CHƯƠNG 24
Đào Mặc đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.
“Các hạ là?”
“Tại hạ Mộc Xuân.”
Mộc Xuân ôm quyền, trong nhã nhặn lại có vài phần khí chất tiêu sái.
“Là người quen cũ của lão Đào.”
Hách Quả Tử nhíu mày:
“Sao ngươi tìm được đến nơi này?”
Lúc bọn họ rời khỏi gia hương chưa từng nói cho bất cứ kẻ nào.
Mộc Xuân cười nói:
“Hai vị yên tâm, ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn tìm bằng hữu ôn chuyện mà thôi.”
Hách Quả Tử vội ho một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Ta cũng không nói ngươi có ác ý, nơi này không có bạc.”
“Một khi đã như vậy, ngươi hãy đi theo ta.”
Cho dù Đào Mặc đang muốn đuổi theo Cố Xạ nhưng giờ khắc này cũng tạm thời buông ý nghĩ ấy ra, dẫn Mộc Xuân đến huyện nha. Thực ra, y cũng vô cùng tò mò về quan hệ giữa Mộc Xuân và lão Đào. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy vị Mộc Xuân này y liền không kìm được nhớ tới vị chủ nhân cũ mà lão Đào từng nhắc đến. Chắc không phải đây thật sự là người của chủ nhân cũ chứ.
Mộc Xuân đối với ánh mắt chăm chú liên tục nhìn sang của y cũng chỉ mỉm cười đáp lại, chưa từng tỏ ra nửa phần không vui.
Vào huyện nha rồi Hách Quả Tử nhiều tâm nhãn hơn, kêu Mộc Xuân chờ ở bên ngoài một chút, còn mình cùng với Đào Mặc vào thông báo cho lão Đào trước. Nhỡ như là kẻ nào đó không đứng đắn tìm đến cửa cũng dễ thương lượng rồi đuổi đi.
Lão Đào nghe được có người đến tìm ông, sắc mặt đầu tiên là thay đổi, nghe thấy tên của đối phương là Mộc Xuân thì lại ngẩn ra.
Hách Quả Tử quan sát sắc mặt ông, thất thanh nói:
“Chẳng lẽ là con riêng của lão Đào và nhân tình lúc trước tìm đến cửa?”
Lão Đào chợt nghiêng đầu trừng hắn một cái.
Hách Quả Tử rụt đầu.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Không, ta chưa nói gì cả.”
Đây là lần đầu tiên Hách Quả Tử nhìn thấy vẻ mặt lão Đào nghiêm khắc như vậy, làm sao còn dám thừa nhận.
Lão Đào:
“Ngươi nói xem hắn mấy tuổi mà định làm con ta?”
Hách Quả Tử bị câu hỏi nhanh chóng quay lại chủ đề của ông khiến cho sửng sốt một hồi, một lúc lâu sau mới gật đầu:
“Quả thực. Hắn nhìn qua thì không lớn hơn thiếu gia bao nhiêu tuổi.”
“Mộc Xuân?”
Lão Đào nhíu mày.
“Chẳng lẽ hắn là….”
“Chính là tại hạ.”
Mộc Xuân cười dài đi từ bên ngoài vào.
Hách Quả Tử chống nạnh:
“Ngươi cái người này sao lại không lịch sự thông báo trước lại tùy ý xông loạn như thế chứ?”
Mộc Xuân chắp tay:
“Thật có lỗi.”
Nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào lão Đào.
Lão Đào lúc này đã bình tĩnh trở lại, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết dao động cảm xúc nào.
“Thì ra là Mộc tiên sinh ghé thăm.”
Mộc Xuân mỉm cười:
“Đâu có đâu có. Kính danh tiếng lão Đào đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Lão Đào:
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giang sơn rộng lớn cũng có người mới xuất hiện, thiên hạ bây giờ đã là của các ngươi rồi.”
Mộc Xuân:
“Ngài quá khiêm nhường. Hành động vĩ đại của ngài từ năm đó đến nay vẫn còn truyền lưu, thế hệ chúng ta đến giờ nghe lại vẫn đều kính nể không thôi.”
Sắc mặt lão Đào hơi biến, lặng yên nhìn hắn giống như muốn nhìn đến lúc gương mặt tươi cười nho nhã kia thủng ra một cái lỗ.
Hách Quả Tử kéo tay Đào Mặc nhỏ giọng nói:
“Bọn họ đang nói cái gì vậy? Cái gì mà danh bất hư truyền? Cái gì mà hành động vĩ đại? Chẳng lẽ trước kia lão Đào chính là một người cực kỳ nổi tiếng?”
