CHƯƠNG 27
Đào Mặc mặc dù vội vã đi vào nhưng cũng không thể không dừng bước quay lại.
Nam tử của Lương gia lướt qua Thôi Quýnh đang muốn ngăn cản, đứng từ phía xa ôm quyền nói với y:
“Việc này xin nhờ đại nhân chu toàn nhiều hơn?”
Đào Mặc trịnh trọng nói:
“Bản quan đương nhiên sẽ cố hết sức.”
Nam tử Lương gia còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Thôi Quýnh cùng mấy sai dịch đưa đi.
Đào Mặc cảm thấy không ổn, đang muốn tiến lên thì đã bị Mộc Xuân không biết là cố ý hay vô ý chặn đường lại:
“Đại nhân. Mời đi bên này.”
Đào Mặc thấy Thôi Quýnh tuy rằng dẫn người đi nhưng cử chỉ cũng coi như nhã nhặn, liền yên lòng mà xoay người đi vào.
Hách Quả Tử ở bên ngoài nhìn thấy xe ngựa. Hắn thấy Mộc Xuân khoan thai theo sát phía sau Đào Mặc thì trong lòng không khỏi sinh ra vài phần ghen tị. Mộc Xuân này tuy nói là được lão Đào giới thiệu đến, nhưng hắn nhìn thấy khí độ cùng cách nói năng của người kia dù thế nào cũng không giống người làm hạ nhân lâu dài, cũng không biết rốt cuộc là có lai lịch như thế nào.
Tâm tư của hắn Đào Mặc tự nhiên không biết. Giờ phút này yđang vô cùng chăm chú nghe Cố Xạ và Đông lão gia trò chuyện.
Cố Xạ vẫn luôn ít lời, bởi vậy tuy hai người nói chuyện với nhau nhưng thật ra số lần Đông lão gia mở miệng nhiều hơn.
Cố Tiểu Giáp chỉ huy hạ nhân Đông phủ chuyển hổ tiên và ngưu tiên vào Đông phủ rồi liền thành thành thật thật đứng ở phía sau Cố Xạ.
Đông lão gia bày tỏ lòng cảm ơn xong, sau khi hỏi thăm tình hình gần đây của vợ chồng tiên sinh Nhất Chuy rồi liền không còn lời để nói nữa.
Cố Xạ thản nhiên ngồi im một chỗ, không có ý định gợi lên một câu chuyện khác để giải vây cũng không có ý đứng dậy cáo từ.
Đông lão gia bất đắc dĩ, đành phải chuyển đề tài câu chuyện lên người Đào Mặc.
“Đào đại nhân, chuyện hôn sự của Khâu nhị tiểu thư xin nhờ đại nhân chu toàn nhiều hơn.”
Đông lão gia nói.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Đào Mặc nghe được từ ‘chu toàn’, thuận miệng nói:
“Tuy rằng người ta thường nói hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, nghe lời người làm mối, nhưng vẫn phải chú ý đến thứ tự trước và sau…”
Đông lão gia vừa nghe thấy lời nói của y sẽ bất lợi cho mình, nhanh chóng chặn ngang:
“Ước định giữa Khâu gia và Lương gia chính là hai năm, kỳ hạn hai năm tới, Lương gia không đến theo hẹn cũng không thể trách Khâu gia muốn tìm cho nhị tiểu thư một hôn phối khác.”
Đào Mặc ấp úng:
“Thực ra nói đúng thì việc hôn phối khác cũng không có gì, nhưng mà…”
Ánh mắt Đông lão gia sáng lên:
“Đại nhân là đồng ý với Khâu gia?”
Ông cố ý nói là Khâu gia, không nói đến mình, chính là không muốn khiến mình liên lụy vào quá sớm.
Đào Mặc:
“Nhưng là Đông lão gia đã có Đông phu nhân…”
Nhắc đến Đông phu nhân, Đông lão gia lại nghĩ đến Đông Anh Hồng hồng nhan bạc mệnh của mình, gương mặt căng thẳng lại thêm buồn bã:
“Lão phu sẽ không đối xử tệ bạc với nàng ấy.”
Đào Mặc không biết ông nói nàng ấy là chỉ Đông phu nhân là hay Khâu nhị tiểu thư.
Cố Xạ bất ngờ nói:
“Nếu ta không nhớ lầm, Khâu nhị tiểu thư hình như còn nhỏ hơn Đông cô nương vài tuổi.”
Da mặt của Đông lão gia dù có dày đến đâu, ở trước mặt ba vị hậu sinh trẻ tuổi bị nhắc đến việc này cũng có chút xấu hổ:
“Mười chín tuổi cũng nên xuất giá rồi. Có vết xe đổ của Anh Hồng, sao ta có thể để cho nàng dẫm vào vết xe đó.”
