[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Nóc nhà của huyện nha quả nhiên bị thủng mấy cái lỗ, chỗ nghiêm trọng nhất chính là căn phòng của Đào Mặc, gần như không được che đậy chút gì cả.

Những mảnh ngói bị vỡ rơi xuống đã được dọn đi rồi nhưng khắp nơi trong phòng vẫn nhìn ra dấu vết bị hư hại. Lần đầu tiên Đào Mặc phát hiện phòng mình lại sáng sủa đến thế, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thích ứng, ngẩng đầu nhìn trời xanh một hồi mới định thần lại.

“Thiếu gia, thiên tai nhân họa không thể tránh được, ngài đừng để ở trong lòng, để nô tài thu dọn hành lý cho ngài.”

Ván đã đóng thuyền, cho dù không cam lòng cũng không thể làm gì, Hách Quả Tử lấy tay nải ngày trước dùng để gói đồ khi đến huyện Đàm Dương ra toàn tâm toàn ý thu dọn đồ đạc.

Đào Mặc nhìn bóng dáng bận rộn của hắn liền có loại cảm giác không thực. Chẳng lẽ thật sự sẽ chuyển vào Cố phủ? Nghĩ đến Cố Xạ trong lòng y lại liên tục thay đổi hết từ nóng lại chuyển sang lạnh.

“Thiếu gia? Cây gãi ngứa có cần mang theo không?”

Hách Quả Tử vung vẩy cây gãi ngứa trong tay thò đầu ra hỏi.

“Ta nghĩ…”

Đào Mặc chậm rãi nói.

“Hay là không đi thì hơn?”

Ánh mắt Hách Quả Tử sáng lên.

“Thiếu gia đã nghĩ cẩn thận rồi?”

Đào Mặc:

“Đi cũng gây thêm phiền phức.”

“Sao thiếu gia lại phiền phức được? Từ sau khi thiếu gia làm huyện lệnh không phải là đã giải quyết được cho bọn họ một đống phiền toái à?”

Hách Quả Tử thấy y do dự không thôi, biết trong lòng y vô cùng muốn gần gũi với Cố Xạ, cuối cùng cũng không đành lòng mà nhả ra:

“Thực ra cũng chỉ là ở nhờ mấy ngày thôi, cũng không có gì gấp gáp. Như Mộc sư gia đã nói ấy, Cố Xạ kia ở huyện Đàm Dương cũng coi như có chút uy tín, nếu có thể tạo mối quan hệ với hắn thì sau này thiếu gia thâm nhập vào đây cũng có chút lợi thế.”

Đào Mặc:

“Thực ra ta với Cố Xạ cũng không có quan hệ gì.”

Cho dù làm đủ mọi cách muốn thân thiết hơn nhưng càng đến gần lại càng cảm thấy mình thấp bé. Cố Xạ giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, có thể ngước nhìn, có thể ngưỡng mộ nhưng trước sau vẫn khó có thể đến gần đỉnh.

Môi Hách Quả Tử giật nhẹ thấp giọng nói:

“Nô tài thấy thái độ của Cố Xạ kia với thiếu gia cũng không tầm thường đâu.”

Ánh mắt Đào Mặc sáng lên rồi lại lập tức ủ rũ:

“Hắn là người tốt.”



Hách Quả Tử thật sự không thể liên hệ cái tên vẻ mặt lạnh lùng kia với người tốt, nhưng thấy dáng vẻ Đào Mặc như đã lún sâu xuống vũng bùn thì cũng không nhẫn tâm giội nước lạnh lên, đành nói:

“Nếu như thiếu gia không muốn đi thì chi bằng ở trong phòng nô tài, nô tài tùy tiện tìm một góc ở tạm là được.”

Đúng lúc này Mộc Xuân đi từ ngoài cửa vào nhìn thấy tay nải thì mắt sáng lên.

“Đã thu dọn xong rồi à?”

Hách Quả Tử:

“Thiếu gia không muốn đi.”

“Không muốn đi?”

Mộc Xuân tươi cười hòa ái.

“Vì sao?”

Đào Mặc:

“Ta không thân cũng chẳng quen Cố Xạ….”

“Huyện lệnh là quan phụ mẫu, Cố Xạ là dân chúng bản huyện, sao có thể nói là không thân cũng chẳng quen?”

Mộc Xuân nói.

Đào Mặc:

“Nhưng quan hệ của ta với Cố Xạ không sâu.”

Mộc Xuân cười:

“Ta thấy Cố công tử đối xử với chủ nhân là thân thiết hơn với người mới quen.”

Đào Mặc buồn bực:

“Nhưng hắn cũng chưa từng nói gì cả?”

