CHƯƠNG 26
Lão Đào và Đào Mặc ở gần nhau nhiều năm như thế chưa bao giờ chia cách, lần này tách ra khó tránh khỏi không muốn.
Hai người dùng khoảng thời gian chừng một nén nhang dặn dò nhau một hồi. Lúc sau lão Đào mới lưu luyến không rời mà lên đường.
Mộc Xuân thấy hai mắt Đào Mặc đỏ bừng thì an ủi:
“Lư… Tuy rằng đường sá xa xôi nhưng lão Đào trở về là đoàn tụ với người cũ là việc vui, không cần quá mức canh cánh trong lòng.”
Đào Mặc:
“Từ ngày lão Đào đến nhà ta, đây là lần đầu tiên chúng ta tách ra. Nếu không có ông ấy, có lẽ sẽ không có ta hiện giờ.”
Mộc Xuân:
“Người với người không muốn xa rời nhau là chuyện tốt, nếu chỉ là một mực dựa dẫm vào chỉ sợ ngược lại là chữa tốt thành xấu.”
Đào Mặc rầu rĩ:
“Ta biết. Ta sẽ cố gắng làm một vị quan tốt, sẽ không phụ lại lòng kỳ vọng của lão Đào dành cho ta.”
Mộc Xuân mỉm cười.
Kim sư gia đột nhiên vội vàng chạy tới.
Đào Mặc:
“Kim sư gia, ông cũng đến tiễn lão Đào à?”
Kim sư gia bị hắn nói mà sửng sốt:
“Tiễn lão Đào?”
Mộc Xuân không đợi Đào Mặc mở miệng, liền chuyển đề tài đi nói:
“Vị này chính là sư gia Hình danh Kim sư gia?”
Kim sư gia lại sửng sốt:
“Vị này chính là…”
“Tại hạ Mộc Xuân.”
Mộc Xuân ôm quyền:
“Không biết Kim sư gia đi vội vàng như vậy là có chuyện gì?”
Kim sư gia kịp phản ứng lại, vội nói:
“Người của Khâu gia và người của Lương gia đánh nhau rồi. Hiện đang ở cửa Đông phủ.”
Đào Mặc nghi hoặc hỏi:
“Ai là Khâu gia? Ai lại là Lương gia?”
Kim sư gia khoát tay:
“Trên đường ta sẽ nói tỉ mỉ.”
Bởi vì người ngồi xe khá đông, cho nênHách Quả Tử đặc biệt đánh chiếc xe lão Đào cố ý để lại kia ra.
Đào Mặc, Mộc Xuân và Kim sư gia lần lượt lên xe.
Kim sư gia thở hổn hển một hồi mới lần lượt nói ra:
“Khâu nhị tiểu thư của Khâu gia này vốn từng định hôn ước với Lương Văn Vũ của Lương gia hai năm trước. Sau đó cả nhà Lương gia chuyển đi, hẹn rằng chắc chắn trong vòng hai năm sẽ cưới Khâu nhị tiểu thư về làm dâu. Ai ngờ qua hai năm kiệu hoa của Lương gia lại chậm chạp không đến. Đại thiếu gia Khâu gia thích đi cá cược nên mắc nợ sứt đầu mẻ trán, vì thế nhị lão Khâu gia tìm kế, quyết định đưa Khâu nhị tiểu thư hứa gả cho Đông lão gia chuẩn bị nạp thiếp.”
Đào Mặc kinh ngạc:
“Đông lão gia?”
Kim sư gia gật đầu:
“Chính là phụ thân của Đông Anh Hồng.”
“Đây vốn là việc riêng của Đông phủ, ta không nên bàn riêng.”
Kim sư gia ngừng lại một chút, nói:
“Nhưng nếu chủ nhân đã hỏi, ta đương nhiên không thể biết mà không nói. Đông lão gia và Đông phu nhân từ sau khi Đông cô nương qua đời vẫn luôn buồn bực không vui. Đông phu nhân vào cửa hơn mười năm vẫn không sinh con, hậu tự duy nhất của Đông gia lại tự vẫn qua đời, cho nên Đông lão gia mới có tâm tư cưới thêm. Tuy là nạp thiếp nhưng nghe nói ba thư sáu lễ không hề thiếu một, hơn nữa còn nói là được nâng qua cửa chính vào nhà.”
Mộc Xuân:
“Nhưng khi Lương gia kia có được tin tức lại không chịu?”
Kim sư gia gật đầu:
“Chính là như thế. Cũng không biết Lương gia kia có được tin tức từ chỗ nào, lại đuổi đến kịp lúc Khâu gia đến Đông phủ bàn chuyện, chặn lại ở ngoài cửa ầm ĩ đến mức sắc mặt cả ba nhà đều xám xịt.”
