[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 31

Kim sư gia không biết sự tự tin của Mộc Xuân là từ đâu mà đến.

Đào Mặc liền lập tức tìm sai dịch đi tìm hiểu lúc trước đến hỏi thăm, nhưng sai dịch không cần suy nghĩ đã nói:

“Tiểu nhân biết nguyên nhân của chuyện này.”

Đào Mặc sửng sốt.

“Nguyên nhân là gì?”

Sai dịch:

“Nghe nói Lương công tử kia phải ngồi xe lăn.”

Kim sư gia lập tức nhìn về phía Mộc Xuân.

“Mộc Xuân hình như vừa rồi còn nói rằng không quen biết Lương công tử này.”

Mộc Xuân:

“Đương nhiên là không quen biết.”

“Vậy sao Kim sư gia biết được chuyện hắn không thể đi lại?”

“Ta cũng không có biết.”

Mộc Xuân ung dung thản nhiên.

“Ta chỉ là muốn… đại khái là hỏi thăm cho ra chuyện.”

Hắn không thừa nhận, Kim sư gia cũng không thể làm gì, nhưng trong lòng không khỏi có thêm một tầng đề phòng với hắn. Mộc Xuân này không thể hiện ra điều gì cả, nhưng bản thân lại thực sự thần thông quảng đại, không biết là nhân vật phương nào.

Đào Mặc cũng không để ý đến tâm tư của bọn họ, một mình ngồi tại chỗ lẩm bẩm:

“Lương công tử không thể đi lại, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn chậm chạp không chịu cầu hôn?”

Kim sư gia:

“Nếu ông chủ truyền hắn lên công đường, nói vậy có thể nhanh chóng biết được đáp án.”

Mộc Xuân xen miệng:

“Khâu gia và Đông lão gia mới chỉ bàn bạc đến việc hôn sự, người ngoài vốn là không biết được mới đúng, không biết Lương gia kia sao lại có thể nghe được tin tức.”

Đào Mặc ngẩn ra:

“Chẳng lẽ là Lương gia cố ý kết thân cho nên mới biết được việc này?”

Kim sư gia đáp:

“Thật ra ta cảm thấy là trong Khâu gia có người mật báo.”

Lão nói xong lại nhìn về phía Mộc Xuân.

Mộc Xuân mỉm cười không nói gì.

Buổi chiều thăng đường, dưới công đường lại có thêm một người.

Bởi vì hắn không đi lại được cho nên Lư Trấn Học và Lương lão gia cùng nâng hắn, thật sự vất vả.

Đào Mặc hỏi:

“Xe lăn của ngươi đâu?”

Người kia sửng sốt, ngẩng đầu nói:

“Ở ngoài công đường.”

Đào Mặc thấy mặt mày hắn thanh tú, mặc dù không bằng Mộc Xuân và Cố Xạ nhưng dáng vẻ cũng coi như đường hoàng, trong lòng có thêm vài phần ấn tượng tốt, nói:

“Đẩy cả xe lăn vào trong này đi, dọn chỗ.”

Lương lão gia nghe vậy thì dập đầu một cái, quay đầu đi lấy xe lăn.

Chờ thanh niên kia ngồi vào chỗ của mình rồi Đào Mặc mới nói:

“Tên ngươi là gì?”

Thanh niên chắp tay:

“Tiểu nhân Lương Văn Vũ.”

Đào Mặc:

“Ta nghe nói sáng nay ngươi đã đến huyện Đàm Dương, vì sao không chịu ra mặt?”

Lương Văn Vũ đã sớm có dự đoán từ trước với việc này, không chút bối rối nói:

“Tiểu nhân đi lại không tiện, không tiện lên công đường.”

Khâu lão gia chợt mở miệng:

“Chân của ngươi bị thương từ lúc nào? Còn có thể đi lại hay không?”

Lương Văn Vũ cố giữ vẻ trấn định:

“Bị thương từ hơn một năm trước, không thể đi lại nữa.”

Khâu lão gia giận dữ chỉ vào mũi hắn.

“Ngươi được lắm Lương Văn Vũ, biết rõ bản thân mình tàn phế lại cố tình làm chậm trễ đời của nữ nhi ta!”

Lương lão gia:

“Con ta chỉ không thể đi lại nhưng cũng không phải là không thể nắm giữ sản nghiệp của Lương gia. Nếu nữ nhi của ông gả đến nhà ta cũng vẫn có thể cơm no áo ấm, không lo ăn uống.”

Khâu lão gia:

“Chỉ là một kẻ tàn phế, còn nói cái gì mà cơm no áo ấm? Sợ là tay không thể cầm, vai không thể khiêng đi.”

Lương lão gia:

“Nhà ta còn nhiều hạ nhân có tay để cầm vai để khiêng, không cần giống như Khâu gia, việc gì cũng phải tự làm!”

Khâu lão gia nhất thời bị chặn đến mức một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, mãi sau mới nói:

“Tóm lại, ta tuyệt đối không để cho nữ nhi của ta gả cho một tên tàn phế!”

