[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

Đào Mặc chần chừ:

“Chuyện này…”

Cố Tiểu Giáp nắm chặt tay lại đạp mạnh lên giầy của Tôn Nặc một cái.

Tôn Nặc ăn đau nhảy dựng lên.

Ánh mắt của mọi người tức thì đảo qua.

Tôn Nặc lập tức thu lại dáng vẻ đang muốn quở trách, nói:

“Đại nhân, việc này trăm triệu lần không thể.”

Lư Trấn Học:

“Có gì không thể? Đại nhân chính là quan phụ mẫu của dân chúng huyện Đàm Dương, cha mẹ định ra hôn kỳ cho con cái nhà mình chẳng lẽ không phải là việc đương nhiên cần làm sao?”

Tôn Nặc:

“Đại nhân là quan phụ mẫu của dân chúng huyện Đàm Dương, nhưng Lương gia này cũng không phải là dân chúng của huyện Đàm Dương. Huống chi dân chúng huyện Đàm Dương rất đông, đại nhân mỗi ngày bận rộn trăm việc, chẳng lẽ phải luôn định ra hôn kỳ cho tất cả dân chúng hay sao? Lùi lại một vạn bước mà nói thì Khâu nhị tiểu thư và công tử Lương gia vẫn còn cao đường ở trên, nếu đại nhân tùy tiện định ra hôn kỳ ở trên công đường, chẳng lẽ không ngại làm việc có chút quá chức phận?

Lư Trấn Học thấy Lương lão gia liều mạng nháy mắt với hắn, hơi nhíu mày nói:

“Lời ấy của Tôn huynh nếu đặt ở bên ngoài công đường thật ra cũng có lý. Nhưng nơi này là công đường, việc của hai nhà Khâu Lương cũng được bàn trên công đường, nên để cho một mình đại nhân quyết định. Bằng không đại nhân cần gì phải tốn thời gian ở nơi này chờ chúng ta?”

Đào Mặc nghe Lư Trấn Học nói vậy cảm thấy cũng có lý, nghe Tôn Nặc lên tiếng cũng lại cảm thấy có lý, cán cân trong lòng dao động liên hồi, đúng là không quyết định nổi. Y theo bản năng nhìn về phía Kim sư gia, Kim sư gia còn đang để ý chuyện y để Cố Tiểu Giáp tùy tiện lên công đường mà bực bội, thấy ánh mắt y đưa sang liền cúi đầu ra vẻ không thấy.

Đào Mặc đành phải nhìn về phía Mộc Xuân ở bên cạnh y.

Mộc Xuân mỉm cười, nhẹ lắc đầu.

Đào Mặc chỉ cảm thấy giống như được gió xuân thổi ngang qua mặt, sảng khoái nói không nên lời, nôn nóng vừa rồi lập tức hóa thành hư không, trong đầu lập tức tràn đầy sức mạnh. Y vỗ nhẹ kinh đường mộc một cái.

Công đường vốn yên lặng tiếp tục yên lặng như trước.

Đào Mặc:

“Việc này bản quan còn cần cân nhắc, ngày khác bàn tiếp.”

Lư Trấn Học nhíu mày:

“Đại nhân là muốn bãi đường xử án sau? Không biết đại nhân chuẩn bị xử lại vào ngày nào?”

Đào Mặc theo bản năng nói:

“Vậy ngươi nói…”

Lư Trấn Học vội hỏi:

“Đương nhiên là xử xong trong hôm nay là tốt nhất.”

Mộc Xuân cười nói:

“Đại nhân, sắp đến buổi trưa, không bằng để lại đến sau canh ba giờ Mùi?”

Đào Mặc gật đầu liên tục.

“Vậy để đến sau canh ba giờ Mùi xử tiếp! Bãi đường.”

Một vụ án nhỏ có tình tiết rõ ràng như thế này lại còn phải tạm lùi lại, trong thành bàn tán xôn xao, đều thất vọng với trình độ của vị Huyện lão gia mới đến này.