“Thật sự chưa từng?”

Mộc Xuân vẫn cực kỳ bình thản:

“Cố công tử tuy rằng tiếc chữ như vàng nhưng mỗi chữ đều quý tựa châu ngọc.”

Người như Cố Xạ tuyệt đối sẽ không nói mấy lời vô nghĩa. Nếu đã không nói lời vô nghĩa thì mỗi chữ tự nhiên là quý như châu ngọc.

Đào Mặc ngẫm nghĩ quả thực cũng cảm thấy Cố Xạ tuy rằng không nói nhiều lời với mình lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thực sự đều có thâm ý sâu sắc.

Mộc Xuân:

“Namtử đứng trên đời thì một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Nếu ngài đã hứa hẹn với Cố công tử từ trước thì nên giữ lời hứa, lật lọng không phải việc mà bậc đại trượng phu nên làm.”

Đào Mặc bị nói như vậy mà lòng tràn đầy áy náy.

Hách Quả Tử hoài nghi liếc nhìn Mộc Xuân:

“Vì sao Mộc sư gia một lòng đẩy thiếu gia về phía Cố Xạ vậy?”

Mặt Mộc Xuân không hề thay đổi:

“Nếu chủ nhân đã mời ta làm sư gia thì ta không thể không bày mưu tính kế giúp chủ nhân. Huyện Đàm Dương là nơi tụng sư tụ tập, tiên sinh Nhất Chuy và Lâm Chính Dung nổi tiếng không chỉ mới vài ngày. Hai người bọn họ tuy rằng về tư thì như nước với lửa nhưng bọn họ giỏi về tâm kế lại luôn ngấm ngầm mưu tính, tuyệt đối sẽ không để chủ nhân có cơ hội làm ngư ông đắc lợi khi trai cò đánh nhau, nếu chủ nhân muốn mọi việc đều thuận lợi nói không chừng còn có thể bị bọn họ hợp tác đuổi đi.”

Lời này của hắn cũng không phải là dọa dẫm, trước kia quả thực từng có Huyện lệnh vì chuyện này mà bị cách chức chuyển đi.

“Cho nên đứng ở giữa hai người bọn họ giống như chạy trên lớp băng mỏng, thà rằng mượn tay một bên để đứng vững gót chân trước.”

Hách Quả Tử nghe thấy có lý liền gật đầu liên tục.

Đào Mặc nhíu mày:

“Ta không muốn lợi dụng Cố Xạ.”

“Cố Xạ là một kẻ khôn khéo trí tuệ có lẽ cũng không hề dưới tiên sinh Nhất Chuy, chủ nhân muốn lợi dụng hắn e rằng…”

Mộc Xuân nói khẽ rồi im lặng không nói nữa nhưng ý tứ hàm chứa trong đó không cần nói ra cũng biết.

Hách Quả Tử bị hắn khiến cho mù mờ khó hiểu.

“Vừa rồi không phải ngươi mới nói cần phải mượn sức của một bên để đứng vững gót chân hay sao?”

Mộc Xuân:

“Đương nhiên đây chính là quan điểm của ta, cũng biết là muốn bước đi cũng rất khó khăn. Muốn làm được trừ phi là chủ nhân càng phải tính toán cẩn thận về Cố Xạ hơn.”

Hác Quả Tử không nói gì. Lần này thật sự không phải hắn muốn để người khác diệt mất chí khí và uy phong của mình mà là tự hắn hiểu được. Luận về tính kế e rằng thiếu gia nhà hắn cũng chẳng thể xếp vào một hàng trong một trăm cái tên đầu tiên ở huyện Đàm Dương này.

“Hoặc là…”

Mộc Xuân chậm rãi nói tiếp.

“Đối xử chân thành.”

Đào Mặc vội nói:

“Ta tuyệt đối không ôm một chút tâm đùa giỡn nào với Cố Xạ.”

“…”

Hách Quả Tử ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời rất cao rất xanh rất trong nha.

Mộc Xuân vội ho một tiếng:

“Ta tin chủ nhân.”

Đào Mặc cũng tự biết rằng cách dùng từ của mình không phù hợp nên lúng túng nói:

“Ý ta là ta cũng không có ý muốn lợi dụng.”

“Người quân tử luôn thẳng thắn vô tư. Nếu như chủ nhân đã không có lòng lợi dụng thì sợ gì phải đến ở Cố phủ chứ?”

Mộc Xuân chạy cả một vòng lớn cuối cùng cũng quay lại đề tài này.

Đào Mặc ấp a ấp úng. Mặc dù y không có lòng lợi dụng nhưng cũng không phải là không có ý đồ mà.