Đào Mặc:
“Thôi Điển sử đâu?”
Kim sư gia:
“Hắn vừa nhận được tin tức đã mang theo nha dịch đi sang đó rồi.”
Đào Mặc lúc này mới có chút yên tâm.
Đến cửa Đông phủ rồi, Khâu gia kia đã đi về. Bọn họ dù sao cũng là nhà gái, nếu gây chuyện quá lên thì tuy nhà trai thì không sao nhưng danh dự của nhà gái sẽ bị tổn hại rất lớn.
Lương gia vẫn còn đứng im ở cửa Đông phủ, nhìn dáng vẻ của bọn họ là cực kỳ không phục.
Thôi Quýnh thấy Đào Mặc xuống xe thì vội vàng đi tới:
“Đại nhân.”
Đào Mặc vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình hôm nay hình như khác với lúc xưa, rồi lại không nói rõ ra được là khác như thế nào, đành phải đổ cho mình nghĩ nhiều.
“Lương gia nói như thế nào?”
Thôi Quýnh đáp:
“Lương gia muốn Khâu gia giữ nữ nhi lại thêm một năm.”
“Giữ lại thêm một năm?”
Đào Mặc nhớ tới Đông Anh Hồng, hỏi:
“Có biết nhị tiểu thư Khâu gia bao nhiêu xuân xanh không?”
Thôi Quýnh đáp:
“Đã mười chín.”
Đào Mặc nhíu mày:
“Quả thực không còn nhỏ.”
Thôi Quýnh đáp:
“Bởi vậy Khâu phủ kia dù thế nào cũng không chịu đồng ý. Bọn họ nói, trừ phi trong ba ngày Lương gia đến cưới, bằng không ngày đó hôn ước theo như đã hẹn sẽ vô tác dụng.”
Mộc Xuân hỏi:
“Ngươi có biết vì sao Lương phủ muốn kéo dài hơn một năm không?”
Thôi Quýnh liếc mắt đánh giá hắn một cái, thấy diện mạo hắn bất phàm, lại cùng đi với Đào Mặc mới đáp lại:
“Lương gia nói năm nay Lương Văn Vũ phạm Thái tuế, không thể thành thân.”
Đào Mặc:
“Chỉ là vì lý do này?”
Thôi Quýnh thấy y không đồng tình, nói:
“Không ít người trong huyện Đàm Dương rất tin tưởng chuyện ấy.”
Mộc Xuân cười giải vây:
“Ta cũng tin.”
“Ồ? Công tử là người ở nơi nào?”
Thôi Quýnh cũng nhân cơ hội hỏi.
Mộc Xuân đáp:
“Ta và Đào đại nhân là đồng hương.”
Đào Mặc kinh ngạc:
“Thực sự?”
Mặt Mộc Xuân không chút thay đổi:
“Đương nhiên. A? Vị này chính là Đông lão gia?”
Đào Mặc và Thôi Quýnh cùng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Đông lão gia đi từ bên trong ra.
Trải qua việc của Đông Anh Hồng, Đông lão gia từ tâm đến mắt đều phản cảm với sai dịch và quan huyện, huống chi chuyện này còn xảy ra ở trước cửa phủ nhà ông, cực kỳ mất mặt, bởi vậy dù người đã đi ra nhưng sắc mặt rất khó nhìn.
Thôi Quýnh biết quan hệ của Đông gia với tiên sinh Nhất Chuy, vội cười làm lành nói:
“Đông lão gia, không ngờ vẫn là kinh động đến ngài.”
Đông lão gia :
“Đâu có đâu có. Nhưng thật ra là việc nhỏ của nhà ta kinh động đến các vị?”
Thôi Quýnh đáp:
“Đông lão gia sao lại nói thế. Việc này nào có liên quan gì đến ngài? Chỉ là trùng hợp xảy ra ở cửa nhà ngài thôi.”
Đông lão gia muốn chính là những lời này, khóe miệng cuối cùng cũng nhếch lên vài phần.
“Vậy mong Thôi Điển sử quan tâm nhiều hơn.”
“Nhất định, nhất định.”
Thôi Quýnh vội đáp ứng không ngừng.
Đông lão gia nhìn sang Đào Mặc, chần chừ một chút vẫn là đi tới:
“Đào đại nhân.”
“Đông lão gia.”
Đào Mặc đi thẳng vào vấn đề hỏi han.
“Đông lão gia thật sự muốn cưới Khâu nhị tiểu thư sao?”
Sắc mặt Đông lão gia vừa mới tốt hơn một chút lại lập tức khó coi, trầm giọng nói:
“Không biết lời này của Đào đại nhân là có ý gì?”
