[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Lão Đào biết được Đào Mặc quay về từ chỗ Cố Xạ, lúc này mới tiến đến hỏi.

Đào Mặc lần lượt kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Lão Đào nghe xong thở phào một hơi:

“Kết cục như vậy thực ra cũng không quá tệ.”

Đào Mặc mở to mắt:

“Hai mạng người còn nói là không tệ? Đông lão gia và Đông phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn gì bi thảm hơn nữa chứ.”

Lão Đào cười gượng:

“Thiếu gia nói đúng.”

Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi nói:

“Nhưng cách nhìn của Cố Xạ thực ra lại khá giống ông.”

Lão Đào:

“Thiếu gia là đang khen ta?”

Đào Mặc mờ mịt hỏi:

“Là sao?”

“Cố Xạ chính là cao đồ của tiên sinh Nhất Chuy, tiếng tăm bậc nhất ở huyện Đàm Dương này, ta có thể so bì với hắn chẳng phải là có lỗi sao?”

“Trong lòng ta thực ra lão Đào cũng rất giỏi.”

Đào Mặc nói rất chân thành thực lòng. Lão Đào lén lút làm rất nhiều chuyện, cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng cũng không phải là y không biết, y cũng biết là những việc làm sau lưng này phải trả giá bằng bao nhiêu tâm huyết.

Trên mặt lão Đào lộ vẻ vui mừng.

“Hai vụ án này nói nhẹ không nhẹ, nói nặng thì không, chân tướng cũng đã rõ ràng, nhưng khi thiếu gia phán án vẫn cần cẩn thận. Nhớ rằng phải để ý đến thể diện của Đông phủ.”

“Thể diện?”

Đào Mặc sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ:

“Ông yên tâm, ta tất nhiên sẽ không để việc giữa Đông cô nương và Thái Phong Nguyên truyền ra ngoài.”

Việc này vốn đã không dính dáng gì đến chuyện của người khác, cần gì phải để cho người ngoài nhiều chuyện nói linh tinh. Y chỉ đi đến phủ của tiên sinh Nhất Chuy một chuyến mà lời đồn đãi đã nổi lên bốn phía, nếu việc này thật sự truyền ra ngoài, chẳng phải là còn huyên náo đến mức quấy rầy Đông cô nương đã nằm yên dưới đất cũng không được an bình?

Y trầm ngâm một lúc lâu. Hay là chia hai vụ án này ra xử lý riêng? Dù sao người bên ngoài cũng không biết quan hệ giữa Thái Phong Nguyên và Đông cô nương kia, mà Đông phủ tự nhiên cũng sẽ che giấu việc ô uế này thật kín kẽ, tuyệt không cho phép truyền ra ngoài.

Y nhìn lão Đào, đang muốn nói ra dự định của mình lại nhớ tới lời hẹn với Cố Xạ ngày mai, lập tức nuốt lại lời muốn nói hàm hồ đáp:

“Việc này ta còn phải cân nhắc một chút.”

Lão Đào cười nói:

“Việc này là tất nhiên. Thiếu gia cứ từ từ suy nghĩ, ta đến phòng bếp xem xét một chút.”

“Được.”

Chờ ông đi rồi Đào Mặc mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Những lời y và Cố Xạ có thể nói vốn không nhiều lắm, cố gắng mới có thể nói thêm vài câu.

Cả một đêm này liền trải qua trong chờ đợi.

Qua buổi trưa, Hách Quả Tử liền đi tới đi lui giữa hai nơi là cổng chính và thư phòng.

Đến giờ Thân, Đào Mặc không ngồi yên được, tự mình đứng ở trong viện nhìn về phía cổng chính.

Hách Quả Tử thấy y đứng mãi, sợ y mệt mỏi nói:

“Cũng không biết khi nào Cố công tử kia mới đến. Thiếu gia, hay là ngài ngồi ở trong sân đi, pha một bình trà từ từ đợi?”

“ Từ từ đợi? Lòng ta gấp muốn chết rồi, từ từ thế nào được?”

Đào Mặc gãi đầu.

Hách Quả Tử thấy thế liền lập tức lắc đầu:

“Thiếu gia, ngài như vậy mãi cũng không được. Về sau sẽ bị Cố công tử ăn sạch sẽ không xoay người được đâu.”

Đào Mặc lẩm bẩm:

“Vốn hắn đã thông minh hơn ta rồi.”

“Tuy rằng nói như vậy nhưng ngài cũng không nên thể hiện ra rõ ràng như thế.”

Hách Quả Tử thấy y nghe không vào, lại thay đổi cách khuyên nhủ khác.

