CHƯƠNG 28: ĐỐI ĐẦU GAY GẮT
Đó là cái bàn mà Lư Trấn Học và Đào Mặc ngồi trong lần gặp đầu tiên. Ngồi ở bên dưới có thể nghe được tiếng người ở lầu trên đạp lên cầu thang vang lên tiếng kẽo kẹt.
Bốn người ngồi xuống theo thứ tự, Lư Trấn Học vừa lúc ngồi ở đối diện Mộc Xuân.
“Vị này chính là…”
Mộc Xuân ôm quyền cười nói:
“Tại hạ Mộc Xuân, là sư gia Đào đại nhân mới mời về.”
“Sư gia?”
Lư Trấn Học sửng sốt. Hắn không phải là đã từng gặp qua vô số người, nhưng ít nhất vẫn hiểu rõ cách nhận thức người. Mộc Xuân trước mắt này giơ tay nhấc chân đều mang theo dáng vẻ tao nhã của công tử danh môn, tuyệt đối là xuất thân bất phàm, hơn nữa nhìn thần thái phi dương trong mắt hắn cũng không giống người gia đạo sa sút phải lưu lạc giang hồ. Người như vậy lại đến huyện Đàm Dương làm sư gia của Đào Mặc, thật sự là khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Đào Mặc:
“Không sai.”
Lư Trấn Học cười nói:
“Dưới tay Đào đại nhân thật sự là nhiều nhân tài ẩn dật.”
Mộc Xuân:
“Quá khen quá khen.”
Hắn nói xong liền trực tiếp kêu tiểu nhị đến gọi món ăn, không hề có chút ý định tìm hiểu về thân phận của Lư Trấn Học.
Trong lòng Lư Trấn Học có chút không vui, trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào mà quay sang nói với Đào Mặc:
“Hôm nay sao đại nhân lại rảnh rỗi đến Tiên Vị Lâu?”
Đào Mặc đáp:
“Ta đi ra từ Đông phủ, vừa vặn đi ngang qua đây.”
“Đông phủ? Chính là Đông phủ của Đông lão gia Đông Chương Duy?”
“Đúng vậy.”
Lư Trấn Học đầy hứng thú nói:
“Không ngờ đại nhân lại có giao tình với Đông lão gia.”
Ánh mắt Mộc Xuân chợt lóe, đang muốn chuyển hướng bỏ qua mấy lời này thì Đào Mặc đã bật thốt ra:
“Bởi vì Khâu gia và Lương gia có chút tranh cãi ở trước cửa Đông phủ.”
“Khâu gia? Lương gia?”
Lư Trấn Học tìm tòi một vòng về người họ Khâu và họ Lương nhưng không có thu hoạch gì.
Mộc Xuân:
“Chỉ là một chút chuyện, đại nhân cần gì phải nói ra làm mất nhã hứng dùng cơm của Lư công tử.”
Lư Trấn Học xua tay:
“Ta là tụng sư, trước giờ đều luôn chăm chú lắng nghe về mấy chuyện tranh cãi.”
Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi nói:
“Trong chuyện này còn liên lụy đến khuê danh của nữ tử, vẫn là không nói thì tốt hơn.”
Khuê danh?
Lư Trấn Học lập tức nghĩ đến vị Đông Anh Hồng hồng nhan bạc mệnh kia. Chẳng lẽ là có quan hệ với nàng ta? Trong lòng hắn thì nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói:
“Đã như thế, thật đúng là ta lắm miệng.”
Đúng lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, bày ra bốn cái bát và bốn đôi đũa.
Hách Quả Tử:
“Hửm, Lư công tử còn chưa gọi món mà, bày bát đũa lên sớm như vậy làm cái gì?”
Lư Trấn Học đang muốn nâng đũa gắp rau, nghe vậy chiếc đũa lập tức lúng túng dừng lại giữa không trung.
Mộc Xuân cúi đầu, vô cùng tập trung nhìn đĩa rau xanh ở trước mặt mình, thuận tiện giấu đi khóe miệng hơi nhếch lên.
Đào Mặc vội hòa giải:
“Lần trước Lư công tử mời ta đến dự tiệc, lần này đúng lúc mời lại.”
Y không nói khách sáo thì thôi, vừa nói lời khách sáo thì mạt đỏ bừng trên mặt Lư Trấn Học càng rõ ràng hơn.
Hách Quả Tử lầm bầm:
“Lần đó không phải chỉ ăn được đầy một bụng tức sao?”
Đào Mặc không nghĩ như vậy. Nếu không có bữa tiệc lần trước Lư Trấn Học tổ chức thì y cũng không có cơ hội nói chuyện với Cố Xạ, lại nói, y còn phải cảm ơn hắn mới đúng. Trong đầu y vừa nghĩ như vậy, tay liền cử động nâng chén trà trước mặt lên nói:
“Lần trước trong bữa tiệc ở Lư phủ vẫn chưa nói lời cảm ơn với Lư công tử, xin thứ lỗi cho.”
