CHƯƠNG 29
Lương gia đã chuyển khỏi huyện Đàm Dương, không thể ở lại đây lâunên nhờ vả Lư Trấn Học gửi thư xin khai đường trước thời hạn.
Đào Mặc rất chờ mong việc này. Mấy ngày gần đây cũng chỉ có một vụ án này, bởi vậy chỉ qua hai ngày liền thăng đường.
Đào Mặc ngồi trên công đường, người nhà Khâu gia, Lương gia xếp thành hai hàng đứng dưới công đường. Sau khi trải qua đủ loại mở màn lúc đầu của người ở hai bên, vụ án liền đi vào chủ đề chính.
Lư Trấn Học mở miệng, trước tiên miêu tả lại một lần quan hệ tình nghĩa giữa hai nhà Khâu Lương, mọi người nghe vào mà say mê vô cùng, câu chuyện liền chuyển, nói rằng Khâu gia vong ân phụ nghĩa, một nữ nhi mà gả đi hai nhà, mọi người nghe mà kích động không thôi. Trong đó người kích động nhất chính là Khâu lão gia, mấy lần ông ta muốn mở miệng đều bị Lư Trấn Học lấn lướt, cuối cùng đành phải phẫn nộ nhìn sang Tôn Nặc.
Tôn Nặc thế nhưng rất ung dung thản nhiên, không vui không sợ.
Lư Trấn Học dõng dạc tường thuật lại một hồi xong liền đi sang một bên, sau đó yên lặng chờ Đào Mặc mở miệng.
Từ quyết liệt đến tĩnh lặng, công đường cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt tràn đầy trông mong lên nhìn Đào Mặc.
Kim sư gia thấy Đào Mặc vẫn bất động hồi lâu, không khỏi ho vội một tiếng.
Lúc này Đào Mặc mới hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Lư Trấn Học, vẻ mặt vẫn còn lại vài phần ngẩn ngơ:
“Không ngờ rằng Lư công tử lại cũng có… Một mặt kích động như thế.”
Lư Trấn Học không tìm ra được trong lời ấy của y là có ý gì, cho rằng muốn ngầm khiến mình chịu thiệt thì không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng thầm hối hận lần thứ hai về sự liều lĩnh của mình lúc ở trong bữa tiệc. Nhưng lúc này ở nơi đây không phải là thời điểm hối hận, hắn nhanh chóng thuận theo đó nói:
“Cũng không phải là ta kích động, mà là mọi chuyện Khâu gia làm với Lương gia thật sự là khiến người khác xúc động phẫn nộ!”
Khâu lão gia tức giận đến mức râu thiếu chút nữa dựng thẳng lên trên. Rõ ràng là chờ lâu mà kiệu hoa của đối phương không đến ông mới đưa nữ nhi gả cho người khác, sao đến miệng hắn lại thành ông bội bạc trở mặt vô tình chứ?
“Lời ấy của Lư huynh sai rồi.”
Tôn Nặc chậm rãi bước ra khỏi hàng.
Lư Trấn Học cười cười:
“Chắc không phải Tôn huynh cảm thấy hai chữ thủ tín không đáng nhắc đến chứ?”
Tôn Nặc:
“Lư huynh nói sai rồi. Ý của ta hoàn toàn giống với Lư huynh, hai chữ thủ tín quả thực là gốc rễ xây dựng thái độ làm người.”
Lư Trấn Học:
“Tôn huynh là chuẩn bị cầm tiền của Khâu gia, đến bênh vực cho kẻ yếu là Lương gia sao?”
Tôn Nặc:
“Lư huynh lại sai rồi. Lần này ta tới đây quả thực là bênh vực cho kẻ yếu, nhưng không phải là thay mặt Lương gia mà là thay mặt Khâu gia.”
Hắn nói xong, không để ý Lư Trấn Học có muốn tiếp lời hay không, xoay người chắp tay nói với Đào Mặc:
“Đại nhân, xin cho phép ta hỏi, cái gọi là thủ tín, liệu có phải là việc của hai bên hay không?”
Đào Mặc đáp:
“Đương nhiên là việc của hai bên.”
“Như vậy xin cho ta hỏi Lương lão gia, lúc trước hai nhà Khâu Lương định ra hôn ước, nói là trong vòng hai năm sẽ đến đón dâu, vì sao hiện tại sắp hết kỳ hạn hai năm, kiệu hoa của Lương gia lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu?”
Tôn Nặc thản nhiên nhìn lướt qua đằng trước, ánh mắt sắc bén.
Lư Trấn Học nâng tay cản Lương lão gia đang muốn nhích người tiến lên, nói:
“Kỳ hạn hai năm sắp đến, nhưng vẫn là chưa đến, nếu chưa đến thì sao lại biết kiệu hoa của Lương gia rốt cuộc là có đến hay không?”
