CHƯƠNG 16
Đào Mặc không mở được quan tài thì vô cùng ủ rũ.
Lão Đào biết đầu đuôi sự việc rồi lại thầm cảm ơn trời đất. Mở quan tài khám nghiệm thi thể không phải việc nhỏ, nhất là khi đã chôn cất rồi, trong tay Đào Mặc lại không có chứng cớ thiết thực, nếu nhỡ ồn ào gây ra chuyện không may gì chỉ sợ chẳng những làm phiền đến tiên sinh Nhất Chuy, còn phải bồi thường mũ quan nữa.
Ông thấy tâm tình Đào Mặc không tốt, vội vàng dời lực chú ý của y đi:
“Thôi Điển sử đã phái người tra được thân phận của nam tử gióng trống kia.”
Ánh mắt Đào Mặc sáng lên:
“Ai?”
“Nam tử kia tên gọi là Thái Phong Nguyên, là một thư sinh ở huyện bên.”
Đào Mặc:
“Hắn quen biết Đông cô nương?”
Lão Đào do dự một chút:
“Theo lý thì sẽ không quen biết.”
Thế nhưng cố tình lại vẫn cứ quen biết.
Đào Mặc nhíu mày:
“Vậy bọn họ quen biết nhau như thế nào?”
Lão Đào:
“Thiếu gia có thể cho Thôi Điển sử phái người đến mời hắn nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.”
Nếu Thái Phong Nguyên kia đã dám gióng trống lên công đường, nói không chừng đã có tâm dặn dò chuẩn bị trước.
“Không ổn.”
Đào Mặc nói.
“Vẫn là để ta tự mình đi hỏi thì tốt hơn.”
Lão Đào thấy y nói đi là đi, vội nói:
“Thiếu gia vẫn nên thay bộ y phục khác rồi hãy đi thì hơn.”
Lúc này Đào Mặc mới chú ý đến mình vẫn đang mặc quan bào thì thở dài:
“A, không ngờ ta lại mặc bộ y phục này đi gặp Cố Xạ.”
Lão Đào nghĩ thầm đây là do chính ngài đâm vào, ra vẻ kinh ngạc nói:
“Thiếu gia đi gặp Cố Xạ rồi?”
Mỗi lần lão Đào nhắc đến Cố Xạ thì Đào Mặc đều có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói:
“Ta muốn mời hắn cùng đi mở quan tài với ta.”
Lão Đào:
“Nhưng Cố công tử là văn nhân, sao có thể khám nghiệm thi thể?”
Đào Mặc:
“Nhưng hắn vẫn đi theo ta.”
Lão Đào sửng sốt một chút, đối với tâm tư của Cố Xạ là trăm ngàn suy ngẫm không thể giải.
“Có lẽ Cố công tử quan tâm đến người chết là Đông cô nương. Nhưng dù sao hắn cũng là trò giỏi của tiên sinh Nhất Chuy, thiếu gia vẫn là đừng nên quá thân thiết với hắn thì tốt hơn.”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Hắn đã là trò giỏi của tiên sinh Nhất Chuy, theo lý ta nên gần gũi mới đúng, vì sao ngược lại không thể đến gần?”
Lão Đào có thâm ý khác:
“Ta sợ sự gần gũi của thiếu gia cũng không phải là mong muốn của Cố công tử.”
Mặt Đào Mặc vèo một cái đỏ bừng.
“Ta đi thay y phục.”
Lão Đào nhìn thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của y lặng lẽ thở dài. Vì sao gần đây làn gió đoạn tụ lại thịnh hành như thế?
Đào Mặc thay y phục, tìm một tên nha dịch dẫn đường, mang theo Hách Quả Tử vội vàng đi đến khách *** mà Thái Phong Nguyên ở lại.
Khách *** có chút cũ kĩ, tuy giờ là giữa trưa cũng không có mấy khách nhân đang ngồi.
Chưởng quầy thấy nha dịch đi vào cửa cuống quít chạy ra nghênh đón nói:
“Quan gia, không biết có dặn dò gì không?”
Nha dịch:
“Thái Phong Nguyên kia đang ở tại chỗ này của ông?”
Chưởng quầy đã sớm nghe nói đến việc Thái Phong Nguyên đến kêu oan lúc tinh mơ, vội gật đầu không ngừng:
“Vâng đúng, hắn ở phòng thứ ba bên trái ở tầng hai, ở cùng hắn còn có một thư sinh nữa, nghe Thái Phong Nguyên gọi người kia là Biện huynh.”
Nha dịch gật đầu:
“Lúc này liệu hắn có ở trong phòng không?”
“Từ lúc quay về vào buổi sáng sớm vẫn chưa hề ra ngoài.”
Chưởng quầy nói xong, ánh mắt len lén liếc nhìn Đào Mặc đứng ở phía sau nha dịch một cái.
Đào Mặc mỉm cười đáp lại.
Chưởng quầy kinh ngạc:
“Vị này chính là Huyện thái gia đại nhân?”
Hách Quả Tử nhảy ra:
“Chính là Đào đại nhân.”
