CHƯƠNG 21
Đông phu nhân đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, lời nói nhanh lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
“Đừng nghĩ đến việc ngươi dựa vào danh tiếng của cha mình là có thể mượn cáo oai hùm ở Đông phủ ta! Chúng ta cho dù có là thân thích lại vẫn chưa đến nông nỗi để cho một vãn bối như ngươi đến đây ăn nói bừa bãi!”
Thiếu phụ chậm rãi nói:
“Cữu mẫu gấp gáp làm gì? Cháu cũng chỉ là thấy việc của Anh Hồng có vài chỗ không rõ, nghĩ muốn hỏi cữu mẫu cho rõ ràng, miễn cho sau này Anh Hồng ở dưới kia cũng không an bình. Nhỡ như lúc cô ấy còn sống lẩn quẩn trong lòng thường quay về Đông phủ hỏi thăm cữu mẫu thì không tốt.”
Đông phu nhân cười lạnh:
“Ngươi đừng có lôi quỷ thần gì đó ra khiến ta sợ. Chết rồi không còn chuyện ma quái gì đó, ta không phải loại phụ nhân hiểu biết nông cạn ấy. Anh Hồng là một tay ta nuôi lớn, nếu nó nguyện ý quay về phủ chào hỏi ta, ta cầu còn không được.”
“Cữu mẫu thật lòng thì tốt.”
Thiếu phụ ngoài cười nhưng trong không cười.
“Nếu cữu mẫu là thật lòng thề nguyền, sao không thẳng thắn trả lời nghi vấn vừa rồi của cháu? Vì sao Anh Hồng bí mật hẹn hò với họ Thái kia nhiều năm như vậy cữu mẫu lại không biết một chút nào?”
“Anh Hồng từ nhỏ đã hiểu chuyện, ta tự nhiên là có thừa tin tưởng với nó. Nếu không có Thái Phong Nguyên kia quyến rũ nó, nó vốn nên an phận thủ thường mà ngồi trong nhà chờ ngày xuất giá, sau này giúp chồng dạy con, an bình cả đời.”
Nói đến chỗ thương cảm, Đông phu nhân liền nhịn không được lấy tay áo lau nước mắt.
Đông lão gia liền ôm lấy bà.
Thiếu phụ:
“Không ngờ cữu mẫu lại yêu thương Anh Hồng như thế. Xem ra đủ loại oán giận của cô ấy với cữu mẫu khi còn sống đều là hiểu lầm. Cữu mẫu chắc chưa bao giờ làm mấy chuyện như trừng mắt lườm nguýt, châm chọc khiêu khích cô ấy đi?”
Đông phu nhân cả giận:
“Nó làm ra loại chuyện thấp kém như thế này, chẳng lẽ còn không cho ta nói nó được mấy câu sao?”
Thân thể Đông lão gia cứng đờ.
Nụ cười của thiếu phụ liền lộ ra vài phần gian xảo.
“Thì ra cữu mẫu đã sớm biết chuyện của cô ấy và Thái Phong Nguyên. Như vậy ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, cữu mẫu không hề gián đoạn chuyện đến miếu Quan Âm dâng hương cũng là có ý tác thành?”
Đông phu nhân phát hiện bản thân nói lỡ, sắc mặt càng tái nhợt hơn, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Thiếu phụ lập tức thu tươi cười lại, nghiêm khắc mạnh mẽ nói:
“Cữu mẫu! Ngài gả vào Đông gia hơn ba mươi năm chưa từng sinh hạ nhi nữ lại sớm phạm vào bảy điều cấm. Nếu không phải trong lòng cữu cữu còn vương lại sự thương xót, lại thông cảm nhà ngài sớm không còn người đã sớm hưu ngài rồi! Thật đáng giận ngài chẳng những không biết cảm kích, đầu tiên là bức chết ba vị tiểu thiếp cậu cưới thêm, tiếp đó ngay cả cốt nhục thân sinh của cậu cũng không từ! Nếu không phải ngài cố ý phóng túng, Thái Phong Nguyên kia sao có thể dễ dàng tiếp cận được Anh Hồng, thậm chí còn lén lút hẹn hò những mấy năm?!”
Thân thể Đông phu nhân mềm nhũn, lảo đảo lùi lại từng bước ngã ngồi ở trên ghế.
Đông lão gia nhìn bà, trong mắt tràn ngập thất vọng cùng phẫn nộ.
Thiếu phụ nhìn hai người yên lặng không nói, ngữ khí mềm nhẹ nói:
“Cữu cữu, cữu còn muốn dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này đến khi nào? Ngài thật sự muốn Đông gia tuyệt hậu sao?”
“Đủ rồi.”
Giọng nói Đông lão gia khàn khàn.
Thiếu phụ ngẩn ra.
Đông lão gia chỉ một ngón tay ra cửa trước.
“Ngươi đi đi.”
“Cữu cữu?”
