CHƯƠNG 32
“Được được được, nếu mày muốn xuất gia vậy xuất gia đi! Khâu gia ta không có đứa con gái như mày!”
Khâu lão gia bắt đầu giận dữ công tâm, nói không suy nghĩ.
Lương lão gia:
“Trăm triệu lần không thể, trăm triệu lần không thể, việc này phải đợi bàn bạc kỹ hơn.”
Khâu Uyển Nga:
“Ý dân nữ đã quyết, chỉ cầu đại nhân thành toàn.”
“Không cần thành toàn, mày chỉ cần vào trong am ni cô cạo đầu ngồi xuống là được rồi!”
“Khâu nhị tiểu thư, cô…”
“Làm càn!”
Đào Mặc không nhịn được nữa mà vỗ kinh đường mộc!
Toàn bộ công đường im lặng.
Kim sư gia liền nhìn y với cặp mắt khác xưa. Đây chính là lần đầu tiên Đào Mặc không hề cần phải nhắc nhở mà đánh ra một cái nặng nề vang dội như thế. Nhưng lão lại lập tức không còn gì để nói với Đào Mặc và chính mình, bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần gõ kinh đường mộc một cái thật vang đã có thể khiến lão nhìn với cặp mắt khác xưa?
Đào Mặc nhìn về phía Lương Văn Vũ.
“Ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý để Khâu nhị tiểu thư gả cho ngươi hay là để cho nàng xuất gia?”
Lương Văn Vũ cau mày:
“Lấy Khâu nhị tiểu thư…”
“Chỉ được chọn một cái!”
Đào Mặc nói.
“Không được chọn cái khác.”
Lương Văn Vũ ngẩn ngơ, chần chừ hồi lâu, giống như đã hạ quyết tâm phải cưới.
“Nếu, nếu nàng thật sự không chê hai chân ta tàn tật… Ta nguyện nắm tay nàng trọn đời, quyết không phụ nàng.”
Từ lúc Khâu Uyển Nga lên công đường tới nay vẫn biểu hiện vô cùng kiên cường, cho nghe lời chửi mắng của Khâu lão gia cũng không hề khiến nàng dao dộng một chút, hiện tại nghe được lời nói của Lương Văn Vũ thì hốc mắt bất chợt đỏ lên, nước mắt không kìm được lã chã rơi.
Đào Mặc lại vỗ kinh đường mộc ‘rầm’ một cái, nói:
“Một khi đã như vậy, bản quan phán ngươi ba ngày sau thành thân với Khâu nhị tiểu thư! Nếu còn kéo dài thêm, mỗi người lĩnh năm mươi gậy lớn!”
“Chuyện này…”
Tôn Nặc vừa định mở miệng, chỉ thấy Đào Mặc khí thế mười phần nói:
“Các ngươi cũng sẽ bị đánh cùng!”
“Cái gì?”
Lư Trấn Học không tin nổi mà nhìn y.
Đào Mặc mặc kệ hắn, đứng thẳng dậy nói:
“Bãi đường.”
Rời khỏi công đường, Đào Mặc kích động đi đến thư phòng, tim vẫn đập mạnh dồn dập. Y rót ngay mấy chén nước lạnh uống cạn mới khiến cho máu đang sôi trào toàn thân bình ổn một chút. Vừa rồi quát to một trận chỉ là xúc động nhất thời, hiện tại bình tĩnh lại rồi liền bắt đầu bất an, không biết hậu quả như thế nào.
Một lát sau Kim sư gia và Mộc Xuân mới tiến vào.
Bọn họ vừa vào cửa đã bị Đào Mặc túm lấy hỏi:
“Sao rồi sao rồi? Thái độ của bọn họ như thế nào?”
Kim sư gia:
“Nếu đại nhân đã phán định bọn họ ba ngày sau thành thân, bọn họ tự nhiên không còn lời nào để nói.”
Lúc này Đào Mặc mới yên lòng, lại cảm thấy việc này mình làm không tệ, thành toàn cho một đôi có lòng với nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
“Ta nhìn ra được Lương công tử kia và Khâu nhị tiểu thư là hai bên cùng có tình, nếu không thể kết làm phu thê, vậy rất đáng tiếc.”
Kim sư gia do dự:
“Nhưng mà kỳ hạn ba ngày không khỏi có hơi ngắn quá.”
Đào Mặc sửng sốt:
“Ngắn á?”
Y còn chưa thành thân, bởi vậy cũng không biết việc chuẩn bị đón dâu phải mất bao nhiêu thời gian.
Mộc Xuân cười nói:
“Đại nhân đây là có dụng ý khác.”
Kim sư gia bĩu môi:
“Ồ? Nguyện nghe rõ chuyện này.”