“Nếu mọi chuyện ngài đều nghe theo Cố công tử, Cố công tử sẽ cảm thấy thiếu gia không thú vị.”

“Không thú vị? Sẽ sao?”

Đào Mặc quả thực bắt đầu lo lắng.

Hách Quả Tử thấy y đã bị nói lay độngthì liên tục gật đầu:

“Người như Cố công tử thật sự là khó nói.”

“Nhưng mà lần trước ta phản bác lại hắn, hắn có vẻ cũng không được vui.”

Hách Quả tử mở to mắt.

“Thiếu gia phản bác hắn?”

Đào Mặc rất ảo não.

“Ta cũng không cố ý.”

“Ha ha…”

Hách Quả Tử xoa tay:

“Thiếu gia làm tốt lắm. Ngài yên tâm, Cố công tử trước nay không hiện rõ vui giận trên mặt, cho dù hắn thật sự vui vẻ cũng rất khó có thể nhìn ra.”

Đào Mặc chần chừ:

“Đó là vui vẻ?”

“Là vui vẻ, là vui vẻ.”

Hách Quả Tử:

“Cho nên thiếu gia ngàn vạn lần không cần khách khí với hắn.”

Đào Mặc mặc dù cảm thấy có chút không đúng, rồi lại không thể nói ra được là không đúng chỗ nào.

Hách Quả Tử xoay người chạy về phía cổng chính.

“Nô tài đi xem hắn đã đến chưa.”

Đào Mặc hãy còn đang suy ngẫm, bất chợt lẩm bẩm:

“Nó cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Cố Xạ lúc đó, sao lại biết là hắn vui?”

Lát sau.

Hách Quả Tử chậm rãi đi vào.

Đào Mặc thất vọng:

“Vẫn còn chưa đến sao?”

“Không, đã đến rồi.”

Vẻ mặt của Hách Quả Tử vẫn là vô cùng nhàn nhã.

Đào Mặc sửng sốt, vội vàng chạy ra bên ngoài lại bị Hách Quả Tử giữ lại.

“Ngươi làm gì vậy?”

Y vô cùng kinh ngạc:

Hách Quả Tử:

“Lần trước nô tài thay mặt thiếu gia đi gặp hắn, hắn liền làm cao nửa ngày, lần này tự hắn đến cửa, thiếu gia cũng không thể biểu hiện quá gấp gáp.”

“Nhưng mà ta thật sự là rất vội mà.”

Đào Mặc đẩy ngón tay hắn ra, chạy trốn nhanh như chớp không còn thấy đâu nữa.

Hách Quả Tử thở dài, xoay người chậm rãi đuổi theo. Đi đến cửa rồi liền thấy bóng dáng chiếc xe ngựa của Cố Xạ đang nhanh chóng chuyển bánh muốn đi.

“Thiếu gia!”

Hắn hô lên một tiếng.

Người ngồi trên càng xe đột nhiên vươn đầu ra. Cố Tiểu Giáp làm cái mũi heo với hắn.

Hách Quả Tử tức giận đến dậm chân.

Đào Mặc ngồi ở trên xe, không an lòng nghĩ về những lời của Hách Quả Tử lúc trước. Từ lúc y quen biết với Cố Xạ đến giờ, rất ít khi nghe thấy Cố Xạ nói chuyện, chắc không phải là vì hắn cảm thấy y rất không thú vị cho nên mới ít lời như thế?

“Ngươi đang nghĩ cái gì?”

Cố Xạ thờ ơ hỏi han.

“Huynh.”

Đào Mặc thành thật trả lời.

Cố Xạ nhíu mày:

“Nghĩ cái gì?”

Đào Mặc:

“Nghĩ rằng, nghĩ rằng ta nên nói cái gì mới có thể không tỏ ra không thú vị.”

Khóe miệng Cố Xạ hơi nhếch.

“Ta từng nói ngươi không thú vị sao?”

Mắt Đào Mặc sáng lên.

Cố Xạ thản nhiên nói tiếp.

“Nhưng mà ta cũng chưa từng nói rằng ngươi thú vị.”

Đào Mặc mờ mịt hỏi:

“Vậy rốt cuộc là thú vị hay không?”

“Có lẽ…”

Cố Xạ cười như không cười.

“… Là nằm giữa hai loại đó.”

Đào Mặc giống như càng mờ mịt hơn.

Cố Xạ chuyển đề tài:

“Vụ án của Thái Phong Nguyên ngươi chuẩn bị kết thúc như thế nào?”

Đào Mặc:

“Bất kể có phải là tự tử hay không thì hắn đều đã nhảy hồ tự tử, chẳng lẽ trách đến người ngoài.”

