CHƯƠNG 19 : HỌA VÔ ĐƠN CHÍ
Đào Mặc chạy qua hai con phố thật đúng là giống như ruồi bọ mất đầu bay loạn, ngay cả hỏi mấy người cũng là hỏi mà không biết. Y không biết làm sao, đang chuẩn bị dẹp đường về phủ tìm nha dịch đến đi tìm tiếp, chợt nghe thấy một phu kiệu nhao nhao ồn ào chạy về đây, miệng kêu to:
“Chết người rồi, chết người rồi…”
Tâm thần Đào Mặc đại loạn, co chân chạy về hướng gã chạy đến.
Trong huyện có hồ bỏ không đã lâu, không lớn nhưng sâu.
Hiện tại đang có khoảng hơn mười người vây quanh bờ hồ, Đào Mặc chen hai lần cũng không chen vào được, lại nghe có tiếng nước bên trong, gấp đến mức hét lớn:
“Ta là quan huyện của bản huyện, toàn bộ người vây quanh tránh ra!”
Quả nhiên là có tác dụng.
Bức tường người vốn còn vây kín kẽ lập tức tách sang hai bên, lộ ra một con đường đi vào.
Lúc này Đào Mặc đã chen được cả cái đầu vào liền nhìn thấy Thái Phong Nguyên toàn thân ướt sũng nước nằm trên mặt đất, nhìn thân thể cứng ngắc kia đúng là không còn một chút cơ hội sống nào. Một phu kiệu ngồi ở cạnh thi thể vừa thở vừa run, liều mạng mặc quần áo miệng ồn ào nói xúi quẩy.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Một lúc lâu sau Đào Mặc mới bật ra được mấy lời này, sắc mặt đương nhiên đã tái xanh.
Phu kiệu kia vốn nghĩ muốn về thẳng nhà, nhưng thấy y hỏi đến việc này thì mắt sáng lên, cũng bất chấp lạnh lẽo toàn thân, hai chân quỳ xuống, môi run rẩy miêu tả lại mọi chuyện.
Vốn Thái Phong Nguyên kia sau khi biết được chân tướng thì đã không còn cảm thấy chút ham sống nào trên đời nữa. Hắn chạy như điên từ Đông phủ ra, vốn là muốn phát tiết nhưng sau đó lại nảy ra ý muốn chết, nhìn thấy hồ nước, liền dứt khoát đâm đầu xuống. Vì sợ tâm chết của mình không vững vàng, lúc hắn nhảy xuống còn ôm theo một tảng đá lớn. Theo cách hình dung của người ngoài, tảng đá lớn như vậy, ngay cả đồ tể, thợ rèn bình thường cũng chưa chắc có thể ôm được, nhưng một thư sinh tay trói gà không chặt như hắn chẳng những có thể ôm được, hơn nữa sau khi rơi xuống nước cũng không hề buông ra, có thể thấy được ý muốn chết trong lòng hắn khó khăn đến mức nào.
Phu kiệu nói xong, đôi mắt mang theo trông mong nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc bị nhìn đến ngại ngùng, vội vàng khen ngợi:
“Cảm ơn ngươi thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Thấy việc nghĩa hăng hái làm?
Phu kiệu bị đông lạnh đến mức sắc mặt đã tái xanh càng xanh thêm, ngẩn người ra một lát mới cười nói:
“Đại nhân trêu đùa rồi.”
“Không, ta không nói đùa.”
Đào Mặc thành thật nói.
“Khí trời lạnh như thế, không phải người nào cũng dám nhảy xuống nước.”
Tất cả mọi người đứng xem đều lộ vẻ mặt xấu hổ.
Phu kiệu thầm kêu khổ trong lòng: vốn hắn cứu người chính là ôm suy nghĩ làm ơn sẽ được báo đáp, không ngờ trăm cay ngàn đắng kéo được người lên lại là một người chết. Vốn đang trông cậy vào việc Đào Mặc nể phần hắn anh dũng cứu người có thể ban cho chút gì đó, hiện tại xem ra chỉ là si tâm vọng tưởng.
Đào Mặc ngồi xổm trước thi thể của Thái Phong Nguyên, sờ mạch một chút lại kiểm tra hơi thở, nhưng người chết sao có thể sống lại, cho dù dùng bất cứ cách nào cũng là không thể.
Những người vây xem đang do dự xem có nên rời đi hay không, chợt nghe thấy một tiếng hét to, lập tức thấy Thôi Quýnh mang theo nha dịch vội vàng chạy đến.
“Đại nhân?”
Thôi Quýnh kinh ngạc.
Đào Mặc đứng lên nhẹ giọng nói:
“Đã chết.”