Đào Mặc thong thả bước qua bước lại hai vòng trong thư phòng, nhìn Mộc Xuân cùng Kim sư gia thản nhiên uống trà ở bên kia nói:

“Hai vị cảm thấy ta có nên định ngày cưới hay không?”

Kim sư gia nhìn Mộc Xuân, Mộc Xuân không nói gì.

Trong lòng Kim sư gia có chút đắc ý, thuận tiện nói:

“Theo ta thấy, mấu chốt của việc này cũng không phải ở chỗ có định ra ngày cưới hay không, mà là ở chỗ vì sao Lương gia chậm chạp không đến cửa cầu hôn.”

Đào Mặc giật mình.

“Đúng vậy, đây là vì sao?”

Kim sư gia:

“Ta nhìn sắc mặt Lương lão gia không giống như muốn hủy hôn. Có lẽ trong chuyện này còn có nguyên do khác.”

“Kim sư gia nói có lý.”

Mộc Xuân từ tốn mở miệng:

“Có lẽ người muốn cầu hôn là Lương lão gia, mà không muốn cầu hôn chính là Lương công tử, thực ra như thế có thể giải thích vì sao chuyện hôn nhân này lại kéo dài đến bây giờ.”

Kim sư gia vỗ tay tán thưởng:

“Không sai, Lương lão gia vội vã muốn nhờ đại nhân định ra ngày cưới chưa chắc đã dùng để kìm chế Khâu gia, có lẽ chính là dùng để kìm chế Lương công tử.”

Lão nói xong lại tự mình phát hiện bất tri bất giác đã phụ họa cho lời nói của Mộc Xuân, nhất thời có chút không được tự nhiên.

Đào Mặc gật đầu:

“Đúng vậy, hôm nay Lương công tử cũng không có mặt ở công đường.”

Khâu nhị tiểu thư là khuê nữ chưa xuất giá không muốn lên công đường còn có thể chấp nhận, nhưng Lương công tử này hiện đã có vài phần đáng phải điều tra.

Kim sư gia thở dài:

“Đáng tiếc là thời gian quá ngắn, không kịp mời Lương công tử từ huyện bên cạnh sang.”

Đào Mặc:

“Có gì không kịp? Ta cứ hoãn tiếp thời gian thăng đường lại là được rồi.”

Kim sư gia:

“Chuyện này hẳn là không ổn?”

Lão nhìn về phía Mộc Xuân.

Mộc Xuân:

“Vụ án của hai nhà Khâu Lương nếu người ngoài nhìn vào thì có lẽ chỉ là vụ án nhỏ, nhưng với bọn họ mà nói thì chắc chắn là chuyện lớn. Ta nghĩ công tử Lương gia liệu có thể là đang ở huyện Đàm Dương hay không?”

Kim sư gia mặc dù cảm thấy lời nói của hắn cũng có vài phần đạo lý, nhưng vẻ mặt của hắn thật sự quá mức chắc chắn liền ướm thử:

“Chẳng lẽ Mộc sư gia đã từng gặp được Lương công tử ở trên đường sao?”

Mộc Xuân bật cười:

“Ta chưa từng gặp mặt Lương công tử kia, cho dù gặp được ở trên đường cũng chỉ là thoáng lướt qua, sao có thể biết được?”

Kim sư gia đáp:

“Nhưng thật ra ta thấy Mộc sư gia lại rất chắc chắn.”

Mộc Xuân:

“Rốt cuộc là có ở hay không, đại nhân phái người đến chỗ Lương lão gia dừng chân lén tìm hiểu một chút là biết liền.”

Đào Mặc nghe vào cảm thấy có lý liền kích động chạy ra ngoài.

Lần đi này qua một nén nhang mới quay về.

Kim sư gia và Mộc Xuân đều cảm thấy đói bụng, đang muốn đứng dậy cáo từ liền thấy Đào Mặc lấy một phong thư ra đưa cho Mộc Xuân:

“Ngươi nhìn cho ta xem trên thư nói gì đó?”