Mộc Xuân đáp:
“Đại nhân xử như thế cố nhiên là thỏa mãn được cho ước muốn của Lương gia và Khâu nhị tiểu thư, nhưng chắc chắn sẽ khiến Khâu lão gia ghi hận trong lòng. Ông ta không thể lật lại bản án, không thể gây khó dễ gì cho Lương gia nhưng có thể sẽ phát giận trên người Khâu nhị tiểu thư. Đại nhân là dao sắc chặt đay rối, định ra kỳ hạn ba ngày, ngay cả nếu Khâu lão gia kia có lòng gây khó dễ Khâu nhị tiểu thư thì e rằng cũng không kịp ra tay.”
Kim sư gia giật mình, lại lập tức cảm thấy nếu như mình bình tĩnh tất nhiên cũng có thể nghĩ ra đến như vậy, chỉ là để cho Mộc Xuân giành trước thôi.
Đào Mặc nghe Mộc Xuân nói như thế, không khỏi có chút mơ hồ.
“Cái này, Khâu nhị tiểu thư chắc sẽ không sao chứ?”
Mộc Xuân:
“Hổ dữ không ăn thịt con, ta thấy Khâu lão gia cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng ta.”
Đào Mặc vẫn có chút bất an, sợ nàng ta lại bước cùng một bước giống như Đông Anh Hồng, nói:
“Chúng ta có nên đi xem một chút không?”
Kim sư gia ngây người.
“Đại nhân muốn… đi xem như thế nào?”
“Cái này, chính là…”
Đào Mặc dừng lại một chút.
“Tường vây nhà Khâu lão gia cao bao nhiêu?”
“…”
Kim sư gia nhìn Mộc Xuân.
Mộc Xuân cầm ấm lên rót trà.
Đào Mặc cuối cùng cũng không thấy được tường vây của Khâu gia. Y mới ra khỏi cửa đã bị Cố Tiểu Giáp chờ sẵn ở cửa mời lên xe ngựa.
Cố Xạ ngồi trong xe ngựa, thần thái nhàn nhã chậm rãi đun trà.
Đào Mặc tự giác ngồi ổn vào một góc sau đó im lặng mà nhìn hắn. Mặt mày Cố Xạ tựa như tranh vẽ, cho dù không làm gì cả, chỉ cần nhìn như vậy đã là một loại hưởng thụ vô cùng. Khi Đào Mặc đi ra tâm tình còn nhấp nhô không yên, nhưng giờ này phút này lại đều trở nên tĩnh lặng giống như có thể tiếp tục nhìn như vậy cả đời.
Cố Xạ đun trà xong thì rót một chén đưa cho y.
Đào Mặc thật cẩn thận nhận lấy uống một ngụm, mặt mày hơi nhăn lại.
“Có chút đắng.”
Cố Xạ thản nhiên đáp:
“Là trà khổ đinh.”
Đào Mặc lại nhấp một ngụm:
“Nhưng nếu uống thêm một ngụm lại cảm thấy có chút ngọt.”
Ánh mắt Cố Xạ đảo qua gói giấy đặt trên bàn, cười như không cười nói:
“Bởi vì không bỏ thêm hoàng liên.”
“Vì sao phải cho thêm hoàng liên?”
Đào Mặc cảm thấy khó hiểu.
Cố Xạ đáp:
“Bởi vì vui vẻ.”
Đào Mặc:
“Vậy không thêm là bởi vì không vui sao?”
Cố Xạ liếc y.
“Ngươi cảm thấy được là ta không vui?”
Đào Mặc cẩn thận nhìn cảm xúc trên gương mặt hắn, một lúc lâu sau mới uể oải nói:
“Ta nhìn không ra.”
Cố Xạ:
“Nhìn ngươi có vẻ rất vui.”
Đào Mặc sửng sốt, lập tức vui vẻ ra mặt:
“Nhìn ra được?”
“Nghĩ ra được.”
Đào Mặc tức thì kể rõ ràng lại mọi việc trên công đường một lần. Y cố ý lấy lòng Cố Xạ, bởi vậy cố ý vẽ rắn thêm chân cho sự việc vốn rất nhàm chán, nói dài dòng liên miên mãi mới kết thúc.
Cố Xạ chỉ nghe không nói.
Lúc này Đào Mặc mới nhớ đến Tôn Nặc kia là đồng môn của hắn, Kim sư gia cũng từng nói qua, nếu Tôn Nặc làm tụng sư thì Cố Xạ chắc chắn sẽ giúp đỡ, chẳng lẽ lần này cũng như vậy? Y ướm hỏi:
“Thư huynh đưa đến ta đã nhận được.”
