CHƯƠNG 15
Cố Tiểu Giáp chạy theo suốt hai con phố mới đuổi kịp Đào Mặc.
“Ngài, sao ngài lại chạy nhanh thế chứ?”
Đào Mặc mờ mịt:
“Không có, ta cũng chỉ có hai cái đùi thôi.”
Cố Tiểu Giáp thiếu chút nữa còn một hơi cũng không thở nổi.
Đào Mặc thấy hắn không nói gì lại xoay người muốn đi, Cố Tiểu Giáp thấy vậy vội vàng nhảy đến trước mặt y ngăn lại.
“Ngài muốn đi đâu?”
“Quay về huyện nha.”
Cố Tiểu Giáp kinh hãi.
“Sao lại quay về huyện nha nhanh như vậy?”
Đào Mặc ngượng ngùng:
“Ta muốn nhờ Kim sư gia viết bái thiếp.”
“Ừm, thực ra bái thiếp cũng không phải quá quan trọng.”
Cố Tiểu Giáp ấp úng một lú ôm tay y kéo lại.
“Ngài đi theo ta đi, ta thông báo cho ngài.”
“Không được, không được.”
Đào Mặc cuống quít gạt tay hắn ra.
“Lễ không thể phế. Nhỡ như khiến Cố Xạ buồn bực thì không tốt.”
Cố Tiểu Giáp thầm nghĩ: ngươi cứ lằng nhằng chần chừ không đi, mới có thể khiến công tử buồn bực.
“Ngài yên tâm, có ta ở đây công tử sẽ không trách cứ gì đâu.”
“Này cũng không ổn.”
Đào Mặc kiên trì nói.
“Nếu như để cho người khác biết được sẽ bất mãn với Cố công tử thì không tốt lắm.”
Ai sẽ vì việc nhỏ này mà bất mãn với công tử? Cố Tiểu Giáp gần như không nói được lời nào.
Đào Mặc:
“Không bằng như thế này, ta quay về huyện nha trước, chờ Kim sư gia rảnh rỗi viết xong bái thiếp cho ta ta sẽ lại đến cửa chào hỏi.”
Cố Tiểu Giáp nghi hoặc:
“Vì sao phải chờ Kim sư gia rảnh rỗi?”
Đào Mặc đỏ mặt:
“Kim sư gia đang xử lý công vụ, việc tư như viết bái thiếp vốn không nên làm phiềnông ta, chờ ông ta rảnh rỗi rồi nói sau.”
Vậy thì cũng không biết sẽ đến ngày tháng năm nào. Cố Tiểu Giáp trừng mắt:
“Ngài chuẩn bị như vậy là muốn để công tử nhà ta chờ ngài?”
Đào Mặc mờ mịt:
“Ta còn chưa đưa bái thiếp, công tử nhà ngươi sao lại chờ ta?”
Cố Tiểu Giáp khựng lại, cắn răng nói:
“Bỏ bỏ bỏ, bái thiếp này để ta viết thay ngài.”
“Như vậy không tốt lắm.”
Đào Mặc còn đang chần chừ.
Cố Tiểu Giáp tức đến mức tóc cũng sắp dựng đứng lên.
“Như vậy còn có gì không tốt?”
Đào Mặc đáp:
“Nhỡ như công tử nhà ngươi nhận ra chữ viết của ngươi, có lẽ sẽ nghi ngờ ta không đủ thành ý.”
“Ngài nghĩ nhiều quá đấy.”
Cố Tiểu Giáp dậm mạnh chân một cái.
“Ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để công tử nhìn ra chữ viết của ta là được!”
Hắn nếu đã lỡ phóng đại, đành phải cố gắng thực hiện.
Nhìn Đào Mặc vui vẻ phấn chấn ở bên cạnh mài mực, trong lòng Cố Tiểu Giáp hoàn toàn là buồn bực vì tự làm tự chịu.
“Sao ngươi lại viết bằng tay trái?”
Đào Mặc hỏi.
Cố Tiểu Giáp tức giận:
“Với ánh mắt của công tử, nếu ta viết bằng tay phải thì bất kể là viết được như thế nào đều sẽ bị công tử liếc mắt một cái nhìn thấu.”
Đào Mặc kinh ngạc:
“Thì ra ngươi lại có thể viết được cả hai tay trái phải.”
“Không, ta chỉ thuận tay phải.”
Cố Tiểu Giáp nói xong, một bút đã hạ xuống.
Đào Mặc:
“……”
Khoảng một chén trà nhỏ sau, bái thiếp mới tính là viết xong.
“Này…”
Đào Mặc lộ vẻ khó xử.
“Không biết Cố Xạ xem có hiểu hay không.”