Chưởng quầy kinh ngạc muốn dập đầu lại được Đào Mặc đỡ lấy.
“Cũng không phải công đường, không cần như thế.”
Chưởng quầy:
“Để tiểu nhân đưa Huyện thái gia lên tầng.”
Đào Mặc:
“Làm phiền rồi.”
Chờ bọn họ lên tầng, trong sảnh đường mới lần lượt có tiếng bàn tán.
“Hắc, quan lão gia này có vẻ rất ôn hòa.”
“Chỉ là bên ngoài thôi. Bình thường lúc mới đến nhậm chức đều là mấy con rùa rút đầu, chờ đến lúc đứng vững gót chân rồi, hừ hừ, này có thể sánh với Hổ đại gia lớn hơn gia đấy.”
“Ta thấy không giống đâu.”
“Mấy kẻ nhậm chức lần trước nhìn thấy cũng không giống.”
“Ai. Dù sao cũng không cần lo lắng, nơi này của chúng ta là huyện Đàm Dương, chỉ có mấy vị quan xuất thân ngang tàng mới có thể đi ngang với tụng sư.”
“Ha ha. Nói cũng đúng.”
Tiếng bàn tán ở tầng dưới Đào Mặc cũng không nghe thấy, y đang nhìn cánh cửa trước mặt từ từ mở ra, thanh niên ở trên công đường kia mang theo vẻ mặt kinh ngạc rồi hóa thành cười lạnh.
“Mũi của Huyện thái gia thật tốt, xa như vậy cũng có thể ngửi được đến đây.”
Đào Mặc:
“Ta có thể đi vào ngồi một chút không?”
“Nếu ta không đồng ý, chỉ sợ sẽ bị ngài lôi vào trong ngục ngồi đi.”
Thái Phong Nguyên nghiêng người nhường đường.
Hách Quả Tử nhíu mày:
“Ngươi nói chuyện mà sao chen vào thêm lắm gậy gộc vậy chứ?”
Đào Mặc xoay người nói với nha dịch:
“Làm phiền đã dẫn đường, ngươi đi về trước đi.”
Nha dịch cáo lui.
Đào Mặc rảo bước tiến vào trong phòng.
Phòng của khách cũng giống như đại đường của khách ***, có vài phần xưa cũ. Khung cửa sổ duy nhất được bịt bằng vải, có lẽ là muốn dùng để tránh gió lùa vào. Vị Biện huynh trong miệng chưởng quầy cũng không có ở trong phòng, chỉ có một mình Thái Phong Nguyên ngồi đĩnh đạc ở trước bàn, cũng không thèm nhìn đến y.
Hách Quả Tử thấy vậy liền thầm giận trong lòng:
“Ngươi có biết cái gì gọi là đạo đãi khách hay không?”
Thái Phong Nguyên:
“Trước giờ không mời mà đến cũng là khách?”
Đào Mặc:
“Có thể mời ta ngồi xuống chứ?”
Thái Phong Nguyên quay đầu:
“Thích ngồi thì ngồi đi.”
Đào Mặc chậm rãi ngồi xuống, thuận tiện đẩy chiếc ghế trống bên cạnh đến trước mặt Hách Quả Tử để cho hắn cũng xuống ngồi.
“Ta đến đây là vì vụ án của Đông cô nương.”
Y trực tiếp nói thẳng vào chủ đề.
Thái Phong Nguyên liếc y.
“Không biết Đào đại nhân nguyện ra phí bịt miệng là bao nhiêu đây?”
Đào Mặc ngẩn người:
“Phí bịt miệng?”
Thái Phong Nguyên cười nhạo:
“Hay là đại nhân nghĩ rằng một người chết không thể giao phó lại được gì, trực tiếp uy hiếp một lần đuổi ta ra khỏi huyện Đàm Dương?”
Đào Mặc trấn an hắn:
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chưa từng làm ác, ta tuyệt đối không đuổi ngươi đi.”
Thái Phong Nguyên đột nhiên giận dữ, vỗ bàn đứng lên:
“Khá lắm, kẻ ác lại đi tố cáo trước! Trách không được ngươi có thể có được sự tin tưởng của vợ chồng tiên sinh Nhất Chuy, thì ra là gian trá giảo hoạt đến vậy.”
Đào Mặc bị hắn mắng đến không hiểu ra sao, ngây ngô hỏi:
“Người đi kiện không phải là ngươi sao?”
“Đúng vậy! Ta sẽ kiện. Chẳng những muốn tố giác ngươi ở huyện Đàm Dương, còn muốn kiện đến châu phủ, kiện đến Hình Bộ, kiện đến Đại Lý Tự!”
Thái Phong Nguyên chợt rơi nước mắt.
“Không kiện ngươi, sao có thể an ủi hồn Anh Hồng có thiêng trên trời?”
Đào Mặc cảm thấy bối rối.
Hách Quả Tử cuối cùng cũng nghe hiểu.
“Ngươi ngậm máu phun người. Thiếu gia nhà ta còn chưa từng gặp mặt Đông cô nương lấy một lần, sao có thể bức chết nàng ta?”
“Gặp mặt?”