Tôn Nặc:
“Hôn nhân là việc lớn, sao có thể làm qua loa cho có? Kỳ hạn ước định này còn không đến nửa tháng, Lương gia lại vẫn chưa từng nạp trưng, thỉnh kỳ, ngài nói Khâu gia phải tin ngài có lòng giữ vững ước hẹn với nhà họ? Chẳng lẽ Lương gia thật sự nghĩ rằng chỉ cần tùy ý chọn một ngày rồi mang kiệu gia đến cửa Khâu gia là Khâu nhị tiểu thư sẽ phải ngoan ngoãn lên kiệu hoa sao?”
(Nạp trưng, thỉnh kỳ – 2 trong sáu lễ của việc cưới hỏi: nạp trưng là đem sính lễ đến nhà gái để làm lễ từ đường, thỉnh kỳ là đến xin ngày rước dâu. – theo Bách Khoa Tri Thức)
Sắc mặt Lương lão gia buồn bã, muốn nói lại thôi.
Lư Trấn Học:
“Ngay cả chỉ còn nửa tháng, nhưng kỳ hạn của ước định chưa đến vẫn là chưa đến! Khâu gia việc gì phải khẩn cấp như thế? Chẳng lẽ là có lý do gì không thể không khẩn cấp?”
Khâu lão gia biến sắc. Lời này của hắn là có ẩn ý ám chỉ đến thanh danh trong sạch của nhị tiểu thư Khâu gia!
Tôn Nặc lạnh nhạt:
“Lư huynh, ta gọi huynh một tiếng Lư huynh cũng là vì Lư huynh ở trong lòng trong mắt ta chính là một nhã sĩ có phẩm hạnh cao thượng, không ngờ cũng lại có lúc nói không biết lựa lời!”
Lư Trấn Học mặt không đổi sắc:
“Bằng không huynh giải thích như thế nào chuyện vì sao Khâu lão gia biết rõ kỳ hạn còn nửa tháng nữa, lại thà rằng bội ước cũng làm ra chuyện một nữ nhi gả đi hai nơi này?”
Tôn Nặc đáp:
“Lư huynh luôn miệng một nữ nhi gả hai nhà, nhưng xin hỏi Lư huynh nghe được từ chỗ nào mà biết được Khâu lão gia muốn gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia?”
Lư Trấn Học bỗng nhiên cười gian xảo:
“Tự nhiên là biết được từ miệng của Tôn huynh.”
Tôn Nặc hoàn hồn, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
“Nếu không phải Tôn huynh nhắc nhở, ta còn không biết thì ra là Khâu lão gia muốn gả Khâu nhị tiểu thư cho Đông lão gia đó.”
Giờ phút này trên mặt Lư Trấn Học là đắc ý khó nén được cùng sự chắn chắc vì đã tính kỹ từ trước.
Tôn Nặc không lập tức đáp lại, nhìn vẻ mặt hắn đã không còn là buồn bực vì vừa rồi nói lỡ mà là nghĩ cách phải cứu vãn như thế nào.
Lư Trấn Học mạnh mẽ truy đuổi:
“Không biết Đông lão gia trong miệng Tôn huynh cho được Khâu gia chỗ lợi nào?”
Khóe miệng Tôn Nặc khẽ động, đang muốn mở miệng thì chợt nghe thấy bên ngoài công đường có tiếng người hô to:
“Đại nhân, tiểu nhân có một cách có thể giải quyết yên ổn vụ án này.”
Đào Mặc cảm thấy giọng nói này rất quen tai, chăm chú nhìn lại, không phải Cố Tiểu Giáp thì ai? Chỉ thấy hắn đang đoan đoan chính chính quỳ gối ở bên ngoài công đường, đôi mắt mở to nhìn y.
Kim sư gia:
“Trên công đường sao có thể cho phép ngươi tùy tiện ồn ào?! Người đâu…”
“Từ từ.”
Đào Mặc vội ngăn lão lại.
Kim sư gia nhíu mày, hạ giọng nói:
“Đại nhân, gào thét trên công đường nên phạt mười gậy nặng.”
Đào Mặc cũng nhỏ giọng nói:
“Nhưng hắn nói có cách giải quyết yên ổn vụ án này.”
Sắc mặt Kim sư gia nghiêm nghị.
“Chủ nhân, ngài mới là Huyện lệnh, sao có thể để mặc cho một tiểu đồng áo vải tùy ý nói năng trước mặt mọi người?”
Đào Mặc chần chừ:
Mộc Xuân mỉm cười:
“Chỉ sợ tiểu đồng áo vải này chỉ là kẻ truyền lời.”
Mắt Đào Mặc lập tức sáng ngời. Đúng rồi, với cá tính của Cố Tiểu Giáp chắc chắn sẽ không lên công đường bận tâm đến mấy chuyện nhàn rỗi như thế này, đương nhiên là Cố Xạ kêu hắn đến.