Cố Xạ:

“Hắn có thể xem như chết có ý nghĩa.”

Trong lòng Đào Mặc nhất thời dao động không ngừng, không biết mình rốt cuộc nên ‘thú vị’ mà phản bác, hay là ‘không thú vị’ mà im lặng. Y vén bức mành lên nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thấy ngã tư đường nhìn càng lúc càng quen mắt nhịn không được hỏi:

“Chúng ta đến Đông phủ?”

Cố Xạ đáp:

“Không sai.”

Đào Mặc ướm thử:

“Vì vụ án của Thái Phong Nguyên?”

“Không phải.”

“Là vì… Vụ án của Đông cô nương?”

Cố Xạ đáp:

“Nói như vậy cũng được.”

Đào Mặc còn đang muốn hỏi lại bị Cố Xạ chặn lời:

“Có khát nước không?”

“Có chút.”

Ánh mắt Đào Mặc mang đầy chờ đợi mà nhìn hắn.

Cố Xạ lại không giống như y dự đoán mà pha trà.

“Một khi đã như vậy, tiết kiệm nước một chút đi.”

Tiết kiệm nước?

Đào Mặc bị một câu này khiến phải suy nghĩ một đường, xe đến cửa Đông phủ, mới bất chợt nhanh trí, phản ứng lại được một câu ‘Tiết kiệm nước’ này của Cố Xạ có nghĩa là ‘Câm miệng’, mặt không khỏi đỏ bừng.

Cố Tiểu Giáp thấy Đào Mặc đỏ mặt bước xuống xe, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cố Xạ.

“Công tử, ngài không phải là…”

Cố Xạ lạnh nhạt nhìn hắn.

“…… Không có việc gì.”

Cố Tiểu Giáp quay đầu đi gõ cửa.

Người gác cổng của Đông phủ đã nhìn nhưng không còn lạ đối với sự ghé thăm thường xuyên của bọn họ, vội vàng vào bên trong bẩm báo rồi đưa bọn họ vào trong.

Đến gần bên trong liền có thể thấy được ngoài phu thê Đông thị còn có một thiếu phụ đang ngồi đó.

Cho dù ba người ngồi đối diện nhau cũng là im lặng không nói gì.

Cố Xạ dẫn đầu bước vào cửa.

Thiếu phụ kia nhìn thấy hắn thì sắc mặt nghiêm trọng liền thả lỏng hơn, vuốt cằm nói:

“Cố sư huynh.”

Đông lão gia giống như mới tỉnh mộng, đứng lên nói:

“Cố công tử, Đào đại nhân.”

Ánh mắt thiếu phụ nhìn về phía Đào Mặc kinh ngạc nói:

“Chính là vị Huyện thái gia mới nhậm chức đó sao?”

Đào Mặc đáp:

“Đúng vậy.”

Thiếu phụ:

“Ta là Dương Thùy Liễu. Gia phụ Dương Thùy Nhất.”

Cố Xạ thấy Đào Mặc không có chút phản ứng liền giải thích:

“Là nữ nhi của gia sư.”

Đào Mặc kinh ngạc:

“Huynh ngoại trừ tiên sinh Nhất Chuy ra còn có danh sư khác sao?”

Thiếu phụ sửng sốt, ý cười trong mắt lập tức ngưng tụ:

“Gia phụ họ Dương tên Thùy Nhất, hiệu là tiên sinh Nhất Chuy.”

Đào Mặc xấu hổ đến mức muốn đâm đầu xuống đất.

Cố Xạ hỏi thiếu phụ:

“Vì sao muội lại đến đây?”

Thiếu phụ nhìn về phía Đông phu nhân:

“Muội đang muốn xin cữu mẫu chỉ giáo hai chuyện.”

Sắc mặt Đông phu nhân trắng bệch.

Đông lão gia phất tay:

“Việc này để nói sau đi.”

Thiếu phụ:

“Khó có được sư huynh và Đào đại nhân cùng có mặt, có một số việc nói rõ ràng thì có thể hiểu được. Ngài nói đi? Cữu mẫu?”

Đông phu nhân không nói gì.

Đông lão gia giận tái mặt:

“Việc này về sau ta sẽ có giải thích rõ ràng.”

Thiếu phụ nheo mắt lại.

“Huyện Đàm Dương ta vẫn có quy củ, nếu gặp tranh cãi không thể phân rõ ràng đều có thể giao cho tụng sư phán đoán. Nếu không được nữa thì liền theo luật lệ của triều ta, giao lại cho quan phủ.”

Nghe được hai chữ quan phủ, tinh thần của Đào Mặc liền hơi rung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.