Thực ra thời gian lão Đào vào phủ cũng không dài, nhưng cách đối nhân xử thế của ông ấy lão luyện, Đào lão gia lại tín nhiệm có thừa với ông cho nên mới trong thời gian vài năm ngắn ngủi trở thành đại tổng quản của Đào phủ, là người mà Đào lão gia nhờ vả lúc lâm chung.
Đào Mặc trầm ngâm:
“Có lẽ hắn là người của chủ nhân cũ của lão Đào.”
“Chủ nhân cũ?”
Hách Quả Tử kinh ngạc, lập tức lo lắng nói.
“Vậy chắc hắn sẽ không đưa lão Đào đi mất chứ?”
Tiếng hai người nói chuyện tuy nhẹ, nhưng khoảng cách quá gần khiến cho Mộc Xuân với lão Đào dù không muốn nghe cũng không được.
Lão Đào nhìn Mộc Xuân từ tốn nói:
“Chúng ta vào phòng bàn lại.”
Mộc Xuân mỉm cười vuốt cằm:
“Đang có ý này.”
Hai người vừa dứt lời, cũng không để ý đến ánh mắt tràn đầy trông mong của bọn Đào Mặc nhìn bọn họ đi về phía phòng của lão Đào.
Hách Quả Tử muốn theo sau, lại bị Đào Mặc ôm chặt.
Hách Quả Tử mở to mắt.
“Thiếu gia không muốn biết bọn họ đang nói cái gì sao?”
“Muốn.”
“Vậy đi thôi.”
Hách Quả Tử vừa mới động đậy lại bị kéo lại.
Đào Mặc còn rất nghiêm túc nói:
“Không nên nghe lén, rất khiếm nhã.”
“…”
Lão Đào nói chuyện với Mộc Xuân mất cả một đêm dài.
Buổi sáng Đào Mặc thức dậy liền nhìn thấy Hách Quả Tử lén lén lút lút đi tới.
“Ngày hôm qua nô tài nghe thấy trong phòng lão Đào có tiếng động.”
“Tiếng động?”
“Tiếng động long trời lở đất.”
Hách Quả Tử nói rất kín đáo.
Đào Mặc giật mình:
“Đánh nhau?”
“Ai biết được.”
Hách Quả Tử lắc đầu.
Đào Mặc bước qua cửa muốn chạy về phía phòng của lão Đào lại bị Hách Quả Tử ôm chặt giữ lại.
“Ngươi…”
Hách Quả Tử nghiêm trang nói:
“Nghe lén là khiếm nhã… Thiếu gia.”
“…”
Kết quả thỏa hiệp là hai người đang lén lút ngồi xổm ở cửa phòng lão Đào.
Bên trong vô cùng yên tĩnh.
Hách Quả Tử:
“Liệu có phải là đánh đến mệt mỏi, đang ngủ không?”
Đào Mặc:
“Huyện nha nhiều phòng như vậy, cần gì phải ở cùng một chỗ?”
Hách Quả Tử:
“Nói không chừng là bọn họ muốn ở cùng nhau.”
Bốn bề lập tức tĩnh lặng.
Hách Quả Tử và Đào Mặc liếc nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương.
Chẳng lẽ là, lão Đào cùng với Mộc Xuân kia…. Là loại quan hệ đó?
Trong lòng Đào Mặc lập tức nảy sinh sự hâm mộ vô bờ bến.
Ngoài phòng đang bàn luận đến vui vẻ, không khí trong phòng lại không được… hài hòa giống như bọn họ nghĩ.
Mộc Xuân cười như không cười đưa mắt nhìn lão Đào:
“Lư trưởng lão vẫn quyết định nằm trong này không đi ra ngoài?”
Lão Đào căm giận quay đầu:
“Ngươi làm như vậy sao ta có thể đi ra?”
Trên gương mặt già nua đều là vết bầm xanh tím.
“Cũng tốt hơn ông chuyên môn đấm đá vào bụng của ta.”
Mộc Xuân ôm bụng cười đến nhe răng trợn mắt.
“Ít nhất thì ở bên ngoài ngươi cũng không nhìn ra được. Ngươi như vậy kêu ta phải giải thích như thế nào với thiếu gia!”
Lão Đào không ngừng soi gương.
Mộc Xuân:
“Không ngờ rằng Lư trưởng lão lại trung thành và tận tâm với y như thế.”
Động tác của lão Đào ngừng lại một chút.
“Lúc trước ta bị đuổi giết là Đào lão gia cứu ta. Ơn dù nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả dòng suối để báo đáp, có gì sai?”
“Ta cũng không nói là sai, chỉ là không ngờ rằng sẽ có một ngày Lư trưởng lão lại cũng cam tâm tình nguyện phục vụ một người khác thôi.”
Lão Đào lặng im, một lúc lâu sau mới nói:
“Lúc trước ta đã sai rồi.”
Mộc Xuân nhìn ông.
“Minh Tôn đúng.”