Đào Mặc nhỏ giọng nói:
“Thực ra, tìm một người tuổi tương đương chẳng lẽ không tốt sao?”
Đông lão gia giận đến sắc mặt tái đi.
“Chuyện này chỉ sợ không phải Đào đại nhân nói là được.”
Cố Xạ:
“Ta nghe nói Khâu gia muốn đưa nữ nhi vào qua cửa chính.”
Đông lão gia đang muốn nói phải, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó nên biến sắc.
Đào Mặc mờ mịt nhìn Cố Xạ. Y mơ hồ cảm giác được hình như Cố Xạ đã bắt được gì đó, rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc là bắt được cái gì.
“Còn vợ lại tái giá hình như là vi phạm lệnh cấm của triều ta.”
Mộc Xuân cuối cùng cũng mở miệng.
Sắc mặt Đông lão gia càng khó coi hơn. Nếu ông cưới, Đông phu nhân vốn là không đồng ý, nhưng có việc của Đông Anh Hồng, Đông lão gia cũng hạ nhẫn tâm, nói thẳng là nếu bà còn quậy phá nữa liền trực tiếp bỏ một bức hưu thư chặt đứt sạch sẽ. Cũng vì lời nói quyết tuyệt này, Đông phu nhân mới nén giận không nói gì nữa, chỉ cầu giữ được vị trí trong nhà này. Khâu gia nếu không phải nóng lòng muốn trả cho nhi tử khoản nợ kia thì vốn cũng không dự định đưa nữ nhi đến bước đường này, dù sao cũng là người trong sạch, gả cho một nam tử đáng bậc cha chú mình đã là ấm ức rất lớn, huống chi còn là vợ bé? Cho nên hai nhà trao đổi mãi, cuối cùng quyết định là dùng ba thư sáu lễ như cưới vợ bình thường rước vào qua cửa chính.
Vốn nghĩ rằng chỉ là nạp một vị thiếp, thật sự đơn giản, ai ngờ còn liên lụy đến một Lương gia, hiện giờ còn tiếp ra một chuyện còn vợ lại tái giá. Phải biết rằng còn vợ lại tái giá là một tội, nếu làm không tốt sẽ bị kiện.
Ông ngẫm nghĩ, mồ hôi lạnh liền rịn ra trên trán.
Cố Xạ đưa mắt nhìn Mộc Xuân vài cái, dường như suy nghĩ hắn nhảy ra từ chỗ nào.
Đông lão gia lại trực tiếp hỏi suy nghĩ này ra miệng.
Mộc Xuân chắp tay:
“Tại hạ Mộc Xuân, là sư gia mà Huyện thái gia mới mời.”
Đào Mặc sửng sốt nhưng cũng không phủ nhận. Lúc đầu y là định để cho Mộc Xuân kế nhiệm chức tổng quản của lão Đào, hiện giờ nhìn lại cũng là ấm ức. Mộc Xuân này chẳng những tuấn tú lịch sự, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất hiểu biết luật pháp, quả thực là nhân tài để làm phụ tá.
“Ồ, thì ra là sư gia.”
Đông lão gia đã thường xuyên ở chung với những việc tới tới lui lui này cãi lại:
“Ta không biết Cố thế chất nghe được từ đâu tin tức nói ta còn vợ mà lại tái giá, tốt xấu gì ta cũng là anh vợ của tiên sinh Nhất Chuy, sao có thể làm việc phạm pháp đến bực này? Sợ là lại có dân chúng ở phố phường nào đó luyên thuyên nói loạn, khép ta vào tội bất nghĩa.”
Xưng hô của ông với Cố Xạ từ ‘Cố công tử’ đến ‘Cố thế chất’, một là muốn mượn quan hệ, hai là nhắc nhở đến thân phận của hai người.
Cố Xạ nhíu mày:
“Nghe nói là truyền ra từ Khâu phủ.”
Tươi cười của Đông lão gia cứng đờ. Từ việc Đông Anh Hồng tự tử, ông có thể mơ hồ cảm giác được Cố Xạ nhằm vào mình. Chính là khi đó cảm giác còn không mạnh như hiện tại cho nên chỉ là mơ hồ, hiện giờ tầng sa mỏng che lấp kia đã bị rút đi liền trở nên rõ ràng.
“Chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó.”
Ông ta nghẹn lời.
“Chắc vậy.”
Cố Xạ thản nhiên đáp.
Thời gian chỉ bằng một chén trà nhỏ này khiến Đông lão gia như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhanh chóng tìm một cái cớ tiễn khách.
