CHƯƠNG 23
Là một huyện lớn, Đào Mặc rất bận rộn nhận lễ. Lễ vì lễ nghi có, cũng có lễ là quà chúc mừng.
Lão Đào đều nhận lấy cả.
Đào Mặc vốn có chút phê bình kín đáo nhưng lão Đào đều ghi hết lại từng món lễ vật vào trong sổ sách, sau đó dùng mấy thứ có giá trị không kém đáp lễ lại cho nhau, ước chừng ba bốn ngày, các loại khoản trên sổ sách đều đã được san bằng.
Hách Quả Tử lật qua lật lại sổ sách vài lần thì buồn bực:
“Thực sự là không dư thừa một chút nào?”
Lão Đào:
“Không dư thừa chút nào.”
Hách Quả Tử:
“Lễ vật này nhận cũng thật mệt.”
Lão Đào cười không nói gì.
Đào Mặc:
“Như vậy mới tốt. Những người này không thể thiếu tình được.”
Lão Đào:
“Thiếu gia thân là mệnh quan triều đình, vốn không nên có qua có lại với chúng. Nhưng đây là tập tục xấu của quan trường, nếu một mặt chống đẩy, một mặt lại từ chối người ngăn cách xa ngàn dặm sẽ khiến người ta sinh bất mãn trong lòng. Cho nên đành phải ra hạ sách này.”
Hách Quả Tử:
“Những người đó như vậy sẽ thấy thoải mái?”
“Bất kể trong lòng có thoải mái hay không, ít nhất về thể diện là cũng qua được.”
Lão Đào nói.
“Cũng sẽ không ghi hận trong lòng.”
Trong lòng Đào Mặc khẽ động:
“Hay là chuẩn bị thêm hai phần lễ vật, đưa đến cho tiên sinh Nhất Chuy và Lâm tiên sinh.”
Lão Đào:
“Vậy còn công tử Cố Xạ?”
Đào Mặc mở to mắt.
“Hắn đã từng giúp ta, cũng nên tặng.”
Lão Đào lắc đầu.
Đào Mặc nhíu mày:
“Vì sao?”
“Tuy rằng ta tán thành chuyện thiếu gia giao hảo với bọn họ, nhưng loại giao hảo này phải căn cứ vào chuyện ngang hàng. Nếu thiếu gia chỉ luôn lấy lòng bọn họ, ngược lại sẽ khiến bọn họ sinh khinh thường trong lòng.”
“Khinh thường? Sẽ sao?”
Đào Mặc nhớ tới lời mà lúc trước Hách Quả Tử từng nói, nếu y trăm nghe ngàn thuận Cố Xạ sẽ khiến hắn cảm thấy không thú vị. Hiện giờ lão Đào lại bỏ thêm một câu khinh thường khiến y không khỏi cảm thấy khẩn trương cùng mờ mịt.
Lão Đào thấy y bất an, biết y lại suy nghĩ đến Cố Xạ thì không khỏi thở dài:
“Thiếu gia. Quan trường nham hiểm thâm độc xảo trá, không biết khi nào sẽ gặp kẻ giấu đao trong nụ cười bỏ đá xuống giếng. Ngài phải thận trọng, không thể dễ dàng để lộ nhược điểm ra cho kẻ khác biết.”
Đào Mặc:
“Ta sẽ cẩn thận.”
“Ta nghe nói sau khi Cố Xạ này đến huyện Đàm Dương không lâu thì hắn có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn lướt qua bao nhiêu tụng sư ở huyện Đàm Dương nhảy lên thành môn sinh đắc ý của tiên sinh Nhất Chuy, nói vậy sẽ có bản lĩnh bất phàm. Hơn nữa nghe nói thường ngày việc ăn, mặc, ở, đi lại của hắn vô cùng chú ý, cho dù không phải danh môn vọng tộc ắt cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương. Nhân vật như vậy nếu dính dáng quá sâu chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.”
Lão Đào thâm thúy nói.
Mấy chuyện này làm sao Đào Mặc lại không biết, chỉ là tình đã đến rồi y liền không khống chế được.
Lão Đào nhìn sắc mặt y ảm đạm đành phải nhả ra:
“Nếu như thiếu gia thật sự thích nam phong, thật ra cũng không phải là không thể.”