Cố Tiểu Giáp nhìn bái thiếp cũng lo lắng không thôi.
“Có lẽ có thể hiểu đi?”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Cố Tiểu Giáp:
“Bằng không vẫn là không cần bái thiếp nữa.”
“Thế này cũng tốt.”
Đào Mặc đoạt lấy bái thiếp.
“Dù sao ta đây một chữ bẻ đôi cũng không biết, viết ra được chữ như vậy cũng là có lòng rồi.”
……
Một chữ bẻ đôi không biết?
Cũng là có lòng rồi?
Cố Tiểu Giáp oán hận cắn cán bút.
Bái thiếp được trình lên.
Thứ được đặt ở trước mặt Cố Xạ đã không còn là cháo mà là trà.
Cố Tiểu Giáp thật cẩn thận đánh giá sắc mặt của Cố Xạ.
“Mời vào đi.”
Cố Xạ đặt bái thiếp sang bên cạnh thản nhiên nói.
“Vâng.”
Cố Tiểu Giáp thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay đầu gọi Đào Mặc đang đứng chờ ở ngoài cửa đi vào.
Đào Mặc bất an tiến vào, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn vẻ mặt của Cố Xạ, ánh mắt thứ hai đặt lên bái thiếp đặt ở dưới chén trà.
“Là ngươi viết?”
Cố Xạ hỏi.
Đào Mặc muốn gật đầu, lại cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lên, tiến lùi đều khó.
Cố Xạ:
“Dùng giấy và bút mực của nhà ta?”
Đào Mặc lắp bắp:
“Ra, ra cửa quá vội, chưa kịp chuẩn bị. May mắn, may mắn có vị tiểu ca này giúp đỡ.”
Cố Tiểu Giáp nể tình cùng ngồi ở trên một chiếc thuyền nên giải thích hộ y:
“Đào đại nhân sợ phá bỏ quy củ cho nên nhất định phải tự tay viết bái thiếp đưa cho công tử.”
“Tận tay?”
Ánh mắt Cố Xạ như tia chớp đảo qua tay của Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp cúi đầu nhìn lại, vết mực nước trên tay có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đào Mặc cũng nhìn thấy. Y vội nói:
“Không nên trách hắn, là ta bức ép hắn.”
“Bức ép?”
Cố Xạ cười như không cười.
“Ngươi bức ép người của quý phủ ta?”
Cố Tiểu Giáp muốn đập đầu vào cột lắm rồi. Mọi chuyện vì sao càng tô càng đen thế này?
Đào Mặc kịp phản ứng lại vội kêu lên:
“Không không không, là thỉnh cầu.”
Ngón tay Cố Xạ gõ nhẹ lên bái thiếp một cái.
“Việc này tạm thời không nhắc đến, ngươi đến quý phủ ta có chuyện?”
Đào Mặc chắp tay:
“Ta muốn nhờ vả một chuyện.”
Khóe môi Cố Xạ khẽ nhếch, chậm rãi lấy chén trà qua, nhẹ nhàng nhấp một ngụm mới nói:
“Chuyện gì?”
Đào Mặc đáp:
“Ta muốn mời huynh đi cùng ta đến thăm Đông phủ một chuyến.”
Cố Xạ hỏi:
“Để làm chi?”
“Khám nghiệm thi thể.”
Ngón tay Cố Xạ cứng đờ, trong mắt nhanh chóng hiện lên một mạt không thể tin.
“Ngươi nói làm cái gì?”
Đào Mặc nghĩ rằng là do mình nói không rõ ràng, liền nói dứt khoát:
“Khám, nghiệm, thi, thể.”
Cố Tiểu Giáp nhảy dựng lên.
“Ngài nghĩ rằng công tử nhà ta là người như thế nào, lại dám kêu ngài ấy cùng đi khám nghiệm thi thể với ngài?”
Đào Mặc do dự:
“Ta không biết chút gì về việc khám nghiệm thi thể, cho nên ta nghĩ có lẽ là Cố công tử sẽ biết.”
Cố Tiểu Giáp cười lạnh:
“Huyện nha các người không phải là có ngỗ tác hay sao? Ngỗ tác sờ sờ ra đó không đi mời lại muốn kêu công tử nhà ta đi khám nghiệm thi thể, ngài rõ ràng là đang trêu cợt công tử nhà ta!”
“Không không không.”
Đào Mặc cuống quít xua tay.
“Ta chỉ nghĩ rằng tất cả mọi người đều nhờ Cố công tử giúp đỡ, cho nên Cố công tử nhất định sẽ có biện pháp của Cố công tử, vì thế mới mặt dày đến hỏi. Thực ra cũng không có gì đâu, ta, ta đi trước.”