Cố Xạ hình như đã đạt được mục đích, cũng không ở lại lâu mà thoải mái phóng khoáng bước đi.
Đào Mặc vốn muốn bước lên tiếp lời, nhưng chờ xe ngựa của Cố Xạ biến mất ở cuối ngõ nhỏ y vẫn không nghĩ ra được một cớ để tiếp lời.
Mộc Xuân thấy y ủ rũ liền chủ động đề nghị:
“Hôm nay sắc trời đã tối muộn, không bằng để ta làm chủ mời đại nhân đến tửu lâu gần đây ngồi một chút?”
Hách Quả Tử vừa nghe đến tửu lâu ngồi một chút liền tràn đầy hăng hái, vội vã giới thiệu:
“Tửu lâu nổi tiếng nhất gần đây chính là Tiên Vị Lâu.”
“Vậy làm phiền ngươi dẫn đường.”
Hắn vén rèm xe lên.
Đào Mặc đi lên lại cảm thấy Mộc Xuân còn giống Huyện thái gia hơn cả mình. Y nhớ tới lời nói của Mộc Xuân trước đó lúc ở trong Đông phủ, hỏi:
“Huynh thật sự muốn làm sư gia?”
Mộc Xuân lại cười:
“Chẳng lẽ đại nhân ghét bỏ?”
“Đương nhiên không phải.”
Đào Mặc vội vàng phủ nhận.
“Ta chỉ là cảm thấy, cảm thấy người như huynh không giống một sư gia.”
“Vậy thì giống cái gì?”
Mộc Xuân rất có hứng thú hỏi han.
Đào Mặc ngẫm nghĩ nói:
“Giống công tử danh môn.”
Mộc Xuân sửng sốt rồi cười gượng:
“Đại nhân quá khen.”
Đào Mặc:
“Không phải quá khen, thật sự là rất giống. Hơn nữa trong đám công tử danh môn còn là loại dáng vẻ cực kỳ thành thục.”
Y nói xong, phát hiện mình dùng từ có chút lỗ mãng nên vội vàng bổ sung:
“Ta chỉ là cảm thán, cũng không có ý gì khác.”
Mộc Xuân cười cười:
“Ta tin điều ấy.”
Đào Mặc nhìn tươi cười chân thành của hắn, nhưng trăng sáng gió mát, ánh mắt nhìn không khỏi chăm chú hơn.
Mộc Xuân để tùy cho y nhìn, không vui không giận.
Xe ngựa nhanh chóng đến trước cửa Tiên Vị Lâu.
Đào Mặc vừa mới xuống xe, không ngờ lại chạm mặt với một người quen nữa.
“A, Đào đại nhân.”
Người kia nhìn thấy Đào Mặc cũng ngẩn ra, nhanh chóng hành lễ.
Đào Mặc:
“Lư công tử.”
Người đến chính là Lư Trấn Học. Bởi vì lần trước Đào Mặc ở trong phủ hắn chính miệng thừa nhận mình dốt nát một chữ bẻ đôi không biết nên hắn nhìn thấy Đào Mặc liền có vài phần xấu hổ.
“Khó có được đại nhân hứng trí đến Tiên Vị Lâu, nếu không chê ta đường đột, không bằng để ta làm chủ được không?”
Lư Trấn Học nói những lời này thật ra là mang theo vài phần áy náy mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Việc ngày ấy tuy rằng Đào Mặc chưa từng nhắc lại, nhưng thực ra thì từ đó về sau bọn họ cũng chưa từng chạm mặt, trong lòng hắn cân nhắc mãi vẫn cảm thấy ngày đó mình làm cho hơi quá, cho nên hôm nay mới muốn mời khách để bù lại.
Mộc Xuân trước khi đến đây đương nhiên cũng đã chạm qua lai lịch của vị Lư Trấn Học này, về cơ bản thì trong mắt hắn ngoại trừ Cố Xạ ra, những người khác vốn không cần phải chú ý đến. Bởi vậy không đợi Đào Mặc mở miệng, hắn liền chủ động từ chối:
“Thật không khéo. Hôm nay Đào đại nhân đã nhận lời mời của ta trước.”
“Vậy thật sự là không khéo.”
Lư Trấn Học ôn hòa nói.
Hách Quả Tử ngửi thấy mùi đồ ăn không ngừng bay từ trong Tiên Vị Lâu thì đã sớm không kiềm chế được.
“Không bằng chúng ta đi vào trước rồi từ từ nói chuyện.”
Lư Trấn Học:
“Được.”
Sau khi bọn họ đi vào liền phát hiện dù không muốn từ từ nói thì cũng phải từ từ nói.
Tiên Vị Lâu đã đầy người, chỉ còn lại một chiếc bàn cuối cùng.