Kim sư gia:
“Nếu là Cố Xạ, vậy càng không ổn! Cố Xạ và Tôn Nặc chính là sư huynh đệ đồng môn, nếu đại nhân nghe xong cách của hắn, khó tránh khỏi bị người ta dùng ngôn từ vấy bẩn, trong lời nói e rằng sẽ có ý bao che.”
Đào Mặc:
“Lời này của sư gia sai rồi. Nếu cách này thật sự có thể giải quyết việc này một cách trọn vẹn, bất kể nó do người dân nào nói ra thì đều là cách tốt. Đã có cách tốt, sao có người lại đi vấy bẩn nó?”
Kim sư gia thấy y không nghe lời khuyên, Mộc Xuân lại giữ dáng vẻ mặc kệ, không khỏi lửa giận bốc cao, cũng buông tay mặc kệ.
Đào Mặc nói với Cố Tiểu Giáp:
“Ngươi đi vào đây.”
Cố Tiểu Giáp từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh Lư Trấn Học, lại quỳ xuống lần nữa bình tĩnh nói:
“Đại nhân. Nếu Lương gia chỉ để ý kỳ hạn nửa tháng này, mà Khâu gia chỉ để ý đến chuyện Lương gia có chịu đến cưới hay không, vậy sao đại nhân không dứt khoát để chờ thêm nửa tháng?”
Lương lão gia biến sắc:
“Không thể!”
Lư Trấn Học nhíu mày.
Đào Mặc hỏi:
“Vì sao không thể?”
Lương lão gia đáp:
“Hiện giờ thảo dân và Khâu gia đã trở mặt, bị thẩm vấn nơi công đường, chỉ sợ ông ta ghi hận trong lòng, cố ý kéo dài để lỡ kỳ hạn nửa tháng này.”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Có lý.”
Tôn Nặc từ sau khi Cố Tiểu Giáp tiến vào thì vẻ mặt liền khôi phục rạng rỡ:
“Lương lão gia nói cho cùng cũng không có đạo lý. Kỳ hạn hai năm ông kéo dài đến bây giờ vẫn chậm chạp không đến cửa, hiện giờ ngược lại… còn đến trách cứ Khâu gia trong kỳ hạn nửa tháng này kéo dài không bàn bạc chuyện hôn ước, thử hỏi đây là đạo lý gì?”
Lương lão gia nghiêm mặt không nói lời nào, chỉ nhìn Đào Mặc nói:
“Đành xin đại nhân làm chủ.”
Đào Mặc trầm ngâm.
Mọi người ở dưới công đường đều ngước đôi mắt tràn đầy trông mong lên nhìn y.
Thực ra cũng không phải việc gì khó có thể xử lý, trong đầu Kim sư gia ít nhất đã có hai ba điểm nhấn quan trọng nhưng lão không dám nói ra bất cứ cái nào. Đào Mặc ở trong mắt lão thì bí hiểm đến mức có chút âm tình bất định, vốn nhìn qua là một người cực kỳ đơn giản, nhưng cẩn thận ngẫm lại một vài việc nhỏ không đáng kể từ sau khi ở chung thì thường thường khiến lão kinh sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh. Bởi vậy lão cũng không chắc sự trầm ngâm của Đào Mặc lúc này có phải là cố làm ra vẻ hay không.
“Bằng không thế này đi.”
Đào Mặc cuối cùng cũng mở miệng:
“Bản quan hạn cho Lương gia trong vòng nửa tháng này phải đến cửa bàn việc hôn nhân, Khâu gia không được gây khó dễ, về phần kỳ hạn hôn ước thật ra không cần quá gấp.”
Khâu lão gia bất chợt nói:
“Nếu trong vòng nửa tháng Lương gia vẫn không đến cửa thì sao?”
Đào Mặc đáp:
“Như vậy hôn ước sẽ mất hiệu lực!”
Y cầm lấy kinh đường mộc đang muốn nói ‘bãi đường’, chợt nghe thấy Lương lão gia lại hô một tiếng:
“Đại nhân!”
Khâu lão gia nghĩ đến sính lễ của Đông gia sắp đến tay rồi còn bay mất, cảm thấy hận cực kỳ, hừ lạnh nói:
“Lương lão gia còn có chuyện gì?”
Lương lão gia:
“Đại nhân, hai chữ khó dễ trong không gây khó dễ rất dễ dẫn đến nghĩa khác, không bằng mời đại nhân làm chủ, định ra ngày thành thân cho con của thảo dân và Khâu nhị tiểu thư đi.”
Đào Mặc sửng sốt.
Những người khác ngoại trừ Lương gia cũng đều ngẩn ra.
Mộc Xuân cùng Lư Trấn Học đều lộ ra sắc mặt có chút đăm chiêu.