Y nhanh chóng xoay người, vừa muốn nhấc chân chợt nghe Cố Xạ thản nhiên nói:
“Từ từ.”
Thân thể Đào Mặc cứng đờ vòng lại, bất annhìn hắn.
“Ta nhớ rõ thi thể của Đông cô nương đã từng được nghiệm.”
Cố Xạ nói.
“Vì sao còn muốn nghiệm lại?”
Đào Mặc đáp:
“Sáng nay có người đến gióng trống kêu oan cho Đông cô nương. Ta nghĩ có lẽ sẽ có chỗ sơ hở. Theo như lời Kim sư gia nói, trên đời này người biết rõ sự thật chỉ có chính Đông cô nương mà thôi.”
Cố Xạ hỏi:
“Là Kim sư gia chỉ dẫn ngươi đi khám nghiệm thi thể lần hai?”
Đào Mặc gật đầu.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ đi theo ngươi một chuyến.”
Cố Xạ đứng dậy.
Cố Tiểu Giáp vội kêu lên:
“Công tử không thể đi! Thân thể ngàn vàng của công tử sao có thể đi làm… Sao có thể đi làm việc dơ bẩn như vậy?”
“Dơ bẩn?”
Cố Xạ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Cố Tiểu Giáp cúi đầu.
“Là nô tài nói lỡ.”
“Đi thôi.”
Cố Xạ ra hiệu cho Đào Mặc.
Đào Mặc vô cùng vui sướng, chỉ thiếu không có hoa chân múa tay thể hiện sự vui sướng mà thôi.
Bởi vì Đào Mặc dùng hai chân chạy đến Cố phủ, cho nên khi đi Đông phủ chỉ cần ngồi trong xe ngựa của Cố Xạ.
Lên xe ngựa Đào Mặc mới biết thường ngày Cố Xạ hưởng thụ những cái gì.
Thảm lông cáo, đệm lông điêu, gối đầu bằng ngọc bích, lò sưởi nhỏ màu tím ánh kim. Trong xe có đặt một bàn trà nhỏ họa tiết hoa lê rất hợp với thùng xe, một bộ ấm trà bằng bạch ngọc đặt vững vàng trên đó, cho dù xe ngựa đang đi nhoáng lên một cái cũng không hề lung lay.
Đào Mặc tò mò hỏi:
“Sao chúng nó là không bị lệch?”
Cố Xạ chậm rãi pha trà.
“Đá từ.”
Đào Mặc mở to mắt.
“Chẳng lẽ là được khảm ở trong bàn?”
Cố Xạ đặt một chén trà nhỏ trước mặt y.
“Ngươi chuẩn bị phá án này như thế nào?”
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Đi bước nào xem bước nấy đi.”
Cố Xạ nghiêng đầucó thâm ý khác mà nhìn y một cái, thản nhiên nói:
“Cũng được.”
Đến Đông phủ rồi, Cố Tiểu Giáp tiến lên đưa bái thiếp.
Người gác cổng lại nói:
“Hôm nay đưa tang tiểu thư, lão gia và phu nhân đều đi rồi.”
Xe ngựa bị mở bật ra, Đào Mặc nhảy từ trên xe xuống vội kêu lên:
“Đi bao lâu?”
Người gác cổng lại nói:
“Trời chưa sáng đã đi.”
Đào Mặc bò lại lên xe phất tay nói với Cố Tiểu Giáp:
“Chúng ta mau đuổi theo.”
Cố Tiểu Giáp giật mình hỏi:
“Đuổi cái gì?”
Đào Mặc:
“Nhỡ như chôn xuống rồi sẽ không thể khám nghiệm thi thể nữa.”
Cố Tiểu Giáp dậm chân.
“Đưa quan cũng đã đóng đinh quan tài, làm sao còn có thể khám nghiệm thi thể?”
Người gác cổng nghe đối đáp của bọn họ liền giật mình.
“Sao còn muốn khám nghiệm thi thể?”
Đào Mặc:
“Không nói đến việc này nữa, mau nói xem bọn họ đến chôn cất ở nơi nào?”
Người gác cổng cúi đầu:
“Tiểu nhân không biết.”
Đào Mặc ngồi trên xe than thở, giành nói trước:
“Giờ phải làm thế nào đây?”
Cố Xạ nói:
“Hay là vào uống trà?”
Đào Mặc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào đôi mắt sáng đen trắng rõ ràng kia của Cố Xạ, trong lòng nhộn nhạo chỉ cảm thấy toàn bộ nôn nóng ảo não trong lòng đều theo đó tan đi, trong mắt trong lòng chỉ có ánh mắt đang nhìn về phía y kia.