Ánh mắt của Thôi Quýnh nhìn chằm chằm về thi thể nằm trên mặt đất, chân mày hơi cau lại. Lại thêm một vụ án mạng nữa! Sóng cuộn về cái chết của Đông Anh Hồng còn chưa qua, lại ầm ĩ thêm một mạng người. Mắt thấy năm mới đã đến gần, án mạng lại liên tục xảy ra khiến đầu hắn đau muốn nứt. Mà càng đau đầu hơn chính là hắn phát hiện hai án mạng mới xảy ra gần đây dường như đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Đào Mặc. Bất kể là trực tiếp hay là gián tiếp.
“Đại nhân, xin thứ cho ta làm tròn chức phận.”
Thôi Quýnh nói xong đưa mắt ra hiệu cho nha dịch đi theo đằng sau.
Lúc này người ở lại hiện trường cũng không còn mấy, nhưng miêu tả lại câu chuyện đều na ná như nhau.
Thôi Quýnh vẫn không hài lòng, hỏi một người trong đó:
“Phu kiệu mà ngươi nói giờ đang ở đâu?”
Người kia đáp:
“Hẳn là đã đi về nhà. Người đó nhảy xuống nước làm ướt quần áo, lạnh đến mức run rẩy.”
“Đúng vậy đúng vậy. Ta có thể làm chứng.”
Đầu Đào Mặc nhô ra từ phía sau người kia.
Thôi Quýnh giật mình hoảng sợ:
“Đại nhân, việc này…… Giao cho hạ quan là được rồi.”
“Ta thân là quan phụ mẫu một phương, tự nhiên phải…”
Đào Mặc còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy Cố Tiểu Giáp ở đầu phố bên kia gọi y.
Thôi Quýnh nhìn Đào Mặc trước giờ trong cảm nhận của mình đều chậm chạp như rùa lập tức hóa thân thành tiểu bạch thỏ, nháy mắt nhảy dựng lên vọt đến phố đối diện.
“Ngươi, các ngươi? Đến đây?”
Đào Mặc nói năng có chút lộn xộn. Trong vòng một ngày lại gặp được Cố Xạ những hai lần, đây chính là may mắn khó có thể tưởng tượng nổi.
Cố Tiểu Giáp nhìn về phía nha dịch đang vây quanh bĩu môi.
“Chết người rồi?”
“Là Thái Phong Nguyên.”
Vẻ mặt Đào Mặc ảm đạm.
Cố Tiểu Giáp tò mò hỏi:
“Thái Phong Nguyên là ai?”
Đào Mặc nói:
“Là người trong lòng của Đông cô nương.”
Cố Tiểu Giáp ngẫm nghĩ:
“A! Có phải là cái tên chạy từ Đông phủ ra kia không?”
Đào Mặc gật đầu.
“Hắn chết như thế nào?”
Cố Tiểu Giáp hỏi.
Đào Mặc:
“Nhảy xuống hồ tự sát.”
Cố Tiểu Giáp giật mình:
“Tự tử?”
Hắn không ngờ rằng lại thực sự có chuyện sống chết cùng theo.
“Lên xe.”
Giọng nói của Cố Xạ truyền ra từ trong thùng xe.
“Chờ chút.”
Đào Mặc chạy đến cạnh thi thể, nói một tiếng xin lỗi với Thôi Quýnh lại lập tức chạy về.
Cố Tiểu Giáp trong giây lát khi y bước lên xe ngựa thì bất chợt nhớ tới một chuyện, túm lấy ống quần y nói:
“Từ từ, ngài đã đụng vào thi thể chưa đấy?”
Đào Mặc quay đầu lại nhìn hắn, thành thành thật thật trả lời:
“Đương nhiên.”
“Không được lên xe chạm vào công tử nhà ta!”
Cố Tiểu Giáp muốn kéo y xuống.
Đào Mặc vừa định làm theo liền cảm thấy đầu vai bị một cây quạt nhẹ nhàng đè lại. Cố Xạ thản nhiên nói:
“Không sao.”
“Nhưng mà…”
Cố Tiểu Giáp còn muốn nói thêm gì đó nhưng Cố Xạ lạnh lùng nói:
“Đánh xe.”
Cố Tiểu Giáp bất đắc dĩ, đành phải giương mắt nhìn Đào Mặc chui vào xe.
Sau khi Đào Mặc lên xe thì cũng không yên ổn. Chẳng những liều mạng co cụm thân thể cuộn lại thành một đoàn, lại phải cẩn thận cố gắng không để cho tay mình chạm đến vách trong thùng xe.
“Uống trà.”
Cố Xạ rót trà.
Đào Mặc được ưu ái mà hoảng sợ đón lấy.