Thiếu phụ nhíu mày.
“Đây dù sao cũng là việc của Đông gia ta, không có liên quan đến Dương gia các người.”
Gương mặt thiếu phụ đỏ lên, lập tức khô khan nói:
“Là cháu xen vào việc của người khác. Cáo từ.”
Đào Mặc nhìn thiếu phu nhân nổi giận đùng đùng đi ra cửa, lại nhìn Đông lão gia và Đông phu nhân một ngồi trên ghế thì đứng yên lặng không nói gì, cuối cùng nhìn về phía Cố Xạ đứng ở một bên nói:
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Như ngươi nhìn và nghe thấy.”
Ánh mắt Cố Xạ cười như không cười đảo qua Đông lão gia.
Đông lão gia lập tức cảm thấy trên mặt nóng rát, lại cảm thấy không thoải mái hơn những lời của thiếu phụ kia gấp trăm lần, giống như bản thân là một kẻ ngu ngốc vô dụng không đáng bận tâm đến.
“Cố công tử.”
Ông ta dù sao cũng không dám trở mặt, chỉ có thể đè nặng ngữ khí nói.
“Phủ ta đang lúc rối loạn không dám giữ khách, xin hai vị tùy tiện.”
“Đông phu nhân…”
Đào Mặc mở miệng lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Đông Anh Hồng và Thái Phong Nguyên đều đã chết, Đông phu nhân chỉ là một người đứng nhìn, tuy rằng không thể nói là không hề có liên quan nhưng cũng không thể đổ hết lên đầu của bà. Y nghĩ hiểu rồi lại có cảm giác đầu như muốn phình ra thêm. Người xưa có câu quan thanh liêm khó xử việc nhà, hiện giờ y rốt cuộc có thể ngộ ra rồi.
Y còn đang do dự, chợt nghe Cố Xạ nói:
“Cáo từ.”
Đào Mặc ngẩn người, cũng vội vàng từ biệt Đông lão gia rồi đuổi theo.
Ra khỏi Đông phủ đã thấy thiếu phụ kia còn chưa rời đi, đang đứng ở trước xe ngựa của Cố Xạ.
“Sư huynh.”
Thiếu phụ mỉm cười, hoàn toàn không nhìn ra là người ồn ào ở Đông phủ.
“Lần này nếu không có huynh nhắc nhở về hành vi kỳ lạ của Đông phu nhân, trong lòng có quỷ, muội cũng không thể lừa bà ta nói ra sự thật, nhả ra được sự uất ức nhiều năm nay!”
Cố Xạ:
“Ta chỉ là không thích đồ ngu ngốc còn hành động vụng về.”
Đào Mặc nghe hai người nói chuyện, vẫn chưa hiểu rõ hết.
“Hai người là nói Đông phu nhân cố ý làm hại Đông cô nương?”
Thiếu phụ cười nói:
“Ngài chắc là vị Huyện thái gia được sư huynh ta ưu ái sao?”
Trên mặt Đào Mặc lộ rõ vẻ vui mừng:
“Thật sự?”
“Ta lừa ngài làm gì?”
Thiếu phụ liếc mắt nhìn về phía Cố Xạ.
“Chính là không biết vị sư huynh sắc mặt luôn không chút thay đổi với bất kỳ kẻ nào này lấy gì làm ngoại lệ?”
Hai mắt Đào Mặc sáng lên, nhìn chằm chằm gắt gao vào Cố Xạ.
Cố Xạ thản nhiên nói:
“Chỉ là muốn cho y biết, chuyện y nghĩ là đúng lại chưa chắc đã phải là sự thật, chuyện mà y biết thực ra chỉ là một căn cứ mỏng manh mà thôi.”
Đào Mặc mờ mịt.
Thiếu phụ cười to:
“Sư huynh vẫn luôn như thế… Mèo khen mèo dài đuôi mà.”
Cố Xạ thản nhiên:
“Cũng không phải ta mèo khen mèo dài đuôi, mà là thiên hạ này không ai có thưởng thức giống như ta.”
Đào Mặc ngơ ngác nhìn hắn. Rõ ràng vừa rồi còn đứng gần như vậy, gần đến mức giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến ống tay áo của hắn, nhưng chỉ một câu này, giữa y và hắn liền xuất hiện một khoảng cách sâu rộng.
Đào Mặc rầu rĩ không vui quay lại huyện nha.
Lão Đào thấy vậy liền hỏi là làm sao.
Đào Mặc không dám nhắc đến đủ loại suy nghĩ tưởng niệm với Cố Xạ, chỉ nói chuyện thiếu phụ đến đả kích Đông phu nhân.
Lão Đào nghe xong cũng cảm khái một hồi.
“Tất cả cũng chỉ là do lòng đố kỵ mà ra. Người tuy đáng giận nhưng cũng có chỗ đáng thương, người có thất tình lục dục liền khó tránh khỏi yêu hận đố kỵ. Chỉ là một niệm là thiện, một niệm là ác, thiện hay ác đều do tâm mà ra.”