Hách Quả Tử mở to mắt nhìn ông.
“Nhưng việc nối dõi tông đường vẫn phải có. Sau khi cưới vợ rồi, tìm hai nam thiếp gia thế trong sạch nuôi trong nhà, đừng quá đường hoàng là được.”
Lão Đào thở dài.
Môi Đào Mặc giật nhẹ, một lúc lâu sau mới nói:
“Ta còn chưa nghĩ đến xa như thế.”
Lão Đào vuốt cằm:
“Hiện giờ đích xác cũng chưa phải lúc sốt ruột. Vẫn là trước tiên đặt vững gót chân ở huyện Đàm Dương quan trọng hơn.”
Đào Mặc cúi đầu, trong lòng lại vẫn nhớ thương Cố Xạ.
Nhưng mà người như vậy, đừng nói là làm nam thiếp cho y, cho dù tự y đưa mình lên cửa làm nam thiếp cũng không đồng ý đâu.
Lão Đào nhìn vẻ mặt y, còn định nói thêm, lạithấy Hách Quả Tử lén đưa mắt ra hiệu.
Hai người lặng lẽ ra khỏi phòng.
Lão Đào hỏi:
“Chuyện gì?”
Hách Quả Tử:
“Lão Đào, ông không hoàn toàn hiểu được tâm tính của thiếu gia bằng ta đâu.”
“Hử?”
“Thiếu gia nhà ta tuy rằng si tình nhưng lại không chung tình. Nếu ông thực sự định nạp nam thiếp cho ngài ấy thì cứ mạnh tay đi tìm là được. Nếu thật sự là nhìn hợp mắt, đến lúc ấy thiếu gia và người mới tân hôn yến nhĩ như keo như sơn, rồi sẽ chậm rãi không thân với vị Cố công tử kia nữa.”
Hách Quả Tử cười nói.
“Nếu ông không tin, thử ngẫm lại vị công tử Y Vũ kia đi.”
Hách Quả Tử nhắc nhở.
Lão Đào:
“Công tử Y Vũ lại kiểu khác.”
Hách Quả Tử:
“Tóm lại, cách này so với việc kêu ngài ấy quên Cố Xạ đi thì có tác dụng hơn nhiều lắm.”
Lão Đào trầm ngâm:
“Ta biết rồi, việc này ta sẽ cân nhắc.”
Hách Quả Tử cũng không biết ông định cân nhắc như thế nào, tâm tư của hắn rất nhanh đã bị lễ hội đèn ***g ngày Nguyên tiêu chiếm hết. Hội đèn ***g đông người hỗn loạn, Đào Mặc vốn không muốn đi, lại không chịu nổi sự quấn quít không buông của Hách Quả Tử nên đành phải đồng ý.
Hai người đội mũ nỉ mặc trường bào ra ngoài, xen lẫn vào trong dòng người, thực ra cũng không nhìn được gì.
Đặc sắc lớn nhất của huyện Đàm Dương là nhiều tụng sư, bởi vậy một trong những điểm đặc biệt của lễ hội đèn ***g là tụng sư sẽ tranh luận với nhau.
Đào Mặc và Hách Quả Tử thưởng thức đèn ***g một hồi liền bị một đám người đang vây quanh một cái đèn ***g rất lớn cuốn hút.
Hách Quả Tử dáng người nhỏ gầy, lách hai ba cái liền chui được vào trong đám đông.
Đào Mặc đành phải chờ ở bên ngoài.
Một lát sau, Hách Quả Tử chui ra hưng phấn nói:
“Bên trong đang tranh cãi.”
“Tranh cãi?”
Đào Mặc vội kêu lên:
“Ồn ào chuyện gì? Gay gắt lắm không?”
“Hắc hắc, chỉ là đấu võ mồm thôi, không gay gắt. Đều là mấy người miệngđầy lý lẽ.”
Hách Quả Tử nắm chặt tay y:
“Thiếu gia đi theo nô tài.”
Hắn đã có kinh nghiệm một lần, lần thứ hai liền chui vào nhanh hơn.
