhất, Đông cô nương treo cổ tự sát là nhận định chung của Đông phủ và Nhất Chuy phu nhân. Thứ hai, khi Đông cô nương còn sống thì chưa từng xuất giá, đến gõ trống lại là một gã nam tử, nếu việc này bị đồn đãi ra ngoài thì khuê danh của Đông cô nương sẽ bị tổn hại.”

Đào Mặc chợt bừng tỉnh:

“Không xong, ta quên hỏi quan hệ của nam tử kia và Đông cô nương là như thế nào.”

Lão Đào:

“Nếu muốn biết thì việc này cũng không khó. Vụ án của Đông cô nương đã sớm làm dư luận trong huyện xôn xao, nhưng hôm nay nam tử kia mới đến gõ trống có thể thấy được là không phải người địa phương. Có lẽ là sau khi nhận được tin tức mới chạy từ nơi khác đến. Chỉ cần thiếu gia phái người vào khách điểm trong thành hỏi thăm, hơn phân nửa là có thể tìm được hắn.”

“Được, ta đi ngay.”

Đào Mặc vội vàng đi được vài bước, lại quay đầu lại hỏi:

“Ta phái người đi như thế nào?”

Lão Đào thở dài:

“Nếu thiếu gia có chuyện gì muốn làm thì giao cho Kim sư gia, kêu ông ta đi làm là được.”

“Tốt.”

Đào Mặc chạy đi nhanh như chớp.

Lão Đào ngẫm nghĩ, dù sao cũng không quá yên tâm, đi theo sau Đào Mặc đến thư phòng chỗ Kim sư gia.

Kim sư gia đang xử lý mọi chuyện trong huyện nha thay Đào Mặc. Nói là xử lý thay, thực ra chỉ là sửa sang lại sau đó lần lượt báo cáo với Đào Mặc.

“Kim sư gia.”

Đào Mặc giống như một cơn gió vọt vào.

“Chủ nhân.”

Kim sư gia đã sớm đoán trước được rằng y sẽ xuất hiện, hạ bút khoan thai đứng lên.

“Ta muốn phái ông đi thăm dò giúp ta về thân phận của nam tử kia.”

“Phái ta?”

Kim sư gia sửng sốt thầm nghĩ: Loại chuyện này không phải hẳn là nên phái nha dịch đi làm sao? Sao lại muốn ta đi?

Lão Đào theo phía sau Đào Mặc vào cửa, nói:

“Thiếu gia là hy vọng Kim sư gia thay mặt gửi lời nhắn dùm.”

“Thì ra là thế. Được, vậy ta đi.”

Kim sư gia tuy nói là đi nhưng trong lòng vẫn có vài phần không thoải mái. Chuyện chạy việc này vốn sẽ không đến lượt lão đi làm. Cũng không biết vị chủ nhân này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ vì hôm nay mình trừng mắt với quan phụ mẫu cho nên muốn ra đòn thị uy với mình?

Đào Mặc:

“Đúng rồi, Kim sư gia, ông nói xem Đông cô nương kia rốt cuộc là bị bức chết hay chỉ là tự sát?”

Chân Kim sư gia đã bước một bước ra đến ngoài, nghe y hỏi mình đành phải bước về nói:

“Chuyện này ta cũng không biết.”

Đào Mặc:

“Nhưng ông không phải là sư gia hình danh sao?”

Kim sư gia ngoài cười nhưng trong không cười:

“Ta là sư gia hình danh, nhưng ta không phải là ông trời hình danh.”

Nếu có thể biết được đối phương là bị giết hay tự sát, vậy lão cũng không cần phải làm sư gia ở chỗ này, trực tiếp đi làm Đại Lý Tự Khanh hoặc Thượng thư Hình Bộ cho xong.

Đào Mặc thở dài:

“Vậy ai biết đây?”

Kim sư gia:

“Có một người nhất định sẽ biết.”

Ánh mắt Đào Mặc sáng lên.

“Ai?”

“Đông cô nương.”

Kim sư gia nghĩ, ngươi đã đùa giỡn ta, ta tự nhiên cũng phải đùa giỡn ngược lại ngươi.

Đào Mặc vỗ tay bừng tỉnh:

“Nói có lý.”

Không đợi Kim sư gia kịp phản ứng lại, y liền quay người chạy đi.

Kim sư gia mờ mịt nhìn lão Đào.

“Ta nói cái gì mà có đạo lý?”