Thái Phong Nguyên dường như đã trở nên điên cuồng, giống như vừa khóc vừa cười.
“Ta và Anh Hồng lưỡng tình tương duyệt thề nguyền sống chết, kiếp này không phải đối phương sẽ không cưới. Chúng ta đã ước hẹn, chỉ cần chờ ta trúng cử nhân có được công danh, sẽ đến thẳng Đông phủ cầu hôn, ai ngờ, ai ngờ nàng lại không chờ ta kịp, cứ như vậy mà đi.”
Hách Quả Tử:
“Đông cô nương kia cũng đã hai mươi rồi, sao ngươi vẫn chưa thi đỗ?”
Tiếng khóc của Thái Phong Nguyên lập tức im bặt, sắc mặt tái xanh tái xám lại ẩn ẩn lộ ra mạt đỏ ửng.
Hách Quả Tử cảm thấy thú vị.
“Chắc không phải là ngươi thi mãi không đỗ, vô duyên vô cớ làm phí năm tháng tuổi xuân của cô nương người ta, mới làm hại nàng ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới treo cổ tự sát đi?”
“Nói bậy!”
Thái Phong Nguyên tức giận đến mức tai cũng bắt đầu đỏ lên.
“Nếu không phải có Đông phủ và quan huyện hợp tác bức ép, sao nàng lại phải tìm đến hạ sách này?”
Hách Quả Tử thu vẻ trêu cợt lại, cũng tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên.
“Ta đã nói thiếu gia nhà ta vốn chưa từng gặp mặt Đông cô nương, lại càng sẽ không cưới Đông cô nương gì đó kia. Ngươi nghe không hiểu à?”
Thái Phong Nguyên:
“Hiện giờ Anh Hồng đã hương tiêu ngọc vẫn, ngươi tất nhiên là nói thế nào cũng được.”
Hách Quả Tử bật thốt lên:
“Thiếu gia nhà ta chỉ thích nam phong, sao có thể coi trọng Đông cô nương kia?!”
Trong phòng nhất thời im lặng.
Đào Mặc xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Một lúc lâu sau Thái Phong Nguyên mới lúng ta lúng túng nói:
“Ngươi có bằng chứng gì?”
Hách Quả Tử tức giận đến mức cắn răng.
“Loại chuyện này còn muốn bằng chứng gì nữa? Chẳng lẽ muốn thiếu gia nhà ta lột sạch quần áo của ngươi, đặt ngươi ở trên giường mới chịu tin chắc?”
Thái Phong Nguyên giống như bị đấm một đấm thẳng giữa mặt, sắc mặt xanh một hồi lại trắng một hồi.
Mặt Đào Mặc lại đỏ đến mức có thể chích cả máu ra được.
“Đừng nói nữa.”
Hách Quả Tử tự biết nói lỡ, nhỏ giọng lại thì thầm.
“Rõ ràng là hắn khinh người quá đáng.”
Đào Mặc:
“Chúng ta vẫn nên quan tâm đến người chết là Đông cô nương đi.”
Hách Quả Tử:
“Còn cần phải hỏi nữa à? Khẳng định là Đông cô nương kia chờ đến chờ đi chờ không nổi đến ngày hắn thi đỗ nữa, cho nên cảm thấy cuộc đời mình thật vô vọng, luẩn quẩn trong lòng nên mới tự sát.”
Thái Phong Nguyên mím môi, sắc mặt vô cùng khó nhìn.
Đào Mặc nhẹ giọng nói:
“Thái công tử mời ngồi, rốt cuộc chân tướng như thế nào cũng đành mời Thái công tử lần lượt nói ra.”
Sau khi Thái Phong Nguyên biết y không thể nào cưới Anh Hồng thì ác cảm với y ở trong lòng cũng bị diệt hết, thấy tướng mạo y mặc dù không xuất chúng nhưng đôi mắt trong suốt, vẻ mặt ung dung, không khỏi sinh ra vài phần gần gũi trong lòng, từ từ ngồi xuống nói:
“Ta với Anh Hồng quen biết nhau ở miếu Quan Âm, chúng ta vừa gặp nhau đã sinh tình, lại khổ nỗi không có cơ hội trò chuyện với nhau. Ai ngờ trời thấy thương tình, sau đó mỗi ngày mùng một mười lăm ta đến miếu Quan Âm tặng kinh Phật tự chép tay thì đều có thể gặp được nàng, thường xuyên qua lại cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội nói chuyện. Ta nhớ rõ một ngày ấy, bên ngoài là mưa phùn mênh mông, chúng ta ngồi ở trên hai chiếc ghế trong lòng lại đặc biệt bình tĩnh. Ta biết Đông gia là phú hộ ở huyện Đàm Dương cho nên chúng ta ước định, chờ ta thi đỗ Trạng Nguyên, nhất định sẽ dùng nghi thức ba thư sáu lễ để đến đón nàng xuất giá, ai ngờ, ai ngờ…”
Hách Quả Tử nhịn không được hỏi:
“Các ngươi quen biết bao nhiêu năm rồi?”
Môi Thái Phong Nguyên run lên.
“Năm năm.”