Đào Mặc không có kinh nghiệm như hắn, nghiêng ngả lảo đảo đi vào, cổ tay bị nắm chặt đến tím bầm. Thật vất vả chui vào chỗ trung tâm nhất, còn chưa mở miệng liền bị bóng người ở giữa sân đoạt đi toàn bộ lực chú ý.
“A, Cố Xạ?”
Hách Quả Tử nhíu mày. Sớm biết có người kia ở đây, hắn sẽ không đưa thiếu gia vào.
Tâm tình của Đào Mặc lại hoàn toàn trái ngược với hắn, mắt không hề chớp một cái dừng lại trên dáng người lạnh nhạt thản nhiên giống như thiên hạ không là gì kia.
“Cố công tử, ngài làm trọng tài, nhìn xem rốt cuộc là Vương công tử nói hay hay là Trần công tử nói đúng.”
Người nói chuyện chính là người trung niên vẻ mặt tươi cười.
Vương công tử và Trần công tử được gọi tên cùng nhìn về phía Cố Xạ, trong mắt đều là ý nhất định phải biết kết quả.
Cố Xạ từ tốn nói:
“Mỗi người một vẻ.”
Người trung niên kia cười nói:
“Này đúng là thật làm khó ta. Phải biết cái đèn vua này chỉ có một, không thể tách ra hai nhà.”
Ông ta nói xong, một ngón tay chỉ về cái đèn ***g lớn nhất ở giữa sân.
Vương công tử cười nói:
“Bàn về chuyện tái giá của Trần công tử khiến ta xem thế là đủ rồi, cái đèn vua này vẫn nên để Trần công tử nhận được thôi.”
Trần công tử ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại:
“Luận về chuyện nhiều chồng của Vương công tử mới thật sự là phấn khích tuyệt luân, cái đèn vua này vẫn là để Vương công tử giành lấy mới đúng.”
Tươi cười của Vương công tử thu lại.
“Trần công tử thật giỏi dùng cắt câu lấy nghĩa, ta đã bao giờ nói đến chuyện nhiều chồng chưa?”
“Vậy chẳng lẽ trọng điểm bài tự thuật của ta nói đến chuyện tái giá chắc?”
Hai người nhìn nhau bắt đầu nóng nảy.
Cố Xạ dưới sự ám chỉ của người trung niên, cuối cùng mở miệng nói:
“Tám lạng nửa cân, không phân thắng bại.”
Vương công tử và Trần công tử vốn đang trợn mắt nhìn nhau liền đồng thời đặt lửa giận lên người Cố Xạ:
“Lời ấy của Cố công tử giải thích thế nào?”
Cố Xạ:
“Chuyện các người tranh luận thực ra đã sớm có luật lệ của triều đình trói buộc, mỗi quy tắc điều khoản đều chi tiết dày như lông trâu, đủ loại tình hình đều có phán xét. Đề tài các ngươi tranh cãi cũng chỉ được nói qua loa, không có bằng chứng, bất kể nguyên nhân kết quả, bất kể là ai cao ai thấp cũng không phải toàn lời vô nghĩa, cần gì phải phân thắng bại?”
“Ngươi….”
Vương công tử và Trần công tử bị nói đếnsắc mặt đỏ bừng, cùng phất tay áo rời đi.
Người trung niên vội vàng gỡ cái đèn ***g to xuống mang đến trước mặt Cố Xạ, cười bồi nói:
“Xem ra đèn vua năm nay lại là Cố công tử lấy được.”
Cố Tiểu Giáp nhảy ra:
“Năm nào ông cũng tặng, công tử nhà ta mỗi năm đều không nhận, ông cần gì phải thế?”
Người trung niên cười nói:
“Hôm qua không thể giữ, hôm nay lại đổi mới. Hôm qua không chịu nhận, hôm nay tất khác biệt.”
Cố Tiểu Giáp đang muốn phản bác, chợt nghe Cố Xạ thản nhiên nói:
“Một khi đã như vậy, ông hãy đưa cho y đi.”
Người trung niên nhìn lại theo tay hắn, vừa lúc đón được ánh mắt ngơ ngác của Đào Mặc.
“Vị này là thế nào với Cố công tử…”
Khóe miệng Cố Xạ khẽ nhếch, xoay người muốn đi.