Trong lòng Kim sư gia ẩn ẩn có chút không vui. Tuy nói luận về khoảng cách, lão với Đào Mặc cách khá xa, Đào Mặc đưa thư cho Mộc Xuân có lẽ là cử chỉ không hề có chút tâm cơ nào, nhưng cử chỉ không có chút tâm cơ nào cũng nói rõ ở trong lòng Đào Mặc lão không được tín nhiệm bằng Mộc Xuân.

Mộc Xuân mặc kệ giờ phút này trong lòng Kim sư gia đang là sóng cuộn biển gầm như thế nào, vẫn lấy thư ra xem.

Ánh mắt Đào Mặc tràn đầy chờ mong mà nhìn hắn.

Mộc Xuân:

“Xử nhanh.”

Đào Mặc:

“Còn gì nữa?”

Mộc Xuân lật tờ giấy lại, quả nhiên chỉ có hai chữ.

Kim sư gia rất phản cảm với khẩu khí của người viết thư. Lão thản nhiên nói:

“Thư này là người nào viết? Sao có thể bừa bãi như vậy?”

Đào Mặc cười khúc khích thu bức thư lại.

Mộc Xuân lắc đầu cười khẽ xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng Kim sư gia bùng lên một ngọn lửa. Lão có loại cảm giác Mộc Xuân biết người gửi thư là ai, người không biết chỉ có lão mà thôi. Tuy rằng lúc trước nhận làm chức vị sư gia này là bất đắc dĩ, nhưng nếu đã thực sự làm thì lão cũng không muốn kém hơn người khác.

Nghĩ đến đây, lão nói với Đào Mặc:

“Chủ nhân, việc ngài dặn dò ta đã thông báo cho Thôi Điển sử rồi.”

Đào Mặc sửng sốt.

“Chuyện gì?”

Kim sư gia cho rằng y là không muốn trắng trợn nói chuyện hối lộ ra khỏi miệng liền tự cho là hiểu ý mà cười:

“Không có gì.”

Đào Mặc nhìn theo bóng dáng Kim sư gia nhẹ nhàng rời đi, không hiểu ra sao.

Dùng bữa trưa xong, Đào Mặc cầm tờ giấy viết thư kia đi vào thư phòng đặt ở trên bàn, gọi Hách Quả Tử đến mài mực.

Hách Quả Tử giật mình:

“Thiếu gia muốn viết chữ?”

Đào Mặc cười gật đầu.

“Thiếu gia muốn viết chữ gì?”

“Xử nhanh.”

Đào Mặc chỉ vào chữ trên tờ giấy viết thư, còn thật sự nhẩm lại một lần.

Hách Quả Tử nhíu mày:

“Hai chữ này đẹp thì có đẹp, nhưng không dễ viết. Nếu thiếu gia muốn học chữ, không bằng để nô tài đi mua mấy bảng chữ mẫu vỡ lòng về đây.”

Đào Mặc xua tay:

“Ta chỉ muốn học chữ của hắn.”

“Hắn?”

Hách Quả Tử dò hỏi.

“Cố Xạ?”

Đào Mặc vuốt cằm.

Hách Quả Tử lặng lẽ thở dài.

Đào Mặc không biết chữ là không muốn học chứ không phải là không có tiền đến trường. Việc cơ bản như cầm bút thế nào vẫn biết rõ.

Hách Quả Tử thấy y cầm bút thật rất ra dáng, trong lòng không khỏi vui mừng, lại thầm nghĩ, nếu như Cố Xạ kia xuất hiện sớm vài năm, nói không chừng thiếu gia sẽ không dốt đặc cán mai, mà lão gia cũng sẽ không đau lòng mà mất.

“Hừm.”

Đào Mặc nhìn nét ngang run rẩy giống như một con sâu róm kia, lúng túng nói.

“Sao lại không giống?”

Hách Quả Tử:

“Nếu thiếu gia muốn học chữ, cần phải bắt đầu từ đầu.”

Ngón tay Đào Mặc nắm lại thật chặt:

“Là, là ta nóng vội muốn thành công.”