“Người chết chính là Thái Phong Nguyên?”
Cố Xạ hỏi.
Ánh sáng trong mắt Đào Mặc vì hành động cực kỳ thân thiết của Cố Xạ mà sáng ngời lại trở nên ảm đạm.
“Đúng vậy.”
Một người lúc trước rõ ràng còn sống khỏe mạnh như thế, không ngờ chỉ trong khoảng một thời gian ngắn liền biến thành một khối thi thể không còn có thể nhìn được yêu hận chốn nhân gian nữa.
Cố Xạ đột nhiên nói một câu:
“Hắn cũng đã được đền bù mong muốn rồi.”
Đào Mặc:
“Nhưng nếu Đông cô nương ở dưới kia biết được, nhất định là hy vọng hắn có thể sống thật tốt mà không phải là đi theo nàng.”
Cố Xạ:
“Cho dù hắn còn sống cũng sẽ sống trong nỗi hối hận khôn nguôi. So với như vậy chẳng bằng chết đi, cũng là được giải thoát.”
“Không thể nói như thế được.”
Đào Mặc hiếm có một lần phản đối lời của hắn.
“Chỉ cần còn sống vẫn sẽ có hy vọng.”
Cố Xạ thấy y nói mà vẻ mặt tràn đầy cảm khái, bĩu môi cũng không tranh cãi.
Xe ngựa tiếp tục đi.
Đào Mặc thấy Cố Xạ không nói gì nữa chỉ chậm rãi uống trà, trong lòng ảo não thầm hối hận vì đã tranh cãi với hắn, mấy lần muốn mở miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, đành phải vén rèm cửa cổ nhìn ra bên ngoài. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã khiến y kinh ngạc:
“Chúng ta đang đi đâu?”
“Huyện nha.”
Cố Xạ nói.
“Ta đưa ngươi về.”
Hai má Đào Mặc đỏ lên, vẻ mặt cũng là vạn phần vui mừng.
Huyện nha không xa, đi một lát đã đến nơi.
Đào Mặc chưa bao giờ hận chuyện huyện nha nằm quá gần như thế.
Y lưu luyến nhảy xuống khỏi xe ngựa, quay đầu lại nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Chiều muộn ngày mai ta đến đón ngươi.”
Đào Mặc sửng sốt, đang muốn hỏi vì sao thì xe ngựa đã vòng qua ngã tư đường chạy như bay về hướng khác.
Y quay về phòng, đang muốn gọi người chuẩn bị thùng nước để tắm rửa liền thấy Hách Quả Tử vẻ mặt thần bí tiến vào, nhỏ giọng nói:
“Công tử, ngài có biết việc công tử Y Vũ đã rời khỏi Bình thành không?”
Đào Mặc giật mình sững người.
Cái tên công tử Y Vũ này đối với y mà nói, vừa xa xôi lại vừa quen thuộc, gần gũi mà xa lạ. Một lúc lâu sau y mới hồi thần lại:
“Sao ngươi biết được?”
Hách Quả Tử:
“Là trong thư gửi cho lão Đào nói như vậy.”
Hắn thấy Đào Mặc trừng mắt nhìn mình, rụt cổ lại thấp giọng nói:
“Nô tài chỉ là vô ý nhìn thấy, không ngờ rằng lão Đào cho đến giờ vẫn chú ý đến tin tức ở Bình thành.”
Đào Mặc khẽ thở dài:
“Ông ấy là vì ta.”
“Ngài nói xem công tử Y Vũ kia sẽ đi đâu chứ?”
Hách Quả Tử nói.
“Liệu có hoàn lương không? Hay vẫn là theo cái nghề kia…”
“Quả Tử!”
Đào Mặc ngắt lời hắn.
Hách Quả Tử tự biết là mình nói lỡ, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.
“Có thể là hắn đi tìm thiếu gia.”
“Không đâu, hắn sẽ không đến.”
Đào Mặc thấp giọng nói.
Hách Quả Tử thấy y rầu rĩ không vui, giống như lại chìm vào trong những ký ức của quá khứ, vội vàng nói:
“Việc này cũng khó nói, dù sao lúc trước hắn cũng từng đối xử với thiếu gia rất không tệ.”
Đào Mặc im lặng một lúc lâu mới nói:
“Là quá khứ, đó đã là quá khứ rồi.”
Hách Quả Tử vội vàng gật đầu không ngừng:
“Vâng vâng đúng. So với Cố Xạ, công tử Y Vũ thật sự là kém hơn.”
“Cố Xạ.”
Đào Mặc nhẹ giọng nhẩm lại tên của hắn, suy nghĩ lại sớm bay đến lời hẹn buổi chiều muộn ngày mai rồi.