Lư Trấn Học nghĩ rằng y với Hách Quả Tử một người diễn vai phản diện một người diễn vai người tốt chế giễu mình, bàn tay cầm đũa lập tức lui về, cầm lấy cái chén ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Đâu có đâu có!”
Hai người đều nhấp một ngụm trà.
Đào Mặc liên tục mời hắn dùng đồ ăn.
Lư Trấn Học nghĩ rằng hiện tại gọi món ăn thì không khỏi tỏ ra bản thân quá hẹp hòi, liền ra vẻ lại nâng đũa lên.
Hách Quả Tử liếc mắt nhìn sang hắn.
Không khí có chút cứng ngắc.
Đào Mặc không biết nên làm như thế nào mới phải, nhìn về phía Mộc Xuân.
Mộc Xuân tùy tiện gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát Hách Quả Tử:
“Yên tâm, không ai cướp với ngươi.”
Chiếc đũa Lư Trấn Học đưa về phía rau xanh được nửa đường đành phải vòng đi, lọt vào trong đĩa thịt xào nấm hương, gắp một miếng thịt, vừa muốn đưa vào miệnglại chợt nghe thấy Hách Quả Tử không cam lòng lầm bầm:
“Ai muốn ăn cái này, rõ ràng là ta thích ăn thịt.”
…….
Lư Trấn Học cảm thấy miếng thịt đang nằm trong miệng này có thể nói là miếng thịt không có mùi vị gì nhất mà hắn từng nếm qua.
Ăn được nửa bữa, đồ ăn còn chưa mang lên đủ, Lư Trấn Học liền vội vàng cáo từ.
Đào Mặc giữ lại một hồi vẫn là không giữ nổi.
Chờ hắn đi rồi, Đào Mặc nhìn Hách Quả Tử chằm chằm nói:
“Về sau đừng như vậy nữa.”
Hách Quả Tử bĩu môi:
“Ai kêu lúc trước hắn chế giễu thiếu gia ở trước mặt mọi người.”
Đào Mặc:
“Ta dốt nát một chữ bẻ đôi không biết cũng không phải là lỗi của hắn.”
Hách Quả Tử:
“Dốt nát một chữ bẻ đôi không biết thì sao? Hắn chính là loại người thích bợ đỡ.”
Mộc Xuân cười yếu ớt:
“Bợ đỡ thực ra cũng không tệ.”
Đào Mặc phụ họa:
“Ta thấy người khác ngược lại làm không tồi.”
Mộc Xuân liếc mắt nhìn y một cái:
“Vậy thì chưa chắc.”
Đôi mắt Hách Quả Tử tràn đầy trông mong nhìn hắn, chờ hắn vạch trần thái độ không tốt của Lư Trấn Học, Mộc Xuân lại không nói tiếp nữa.
Đào Mặc do dự, lại nói với Hách Quả Tử:
“Tóm lại, ngươi cũng phải sửa thói này đi.”
“Cũng?”
Hách Quả Tử ngây người nói.
“Còn ai nữa?”
Đào Mặc cắm đầu vùi vào trong bát cơm không nói gì.
Hách Quả Tử giật mình.
“Ngài nói Cố Xạ?”
Động tác ăn cơm của Đào Mặc khựng lại, lập tức bị sặc.
Hách Quả Tử ngồi ở phía đối diện Đào Mặc, đành phải trừng mắt nhìn Mộc Xuân ngồi ở bên cạnh vẫn thản nhiên ăn cơm:
“Ngài mau vỗ cho thiếu gia đi.”
Mộc Xuân nhìn hắn một cái, chậm rãi vươn tay ra vỗ nhẹ hai cái lên lưng Đào Mặc.
Hách Quả Tử gấp quá, đang muốn tự mình chạy sang thì Đào Mặc đã dừng ho.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Hách Quả Tử cuống quít nhìn y.
Đào Mặc bị nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, lại cố gắng trấn định huơ huơ đôi đũa.
“Tiếp tục ăn cơm đi.”
“… Vâng.”
Vốn ở huyện Đàm Dương này, mấy vụ án về tranh cãi hôn ước rất ít khi tố cáo lên huyện nha, tìm một tụng sư về giải quyết nhanh gọn hơn lên huyện nha nhiều lắm. Nhưng Lương gia kia dường như đã quyết tâm, ở bên này vừa mới bị Thôi Quýnh khuyên nhủ đuổi về, bên kia đã viết đơn kiện đưa lên huyện nha.
Kim sư gia cầm tờ đơn kiện đi tìm Đào Mặc xem có nhận được hay không.
Đào Mặc đang cùng Kinh thừa Binh phòng bàn bạc về việc trưng binh, Mộc Xuân ở bên cạnh lắng nghe, mặt trầm như nước.