Đào Mặc trong lòng khẽ động, đang muốn đuổi theo thì đã bị người trung niên ngăn lại, lập tức gỡ cái đèn ***g lớn được treo cao nhất kia xuống vội vàng đưa cho y.
“Chúc mừng vị công tử này.”
Hách Quả Tử ba chân bốn cẳng ôm lấy đèn ***g, lại sợ chọc vào làm hỏng nó, cũng sợ làm rơi, nhẹ không nhẹ nặng cũng không nặng, vô cùng buồn rầu.
“Đây là thứ gì?”
Người trung niên sửng sốt.
“Hai vị không phải người Đàm Dương?”
Hách Quả Tử:
“Ở thêm vài năm nữa sẽ thành.”
Người trung niên cười nói:
“Đây là đèn vua, mỗi năm chỉ có một chiếc, chỉ trao cho người thắng trong cuộc thi tranh biện. Thực ra hàng năm tuy rằng Cố công tử không lấy nhưng năm nào cũng đến đây, cho đến tận giờ ta còn chưa từng gặp được kẻ nào lấy đi được đèn vua trong tay ngài ấy.”
Hách Quả Tử thì thầm:
“Bản thân mình không cần lại không chịu để cho người khác, đúng là bá đạo.”
Người trung niên:
“Cố công tử tuy rằng không lên công đường nhưng ngài ấy kế thừa tiên sinh Nhất Chuy, lại nói cũng coi như là tụng sư nổi tiếng, không muốn nhìn những người khác lấy mất đèn vua của mình cũng có thể hiểu được.”
Đào Mặc chợt hỏi:
“Quy củ đèn vua này là ai nghĩ ra vậy?”
Người trung niên tự hào:
“Ta.”
Hách Quả Tử hỏi:
“Ông là ai?”
Người trung niên ưỡn ngực:
“Ta là ông chủ của phường đèn ***g Thỏ Ngọc.”
“…”
Hách Quả Tử vuốt cằm:
“Ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao ngoại trừ Cố Xạ ra thì không có gương mặt quen thuộc nào đến tham gia cái giải đèn vua gì đó này.”
Thắng không thú vị, thua lại dọa người.
Người trung niên:
“…”
Hách Quả Tử vốn muốn vứt cái đèn ***g đi nhưng Đào Mặc nhất định không chịu. Ở trong lòng y, đèn ***g này vốn là Cố Xạ tặng, quý giá vô cùng, sao có thể vứt bỏ? Y thấy tư thế Hách Quả Tử ôm đèn ***g tùy ý, sợ làm đèn ***g hư hỏng, dứt khoái đòi đổi cho mình giữ.
Đèn ***g to như thế ôm vào lòng đi ở trên đường quả thực rất khiến người khác phải chú ý ghé mắt, người đi ven đường ai ai cũng đều nhìn lại.
Đào Mặc không hề phát hiện ra, vừa đi vừa hỏi:
“Ngươi có nhìn thấy Cố Xạ đi về hướng nào không?”
Hách Quả Tử tùy tiện chỉ tay:
“Hình như đi sang bên kia.”
Đào Mặc đi nhanh vài bước, đến một chỗ rẽ, một bóng người đột nhiên lóe lên, y không thu bước kịp gần như ngã lên người đối phương, lại được đối phương kịp thời đỡ lấy thắt lưng.
“Thật có lỗi.”
Giọng nói thanh nhã của đối phương truyền đến.
Đào Mặc bỏ đèn ***g sang, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Chỉ thấy người trước mặt tuấn nhã xuất trần như trăng, khí chất tao nhã không thua Cố Xạ nửa phần.
“Vừa rồi mạo muội mong huynh đài thứ lỗi. Xin hỏiđường đến huyện nha đi như thế nào?”
Hách Quả Tử lập tức nhảy ra từ sau lưng Đào Mặc:
“Ngươi muốn đến huyện nha? Làm gì vậy? Muốn kiện cáo sao?”
“Không, đi tìm người.”
Thanh niên ung dung nói.
Hách Quả Tử hoài nghi nhìn hắn:
“Ai?”
Thanh niên mỉm cười:
“Lão Đào.”