Mộc Xuân lúc trước đã nghe nói đủ loại sự tích về Đào Mặc, còn cảm thấy lời đồn nghe vào có chút phóng đại, hiện giờ tận mắt nhìn thấy cũng cảm thấy vậy là đủ rồi. Luận về lời nói, trong đám người hắn quen biết sợ rằng chỉ có Môn chủ của Huy Hoàng Môn mới có thể so với y. Nhưng cái khó chính là, bản thân y lại không hề phát hiện ra.
Đào Mặc:
“Khâu nhị tiểu thư chỉ có một vị, không thể hứa gả cho hai nhà, ta nghĩ muốn hỏi rõ chuyện của hai nhà rồi mới định đoạt.”
“Không dám làm phiền đại nhân.”
Đông lão gia cứng rắn nói:
“Việc này chúng ta có thể tự giải quyết.”
“Ai nói không làm phiền đại nhân?”
Một người bên Lương gia chui ra.
“Ta càng muốn đem chuyện này kiện lên công đường, mời Huyện thái gia đại nhân ra mặt định đoạt!”
Đông lão gia nhíu mày. Đông gia lúc trước còn bởi vì chuyện của Đông Anh Hồng mà khơi lên bàn tán khắp nơi, ở chỗ cửa quan này ông không muốn gây thêm chuyện, nhưng mà Khâu nhị tiểu thư… Ông nhớ tới vẻ xinh đẹp của người trên bức tranh lại cảm thấy không nỡ, trong lòng dao động không thôi.
Ở đầu kia ngõ nhỏ, truyền đến tiếng thanh trục chuyển động ‘lộc cộc lộc cộc’.
Thôi Quýnh đang tranh chấp với người của Lương gia bất chợt chạy đến, kéo tay áo Đào Mặc thấp giọng nói:
“Là xe ngựa của Dương phủ.”
“Dương phủ?”
Đào Mặc nhất thời không phản ứng kịp.
“Tiên sinh Nhất Chuy.”
Thôi Quýnh hạ giọng nói.
Đào Mặc giật mình. Nữ nhi của tiên sinh Nhất Chuy họ Dương, tiên sinh Nhất Chuy đương nhiên là cũng họ Dương.
Xe ngựa dừng lại, người xuống xe chính là Cố Xạ.
Mới chỉ một ngày không gặp, Đào Mặc gặp lại hắn đã có loại nhớ nhung như cách ba thu.
Cố Xạ cũng nhìn thấy y, ánh mắt đảo qua Mộc Xuân cực nhanh, cuối cùng rơi xuống trên người Đông lão gia.
Đông lão gia hiện tại nhìn thấy Cố Xạ thì rất đau đầu, lại bởi vì không dám đắc tội, không thể không cố nhếch miệng cười bước lên nghênh đón:
“Cố công tử.”
Cố Xạ:
“Sư mẫu nghe nói ngài muốn nạp thiếp, kêu ta đến đây tặng riêng cho ngài mấy món đồ.”
Đông lão gia biết cá tính của muội muội mình hấp tấp tùy tiện, sợ bà đưa ra cái gì đó càng khiến cho mình khó xuống đài hơn, thuận tiện nói:
“Vậy thì không bằng vào trong nói chuyện.”
Cố Xạ gật đầu:
“Cũng được.”
“Công tử từ từ một chút.”
Cố Tiểu Giáp nhảy từ trên xe ngựa xuống, vẻ mặt khổ sở nói:
“Một xe toàn hổ tiên ngưu tiên này nên xử lý như thế nào?”
*hổ tiên, ngưu tiên: JJ của hổ và trâu, ờ thì, ăn vào chắc là bổ tinh tráng dương =))
Cố Xạ:
“Nghe lời Đông lão gia đi, vào trong rồi nói sau.”
Gương mặt già nua của Đông lão gia đỏ bừng. Giờ còn cần đi vào bên trong nói chuyện nữa hay sao? Mấy thứ lúc nãy bị tên nhóc kia kêu to đã rõ rành rành ra rồi.
Mộc Xuân thấy ánh mắt Đào Mặc theo sát Cố Xạ và Đông lão gia vào cửa liền đề nghị:
“Không bằng chúng ta cũng đi theo vào nghe một chút bọn họ nói cái gì?”
“Nhưng không mời tự vào…”
“Cũng chỉ là tra hỏi mà thôi.”
Mộc Xuân tìm giúp y một cái cớ rất tốt.
Đào Mặc lập tức gật đầu:
“Nên làm, nên làm.”
Y nhấc chân muốn đi, một nam tử của Lương gia gọi y lại:
“Đại nhân!”