Ông nói xong lại thở dài một tiếng, đúng là có chút xúc động.
Đào Mặc:
“Lão Đào, không phải là ông lại nghĩ đến điều gì đấy chứ?”
Lão Đào đáp:
“Nghĩ đến quá khứ của ta.”
Đào Mặc tò mò hỏi:
“Quá khứ thế nào?”
Y thấy lão Đào im lặng, vội vàng nói:
“Nếu ông không muốn nói, vậy không cần miễn cưỡng.”
“Thật ra cũng không có gì phải giấu diếm.”
Lão Đào chậm rãi bước đến trước cửa sổ, nhìn sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ từ tốn nói:
“Ta từng phản bội… Chủ nhân của ta.”
“Là chủ nhân trước kia?”
“Ừm.”
Đào Mặc:
“Ông… Chủ nhân trước kia của ông thế nào rồi?”
“Tốt lắm.”
Lão Đào lộ ra một nụ cười vui mừng.
“Y đã đoạt lại được gia sản thuộc về mình.”
“Đoạt lại?”
Đào Mặc khẩn trương hỏi.
“Có người xấu muốn chiếm lấy gia sản của y sao?”
Lão Đào:
“Cũng có thể nói là như vậy. Y một đường đi này trải qua bao gió mưa, ngàn cực vạn khổ, đáng tiếc lúc ấy ta tâm nhãn bị mù, không nhìn ra khổ tâm của y, còn bỏ đá xuống giếng, liên tiếp gặp nạn. May mắn, may mắn y không phụ lại… kì vọng của lão chủ nhân.”
Đào Mặc thấy vẻ mặt ông lộ vẻ ảo não bèn khuyên nhủ:
“Nếu như y biết ông nghĩ như vậy thì trong lòng nhất định là rất vui vẻ.”
“Có lẽ… vậy.”
Lão Đào đáp vô cùng miễn cưỡng.
Đào Mặc:
“Không bằng ông quay về xem xem, có lẽ y sẽ thật sự tha thứ cho ông.”
“Trở về?”
Lão Đào ngẩn ra, quay đầu lại, sâu kín nhìn y, một lúc lâu sau mới nói:
“Đúng, đúng là nên trở về, nhưng không phải bây giờ.”
“Vì sao?”
Khóe miệng lão Đào cong lên.
“Ta còn chưa nhìn thấy ngài cưới vợ sinh con, sao có thể an tâm rời đi?”
“Chuyện này không vội.”
Đào Mặc ấp úng một chút, chợt ngẩng đầu nói:
“Lão Đào, sau khi ông trở về thì không định quay lại đây sao?”
“Chuyện này chỉ sợ không phải do ta.”
Lão Đào cười khổ.
Đào Mặc còn muốn hỏi tiếp, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập. Hách Quả Tử chạy vào nói:
“Thôi Điển sử đến đây.”
Đào Mặc nhớ đến lúc trước mình từng phái Thôi Quýnh đi đến chỗ Thái Phong Nguyên ở huyện bên cạnh dò hỏi liền vội vàng ra nghênh đón.
Thôi Quýnh đang đứng chờ ở phòng khách, nhìn thấy y đi ra, đang muốn hành lễ, đã bị Đào Mặc nâng cánh tay hỏi:
“Có tìm được người nhà của Thái Phong Nguyên không?”
Hắn lắc đầu:
“Thái gia sớm đã không còn người nào.”
Đào Mặc ảm đạm thở dài.
Thôi Quýnh:
“Ta nhớ rõ Thái Phong Nguyên cũng không đến huyện Đàm Dương một mình.”
Đào Mặc vỗ trán:
“Không sai, ông chủ khách *** kia từng nói hắn đi cùng với bằng hữu. Vị bằng hữu kia chưa từng lộ mặt sao?”
Thôi Quýnh lắc đầu:
“Thi thể vẫn đặt ở phòng chứa xác, nhưng nếu mãi không có người đến nhận cũng chỉ có thể đem chôn ở núi Vân Lâm.”
“Núi Vân Lâm?”
“Là nơi chuyên mai táng những người không còn gia quyến thân thuộc.”
Đào Mặc nghĩ đến Thái Phong Nguyên này dù sao cũng có quen biết với mình một hồi, nhất thời nổi lên chút suy nghĩ muốn an táng cho hắn. Nhưng tiền bạc của y đều giao cho lão Đào bảo quản, việc này còn cần ông ấy cho phép mới được, liền gật gật đầu không nói gì nữa.
Thôi Quýnh cũng không có lòng muốn gần gũi gì với vị Huyện lão gia này, nói xong chuyện công việc rồi cũng không ở lại thêm.
Đào Mặc thầm cân nhắc nên mở miệng như thế nào với lão Đào.