Lương lão gia tức giận đến mức run rẩy, liên tục nói mấy chữ được, cuối cùng cắn răng nói:

“Hôn sự này coi như từ bỏ đi.”

Lời này quả thực hợp với mong muốn trong lòng Khâu lão gia, lúc này ông liền hét lớn với Đào Mặc:

“Đại nhân, đây là do ông ta chính miệng nói ra, xin đại nhân hãy phán đoán sáng suốt!”

Lương lão gia nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của ông ta, cũng không khỏi buồn bực vì lỡ miệng. Ông đã không còn tâm trạng nào, vậy đành dồn hết hy vọng vào ánh mắt đi! Lương Văn Vũ tuy rằng thân tàn, nhưng cũng may Lương gia giàu có lắm của cải, thật sự cũng không sợ không tìm được một người vợ.

Lương Văn Vũ bất chợt nói:

“Đại nhân. Ta nguyện giải trừ hôn ước, nhưng còn một chuyện muốn xin đại nhân làm chủ.”

Đào Mặc bị thay đổi liên tục này khiến cho có chút quay cuồng, nói:

“Ngươi nói đi.”

Lương Văn Vũ nói:

“Khâu nhị tiểu thư hào hoa phong nhã, Đông lão gia cũng đã gần như ngọn nến sắp tàn, tuổi tác của hai người giống như cha con, thật sự không xứng đôi. Huống chi Đông lão gia đã có thê thất, Khâu nhị tiểu thư là khuê nữ đàng hoàng, nếu phải gả đi làm thiếp thì không khỏi ấm ức.”

Lương lão gia hừ lạnh:

“Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác, muốn trách chỉ có thể trách phụ thân nó yêu tiền như mạng!”

Khâu lão gia xấu hổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng có vài chuyện ông ta không thể nói ra miệng, chỉ có thể cứng ngắc đứng trên công đường.

Đào Mặc nhìn bên này lại nhìn bên kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên hai vị tụng sư.

Tôn Nặc và Lư Trấn Học từ sau khi bước vào công đường vẫn chưa hề lên tiếng, thật giống như đã nhập định, thấy Đào Mặc nhìn qua mới khẽ động đậy.

Tôn Nặc giành nói trước:

“Việc hôn nhân chính là việc lớn cả đời, không thể làm qua loa. Hiện giờ cả hai nhà đều không còn ý này, chúng ta cũng không cần phải nhùng nhằng kéo dài, cứ làm theo lời của Khâu lão gia và Lương lão gia, hủy bỏ đi. Về phần sau này Khâu nhị tiểu thư gửi thân cho người nào, chuyện ấy e rằng không có liên quan đến Lương gia.”

Lương Văn Vũ:

“Nếu Khâu lão gia không muốn lo lắng một lần nữa, ta cũng không muốn giải trừ hôn ước.”

Khâu lão gia khinh thường:

“Cũng chỉ còn kỳ hạn nửa tháng nữa, nếu ngươi không muốn giải trừ, ta liền đợi cho đến ngày hết kỳ hạn.”

Lương Văn Vũ nhíu mày giống như đang cân nhắc.

Lương lão gia ngược lại khuyên can hắn:

“Con à, nếu con không cưới nha đầu kia, vậy không cần phải để ý đến chuyện của nó. Về sau nó leo cao hay xuống thấp đều không có liên quan đến Lương gia ta.”

Lương Văn Vũ ngẩng đầu, yên lặng nhìn Đào Mặc nói:

“Đành xin đại nhân ban ơn.”

Đào Mặc khó xử:

“Chuyện này, chuyện này e là phải để ngươi tự giải quyết.”

“Dân nữ Khâu Uyển Nga bái kiến Huyện lệnh đại nhân.”

Một giọng nữ trong sáng truyền đến từ dưới công đường.

Mọi người kinh ngạc, lập tức cùng đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng quỳ ở ngoài công đường, dưới sự giúp đỡ của nha dịch hai bên, trông nàng càng điềm đạm đáng yêu.

“Làm bậy! Con đến đây làm gì?”

Khâu lão gia là người đầu tiên nhảy dựng lên.

Kim sư gia lười biếng nói:

“Đại nhân, kinh đường mộc.”

Đào Mặc theo bản năng vỗ mạnh một cái.

Người ở dưới công đường lại kinh ngạc cùng quay đầu lại.

Tự bản thân Đào Mặc cũng hoảng sợ, vội ho một tiếng nói:

“Cho vào đây.”

Lúc này Khâu nhị tiểu thư mới đứng dậy, nhẹ nhàng bước lên trước, lại quỳ xuống lần nữa. Bởi vì nàng đeo khăn che mặt cho nên người ngoài chỉ có thể mơ hồ dựa theo hình dáng in lên khăn che mặt mà phỏng đoán dung mạo của nàng, quả thực là không tầm thường. Nàng dập đầu với Đào Mặc, nhẹ giọng nói:

“Dân nữ đến đây chính là có một chuyện muốn nhờ, mong đại nhân thành toàn.”