Chính là không biết đến khi nào mới có thể viết ra được những chữ đẹp đẽ giống như Cố Xạ.

Hách Quả Tử thấy trán y rịn đầy mồ hôi, nói:

“Thiếu gia, không bằng ngài nghỉ ngơi một chút trước đi. Nô tài rót cho ngài một chén trà.”

Đào Mặc cũng cảm thấy cánh tay có chút tê mỏi liền gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi chữ của Cố Xạ một khắc, giống như đang suy nghĩ về dáng vẻ của Cố Xạ khi viết chữ.

Hách Quả Tử đi một lát rồi quay lại, đằng sau còn có một sai dịch đi theo.

Đào Mặc thu bút lại, kinh ngạc nói:

“Có tin tức của Lương công tử rồi?”

Sai dịch cuống quít hành lễ, nói:

“Hồi bẩm đại nhân, Lương công tử kia đang ở cùng với Lương lão gia ở khách *** Đồng Phúc trong thành.”

Đào Mặc gác bút, không chút nghĩ ngợi nói:

“Ngươi đến khách *** Đồng Phúc, nói chiều nay bản quan muốn truyền hắn lên công đường!”

Sai dịch do dự một chút mới xoay người rời đi.

Có tin tức của Lương công tử, Đào Mặc cũng không còn tâm tư gì mà viết tiếp nữa, vội vàng cất bức thư đi xoay người đi tìm Kim sư gia và Mộc Xuân để bàn về việc này.

Kim sư gia nghe xong xuôi rồi cũng không trước nóng lòng mở miệng giống như lần, mà là hỏi Mộc Xuân trước:

“Mộc sư gia thấy thế nào?”

Mộc Xuân:

“Lương công tử kia rõ ràng là đang ở huyện Đàm Dươngnhưng lại không muốn xuất hiện, liệu có phải là có ẩn tình gì khó nói hay không?”

Kim sư gia tràn đầy thâm ý hỏi:

“Chẳng lẽ là Mộc sư gia biết chuyện gì đó?”

Mộc Xuân cười nói:

“Ta và Kim sư gia cùng ngồi ở trong phòng giống nhau, sao có thể biết được việc ở ngoài phòng?”

Kim sư gia:

“Mộc sư gia quá khen. Ngài ta tuy rằng cùng ở trong phòng nhưng ánh mắt của Mộc sư gia xa rộng, Kim mỗ còn lâu mới có thể bì kịp.”

Mộc Xuân:

“Kim sư gia trêu đùa rồi.”

“Cũng không phải là trêu đùa. Mỗi chữ mỗi câu của Mộc sư gia nhìn như không có tâm tư nào nhưng lại tràn đầy thâm ý. Thật giống như…”

Kim sư gia dừng lại một chút, cố ý liếc mắt nhìn sang Đào Mặc một cái mới từ tốn nói tiếp:

“Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự kiến của Mộc sư gia vậy.”

Mộc Xuân thờ ơ nhẹ nhàng nói:

“Kim sư gia nói thật kỳ diệu, Mộc Xuân thẹn không dám nhận.”

Đào Mặc nghe hai người kia đối qua đáp lại đến mức đầu óc choáng váng, nhịn không được hỏi:

“Vậy rốt cuộc là như thế nào?”

Kim sư gia nhìn sang Mộc Xuân.

“Nếu như Mộc sư gia nói trong chuyện này có ẩn tình khác, chỉ sợ là thực sự có ẩn tình khác. Về phần là thật hay là giả, hay là chủ nhân phái người đến hỏi thăm một chút là được.”

Đào Mặc nhíu mày:

“Nếu có ẩn tình, nói vậy là không muốn người biết, chuyện này sao có thể hỏi thăm ra được?”

Kim sư gia đáp:

“Chuyện này thì phải hỏi Mộc sư gia.”

Khóe miệng Mộc Xuân hơi cong lên, không bận tâm đến sự khiêu khích của lão mà cười nói với Đào Mặc:

“Hỏi thăm đến ra thì thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.