(*Kinh thừa: gọi chung những người chịu trách nhiệm về việc ghi chép lại các loại công việc trong nha môn đời nhà Thanh, còn được gọi là Thừa sai – Baike)
Đối với vị phụ tá mới không biết nhảy từ đâu ra này, Kim sư gia giữ nguyên thái độ. Nhưng thực ra lão có chút nhất trí với ý kiến của Lư Trấn Học, đó chính là nhìn khí độ của Mộc Xuân như thế nào cũng không giống người phải đến huyện nhà làm sư gia.
Kinh thừa Binh phòng thấy Kim sư gia đi vào, liền vội vàng cáo lui.
Đào Mặc hỏi:
“Có chuyện gì?”
Kim sư gia đưa đơn kiện cho y.
“Lương gia tố cáo Khâu gia không thủ tín, một nữ nhi lại gả đi hai nơi.”
Đào Mặc nhìn đám chữ chi chít, lại nhìn Kim sư gia nói:
“Trên đơn kiện viết cái gì?”
Kim sư gia:
“Tóm tắt lại, chỉ có hai câu này.”
Mộc Xuân nghe vậy nhận lấy đơn kiện, nhìn chăm chú rồi nói:
“Kim sư gia nói đúng.”
Đào Mặc:
“Khi nào thì chúng ta lên công đường?”
Kim sư gia:
“Đại nhân muốn nhận đơn kiện này?”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Vì sao không nhận?”
Kim sư gia thấy Mộc Xuân nhìn lão, đành nói tiếp:
“Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Mộc Xuân lại thờ ơ:
“Ta thấy chữ ký trên đơn kiện này hình như là Lư Trấn Học.”
Đào Mặc sửng sốt:
“Lư Trấn Học?”
Lúc này Kim sư gia mới nhớ bản thân mình nói lộ ra điều này, vì để sửa lại liền kể hết tất cả mọi chuyện như Lư Trấn Học là tụng sư nổi tiếng trong huyện, bối cảnh gia thế ra làm sao một lần.
Mộc Xuân cười nói:
“Vị Lư công tử này thật sự là bản lĩnh cao. Hôm qua mới có được tin tức, hôm nay liền tiếp nhận mối làm ăn này.”
Kim sư gia:
“Chỉ là không biết Khâu gia sẽ mời ai ra trận.”
Tuy rằng lão nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ rằng ra trận chắc chắn là môn sinh của tiên sinh Nhất Chuy, không nhắc đến quan hệ của Đông lão gia với tiên sinh Nhất Chuy, chỉ cần điều kiện bậc nhất Lư Trấn Học là môn sinh đắc ý của Lâm Chính Dung cũng đủ để kinh động đến môn sinh của tiên sinh Nhất Chuy.
Đào Mặc:
“Bất kể là ai cũng không quan trọng, quan trọng là… đừng khiến Khâu nhị tiểu thư phải chịu tổn thương.”
Kim sư gia hơi sửng sốt, bật cười nói:
“Không ngờ rằng chủ nhân còn là người đa tình.”
Đào Mặc:
“Ta chỉ là không muốn lại nhìn thấy nữ tử vô tội bị hại.”
Đúng như Kim sư gia dự đoán, vụ án của Lương gia một khi đã được tiếp nhận, Khâu gia cũng lập tức có động tác. Người bọn họ mời quả nhiên là một môn sinh của tiên sinh Nhất Chuy.
Về người này, Kim sư gia lại giới thiệu một hồi cho Đào Mặc.
“Vị Tôn Nặc này là một trong những môn sinh của tiên sinh Nhất Chuy nhưng không xuất chúng, còn kém Lư Trấn Học một khoảng lớn. Nhưng hắn có quan hệ tốt với Cố Xạ, nghe nói sau khi hắn xuất đạo thì mấy vụ án khó liên tiếp đều được Cố Xạ ra tay giúp đỡ, bởi vậy tuy rằng tư chất của hắn tầm thường nhưng vẫn chưa từng thua vụ án nào.”
Đào Mặc nghe đến Cố Xạ, trong lòng liền bắt đầu dao động:
“Cho nên lần này Cố Xạ cũng sẽ ra tay giúp đỡ?”
Kim sư gia đáp:
“Có thể.”
Lão thấy vẻ mặt Đào Mặc tràn đầy chờ mong, lại nói:
“Nhưng Cố Xạ chưa bao giờ lên công đường, mặc dù ra tay giúp đỡ nhưng cũng chỉ hướng dẫn cho Tôn Nặc, tuyệt đối không hề tự mình ra trận.”
Đào Mặc hỏi:
“Sư gia có biết vì sao hắn không lên công đường không?”
Kim sư gia không biết vì sao y lại chuyển đề tài, lại vẫn đáp như cũ:
“Chuyện này thì ta không biết.”
Đào Mặc thầm nghĩ: Hay là Cố Xạ có chuyện cũ nào không muốn nhớ lại?
Mộc Xuân nhìn sắc mặt y liền biết trong lòng y nghĩ cái gì, nhưng cũng lười sửa lại cho đúng. Với ngạo khí của Cố Xạ, e rằng chỉ là không muốn hành lễ với quan huyện ở trên công đường thôi.