Đào Mặc:

“Là vì chuyện hôn sự của ngươi?”

Khâu Uyển Nga lắc đầu nói:

“Không phải chuyện hôn sự. Thực ra, dân nữ đã quyết ý xuất gia, bởi vậy muốn mời đại nhân làm chứng cho dân nữ.”

Khâu lão gia kinh hoàng kêu lên:

“Cái gì? Con….”

Khâu Uyển Nga dập đầu, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng:

“Mong đại nhân thành toàn.”

Khâu lão gia cho dù càn quấy, nhưng nếu không phải ngại nơi này là công đường, ông gần như sẽ tiến lên dắt nàng về nhà.

Đào Mặc ngây người:

“Ngươi đang an ổn, vì sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?”

Kim sư gia liên tục ho khan, thấp giọng nói:

“Xuất gia là vì muốn tu thành chính quả, hiểu được chính đạo, là suy nghĩ đã thực sự được khai mở, sao có thể nói là luẩn quẩn trong lòng?”

Đào Mặc:

“Nhưng cô ấy tuổi vẫn còn trẻ, sao lại…”

Kim sư gia đương nhiên biết rằng tuổi nàng vẫn còn trẻ, nói xuất gia cũng chỉ là để khích tướng, nhưng biết thì biết nói ra lại phải là kiểu khác mới được.

“Nàng tội gì phải làm thế này?”

Lương Văn Vũ cuối cùng cũng mở miệng, trong lời nói mang theo bất đắc dĩ cùng thê lương nhàn nhạt.

Khâu Uyển Nga không để ý đến hắn, lại khấu đầu.

“Vẫn xin đại nhân thành toàn.”

Khâu lão gia tức giận đến mức mắt cũng đỏ bừng, tay bất chợt vung lên nói:

“Lúc trước không phải là mày ngay trước khi đến hạn hôn ước nhờ nương mày đi xem xét khắp trong thành có nam tử nào muốn đón dâu! Cũng là mày ngàn chọn vạn chọn cuối cùng lựa chọn Đông lão gia. Vì sao hiện tại lại muốn lật lọng?!”

Khâu Uyển Nga chậm rãi ngẩng đầu.

“Con chọn Đông lão gia chẳng qua là bởi vì con cho rằng dù Lương Văn Vũ không muốn cưới con nhưng cũng sẽ niệm tình quá khứ mà đến ngăn cản. Đáng tiếc con chỉ đoán được chàng sẽ ngăn cản, nhưng không đoán được đến cuối cùng chàng vẫn là không muốn cưới con.”

Hao tổn tâm cơ cược một ván được ăn cả ngã về không như vậy, thậm chí còn đem cả danh dự của chính bản thân mình ra để cược lại vẫn là dã tràng xe cát. Nàng nghĩ đến đây, trong lòng liền dâng lên cảm giác nản lòng thoái chí.

Khâu lão gia căm hận:

“Mày, mày lại vẫn chưa chịu từ bỏ ý định với thằng tàn phế này?”

Khâu Uyển Nga:

“Đã hết hy vọng, cho nên con quyết định xuất gia.”

Khâu lão gia vỗ mạnh ngực hét:

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Mày muốn chọc giận cho ta chết phải không?!”

Lương Văn Vũ thấp giọng nói:

“Nàng không cần như thế. Hai chân ta đã phế, về sau cũng không thể đi lại được.”

Khâu Uyển Nga quay đầu, yên lặng nhìn hắn lạnh lùng nói:

“Nếu chàng là vị hôn phu của ta thì đương nhiên có thể ngăn cản ta. Nếu chàng không phải là vị hôn phu của ta thì cần gì phải ngăn cản ta?”

“Không biết liêm sỉ!”

Khâu lão gia quát.

Khâu Uyển Nga nhắm mắt làm ngơ.

Đào Mặc cuối cùng cũng phản ứng lại được.

“Như vậy, báo cho Lương gia biết chuyện Khâu gia và Đông gia bàn bạc chuyện hôn sự cũng là ngươi?”

Khâu Uyển Nga gật đầu:

“Là dân nữ.”

Lương lão gia thấy Lương Văn Vũ vẫn không có phản ứng, có chút nóng nảy liền chắp tay nói với Đào Mặc:

“Đại nhân, Khâu nhị tiểu thư tình sâu ý đậm như vậy thật sự là ông trời tác hợp. Xin đại nhân làm chủ, định ra ngày thành hôn cho hai đứa đi.”

Khâu Uyển Nga:

“Tấm thịnh tình của Lương lão gia Khâu Uyển Nga xin nhận. Nhưng con nhất định là có duyên không phận với Lương công tử, cưỡng ép cũng vô ích, vẫn xin đại nhân làm chủ cho dân nữ có thể không còn vướng bận gì mà xuất gia làm ni cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.