Cố Xạ:
“Ừ?”
Đào Mặc:
“Hai chữ kia tuy rằng ta nhìn không hiểu nhưng may mắn là Mộc Xuân có biết, hắn nói là xử nhanh.”
Cố Xạ:
“Đích thật là xử nhanh.”
Đào Mặc:
“Ta làm theo lời huynh nói, nhanh chóng xử án xong.”
Ánh mắt Cố Xạ vốn khép lại từ từ mở ra, quay đầu nhìn y.
Tim Đào Mặc nhảy nhót loạn xạ. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy được ảnh ngược của mình ánh lên trong đôi đồng tử kia, không còn là một hình bóng mờ nhạt chỉ lướt qua phía ngoài nữa.
“Tốt lắm.”
Cố Xạ nói.
Xe ngựa chợt dừng lại.
Thân thể Đào Mặc hơi chút về phía trước một chút, sắc mặt Cố Xạ vẫn không chút thay đổi như trước.
“Ta…”
Đào Mặc cảm thấy không khí rất kỳ lạ.
Cố Xạ:
“Đến rồi.”
Đào Mặc sửng sốt một chút.
Cố Tiểu Giáp mở cửa ra từ bên ngoài.
Đào Mặc lại liếc nhìn Cố Xạ một cái.
Cố Xạ làm như không thấy.
Đào Mặc đành phải lưu luyến không thôi rời khỏi xe ngựa, sau đó đỏ mặt nói:
“Chỗ này là…”
Cố Tiểu Giáp:
“Nơi này không phải là huyện nha của Đào đại nhân hay sao?”
Đào Mặc:
“Đúng, nhưng mà…”
Cố Tiểu Giáp:
“Nếu đã đúng, vậy chúng ta đây cáo từ.”
Hắn dứt lời lập tức nhảy lên xe ngựa, không hề quay đầu lại ‘giá’ một tiếng đánh xe ngựa đi.
Đào Mặc nhìn thấy chiếc xe ngựa dứt khoát rời đi, trong lòng không hiểu vì sao có chút trống vắng, cảm thấy ngay cả bước chân cũng không còn chút sức.
Hách Quả Tử thấy sắc mặt y hoảng hốt, lo lắng hỏi han:
“Thiếu gia có phải là xử án mệt mỏi hay không?”
Đào Mặc lắc đầu.
“Vậy không thoải mái chỗ nào?”
Hách Quả Tử gấp gáp hỏi thăm.
Đào Mặc vẫn lắc đầu như trước.
“Vậy, vậy vì sao lại mất tinh thần như thế?”
Hách Quả Tử khó hiểu:
“Nô tài nghe nói thiếu gia xử vụ án này rất khá mà.”
Đào Mặc nghiêm túc hỏi:
“Thật sự là xử rất khá?”
Hách Quả Tử lập tức:
“Đương nhiên, ngón tay mỗi người đều dựng thẳng đó.”
Đào Mặc:
“Nhưng vì sao ta cảm thấy… Cố Xạ không được vui vẻ lắm?”
“Cố Xạ?”
Hách Quả Tử nhướn mày mang theo vài phần không đồng ý, thì thầm:
“Hắn đã từng vui vẻ bao giờ chứ?”
Đào Mặc trừng hắn.
Hách Quả Tử bĩu môi mếu máo:
“Nếu không thiếu gia hỏi sư gia một chút, có lẽ là bọn họ biết.”
“Sư gia?”
Ánh mắt Đào Mặc sáng lên.
Hôm nay Kim sư gia về nhà từ sớm, các loại việc vặt đều giao lại cho Mộc Xuân.
Khi Đào Mặc tìm thấy Mộc Xuân thì hắn đang đứng ở bên cửa sổ, hình như có bồ câu bay đi.
“Mộc sư gia.”
Y đứng ở ngoài cửa do dự gọi một tiếng.
Mộc Xuân thân thiết cười nói:
“Chủ nhân, mời vào.”
Đào Mặc nhìn thấy trên bàn y có một đống công việc xếp thành chồng, lời nói đến bên miệng lại nuốt lại.
Mộc Xuân nhìn mặt nghe lời mà đoán ý, mỉm cười nói:
“Chủ nhân có việc?”
Đào Mặc ấp úng:
“Cũng không có việc gì.”
“Về Cố Xạ?”
Mộc Xuân một châm đâm thẳng.
Đào Mặc giật mình nhìn hắn.
Mộc Xuân:
“Nếu là việc công, ngài sẽ không ấp a ấp úng. Nếu như là việc tư… Việc ta có thể nghĩ đến không nhiều lắm.”
Sắc mặt Đào Mặc đỏ bừng.