Lão Đào mỉm cười:

“Sư gia giấu chuyện trong lòng, người như ta đây sao có thể đoán ra được chứ?”

Kim sư gia nhìn bóng dáng ông rời đi lẩm bẩm:

“Rốt cuộc là ta giấu chuyện gì?”

Đào Mặc ra khỏi huyện nha, vừa hỏi đường vừa chạy đến phủ đệ của Cố Xạ.

Chưa đến buổi trưa, y một thân bào phục của quan thoáng chốc đã cực kỳ nổi bật khiến người đến người đi trên đường liên tiếp ghé mắt chú ý.

Không đợi y đến được Cố phủ, tin tức đã bị truyền đi khắp đầu đường cuối ngõ rằng Huyện thái gia muốn đi tìm Cố Xạ.

Cố Xạ cũng vậy.

Hắn đang được Cố Tiểu Giáp hầu hạ uống cháo, chợt nghe hạ nhân tiến lên báo nói Đào Mặc đang chạy khắp đường hỏi tìm nhà hắn.

“Cuối cùng cũng đến rồi.”

Khóe miệng Cố Xạ khẽ nhếch.

Cố Tiểu Giáp hoài nghi:

“Công tử đã sớm biết là y sẽ đến?”

Cố Xạ:

“Việc Đông gia nói khó giải quyết cũng không khó giải quyết, nói không khó giải quyết, lại có vài phần khó giải quyết. Y mới đến tự nhiên là không có đầu mối.”

Cố Tiểu Giáp giật mình:

“Quan huyện kia là đến thỉnh giáo công tử?”

Cố Xạ chỉ cười không nói.

“Hắc, vậy nô tài đi nói với người gác cổng một tiếng, cũng không thể cho y vào cửa dễ dàng như vậy.”

Cố Tiểu Giáp nhìn sắc mặt Cố Xạ, thấy hắn không ngăn cản mới kích động chạy ra cửa lớn.

Nào ngờ hắn đã đánh giá sai tốc độ của Đào Mặc, hắn vừa đi đến cửa lớn Đào Mặc cũng đã đến rồi, vẻ mặt mang theo tươi cười chạy lại đây:

“Ta nhận ra ngươi! Ngươi dẫn ta đến gặp Cố Xạ đi.”

Cố Tiếp Giáp bĩu môi:

“Ngài nhận ra được ta, ta lại không nhận ra ngài đấy. Công tử nhà ta cũng không phải ai muốn gặp lại có thể gặp được.”

Đào Mặc ngẩn người:

“Chúng ta từng gặp mặt, ở cửa Lư phủ.”

“Lư phủ? Lư phủ nào?”

Cố Tiểu Giáp ra vẻ khó hiểu.

“Người muốn đến làm thân như ngài mỗi ngày ta đều gặp được những mười mấy kẻ, ai biết là thật hay giả.”

Đào Mặc cho rằng hắn thực sự không nhớ rõ, lập tức nói:

“Vậy ngươi mang ta đi gặp Cố Xạ đi.”

“Bái thiếp đâu?”

Cố Tiểu Giáp buông tay. Dù sao cũng là quan huyện, hắn cũng không muốn ầm ĩ quá phận.

Đào Mặc lúng túng:

“Đến vội quá, quên chuẩn bị.”

Cố Tiểu Giáp mừng thầm trong lòng, cố ý trừng to mắt:

“Quên chuẩn bị? Nhưng quy định của Cố phủ ta là phải đưa bái thiếp mới có thể gặp công tử nhà ta.”

Hắn thấy Đào Mặc lộ vẻ khó xử thì cười xấu xa:

“Có muốn ta chuẩn bị văn phòng tứ bảo cho ngài hay không?”

“Không cần không cần.”

Đào Mặc nhảy dựng lên lùi về phía sau.

“Lần sau ta lại đến vậy.”

Nói xong y không đợi Cố Tiểu Giáp kịp phản ứng, trực tiếp chạy về.

Y vừa chạy, Cố Tiểu Giáp mở to mắt. Bên trong vẫn còn vị đứng đầu phủ kia mà. Tuy rằng vừa rồi Cố Xạ không nói gì cả nhưng kẻ mù cũng nhìn ra hắn rất chờ mong việc Đào Mặc đến.

Chờ bóng dáng Đào Mặc biến mất ở chỗ rẽ qua ngõ nhỏ, hắn mới kịp phản ứng lại đây, vội vàng đuổi theo!

“Này, ngài từ từ đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.