Mấy chữ ngắn ngủi lại khiến toàn bộ những việc ông làm nửa đời người giống như nước chảy.
Mộc Xuân có chút dao động. Hắn biết, những người giống như lão Đào giết thì rất dễ, nhưng muốn ông ta nhận thua thì ngàn khó vạn khăn.
“Ít nhất ta tự nhận là ta không thể làm được tốt giống như y. Nhưng mà…”
Lão Đào chuyển đề tài.
“Đủ loại chuyện của y với Tuyết Y Hầu, xin thứ cho ta không thể gật bừa.”
Mộc Xuân cười nói:
“Ta nghĩ chuyện của Tuyết Y Hầu và Minh Tôn cũng không cần sự đồng ý của ông.”
Lão Đào giận dữ:
“Không ngờ rằng người già đã như thế, người trẻ lại cũng như vậy.”
Mộc Xuân:
“Ý đồ của ta hôm nay đến đây hẳn là Lư trưởng lão đã hiểu rất rõ.”
Lão Đào:
“Tạm thời ta không thể đi theo ngươi.”
“A.”
Mộc Xuân cũng không ngoài ý muốn với đáp án này.
“Thiếu gia còn cần ta.”
Ông dừng lại một chút.
“Ít nhất phải chờ ta xác định cánh chim của thiếu gia đã đủ rộng lớn, không cần đến một tên đầy tớ như ta ở bên cạnh nữa.”
Mộc Xuân mỉm cười.
“Lư trương lão. Sao ông lại nghĩ rằng… Giờ phút này ông vẫn còn đường để cò kè mặc cả chứ?”
Lão Đào không giận mà cười:
“Ngay cả năm đó ta tuy rằng thua mất cả bàn nhưng vẫn còn để lại không ít quân cờ ở trên bàn. Chó gấp còn nhảy vượt tường, huống chi là người?”
Mộc Xuân:
“Nếu là Đào phủ thì ta cũng có nghe nói. Báo thù đối với Ma giáo cũng chỉ là tiện công đôi việc thôi. Chỉ cần Lư trưởng lão thẳng thắn đồng ý quay về Ma giáo, chút việc nhỏ ấy ta vẫn có thể làm chủ.”
Lão Đào:
“Muốn báo thù, một mình ta là được.”
Mộc Xuân:
“Ông muốn để Đào Mặc tự tay báo thù?”
Lão Đào lắc đầu:
“Quy luật của cõi đời chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Có báo thù hay không, hẳn nên để thiếu gia tự mình làm chủ. Điều duy nhất ta muốn làm chính là trợ giúp y trở thành người ăn thịt mà không phải miếng thịt bị ăn!”
Mộc Xuân:
“Thỏ không ăn thịt.”
Lão Đào:
“Y không cần thịt, y chỉ cần trái tim của một con sư tử.”
Thỏ tim sư tử?
Mộc Xuân ngẫm nghĩ về dáng vẻ của Đào Mặc, không khỏi cười lắc đầu.
Lão Đàp:
“Đây là mong muốn duy nhất của ta, chỉ cần đạt được nguyện vọng này, muốn giết muốn lăng trì tự nhiên đều có thể tùy ý.”
Mộc Xuân:
“Ông cho là Minh Tôn sẽ giết ông?”
“Chỉ cần đạt được nguyện vọng, phải hay không phải đã không còn quan trọng nữa.”
Mộc Xuân trầm ngâm một lúc thật lâu:
“Không bằng chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược.”
“Ta cho rằng Minh Tôn chắc chắn sẽ để lại cho ông một mạng.”
Mặt lão Đào không chút thay đổi. Tuy rằng ông không ngại chết nhưng cũng không ngại mệt mỏi muốn sống tiếp. Ông biết người trước mắt là một trong những thân tín bên cạnh mà Minh Tôn tin tưởng nhất, lời nói của hắn chắc chắn có căn cứ vài phần, trong lòng không khỏi thả lỏng.
Mộc Xuân:
“Hay là như vậy đi. Ông về núi Bễ Nghễ trước, Đào Mặc tạm thời cứ để ta trông chừng… Chăm sóc. Nếu ông không chết, tự nhiên có thể quay về tiếp tục giúp đỡ y. Nếu như ông chết, ta hứa với ông nhất định sẽ bảo vệ y bình an cả đời.”
Lão Đào nhíu mày.
Trước khi ông kịp mở miệng thì Mộc Xuân đã giành nói trước:
“Bằng không chỉ có thể dùng đao kiếm để bàn chuyện.”
Lão Đào im lặng, ánh mắt không ngừng nhìn hắn chăm chú.
Vẻ mặt Mộc Xuân thản nhiên.
Một lúc lâu sau, lão Đào trầm giọng:
“Một lời đã định.”