Hách Quả Tử thấy đã nói đến mức này rồi mà còn từ chối nữa thì quả thật giống như khó có thể đặt chân ở đất Đàm Dương này, trái lại cũng khuyên nhủ:

“Chỉ ở mấy ngày thôi mà. Thiếu gia chỉ cần buổi tối đến đó ngủ, nửa ngày quay về huyện nha làm việc là được rồi.”

Mộc Xuân nhíu mày.

Ánh mắt Đào Mặc đảo qua đảo lại giữa hai người một hồi lâu rồi mới gật đầu:

“Vậy thì đi thôi.”

Nhưng vì muốn thể hiện thành ý khi đến ở nhờ, y và Hách Quả Tử lúc đi đường đã tự mình mua một phần lễ mọn rồi mới mang theo hành lý đến cửa.

Cố Tiểu Giáp giống như hiểu rõ bao giờ bọn họ sẽ đến nên đã chờ ở sau cửa từ sớm, nhìn thấy bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ rồi còn một cây gãi ngứa thò hẳn một đầu ra thì không khỏi bĩu môi:

“Không phải là các ngươi định mang hết cả gia sản đến ở luôn đấy chứ?”

Hách Quả Tử đang muốn vặc lại thì đã bị Đào Mặc giữ chặt tay.

Đào Mặc cầm lễ vật bước lên vài bước.

“Chút thành ý nho nhỏ để tỏ lòng kính trọng.”

Việc tặng lễ Cố Tiểu Giáp đã gặp nhiều nhưng thứ khó coi như vậy lại chưa thấy nhiều lắm, nhưng hắn biết công tử nhà mình có vài phần kính trọng y nên không dám gây khó dễ, gật đầu với người gác cổng đứng ở một bên.

Người gác cổng lập tức đi qua nhận lấy.

Lúc này Đào Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đi theo ta, ta dẫn ngài đến phòng dành cho khách.”

Cố Tiểu Giáp xoay người đi vào trong.

Đào Mặc và Hách Quả Tử vội vàng đuổi theo.

Trong Cố phủ có rất nhiều trạch viện, Cố Tiểu Giáp đặc biệt chọn Lưu Tiên Cư cách Thanh Cư mà Cố Xạ ở xa nhất để sắp xếp cho bọn họ.

Hách Quả Tử bị hắn lôi đi rẽ trái rẽ phải đến đau đầu, không kìm được nói:

“Vì sao phải ở xa như thế?”

Cố Tiểu Giáp đáp:

“Không còn cách nào, phủ đệ lớn như vậy đấy, chỉ tùy tiện đi một chút đã mất nửa canh giờ, ta đã chọn viện gần nhất rồi. Nếu như ngươi không nhớ được thì để ta vẽ bản đồ cho ngươi.”

Đào Mặc mỉm cười:

“Cảm ơn, nhưng ta đã nhớ kỹ rồi.”

Cố Tiểu Giáp hơi giật mình. Vừa rồi hắn cố ý co kéo qua lại rất nhiều con đường mà bây giờ chính hắn cũng không thể nhớ rõ mà đi lại, vậy mà y có thể nhớ rõ?

“Ngài chắc chắn?”

Hắn nửa tin nửa ngờ.

Đào Mặc vuốt cằm.

Hách Quả Tử đắc ý nháy mắt một cái với Cố Tiểu Giáp.

Cố Tiểu Giáp:

“Nếu ngài đã nhớ rõ thì đến chạng vạng ta sẽ không đến đón ngài đi dùng bữa nữa, tự ngài đi theo con đường vừa rồi tìm đường quay về là được.”

Đào Mặc liên tục nói cảm ơn.

Chờ Cố Tiểu Giáp đi rồi Hách Quả Tử mới oán giận nói:

“Rõ ràng chỉ là một hạ nhân mà cố tình lại kiêu ngạo giống như con vua cháu chúa ấy.”

“Không được nói bậy!”

Đào Mặc nhẹ giọng quở trách.

Hách Quả Tử:

“Thiếu gia thật sự nhớ được hết những con đường này? Sao nô tài cảm thấy có con đường còn đi qua những hai lần liền?”

Đào Mặc:

“Vườn hoa kia, còn có hai cái cầu cong cong ấy đều đã đi qua hai lần.”

Hách Quả Tử tràn đầy căm hận:

“Nô tài đã biết là Cố Tiểu Giáp không tốt bụng như thế đâu mà!”

Đào Mặc:

“Chúng ta là phận ăn nhờ ở đậu, đừng có so đo.”

Hách Quả Tử nhìn y mà trong lòng tràn đầy vui sướng. Tuy rằng biết từ sau chuyện của lão gia thiếu gia đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng giờ phút này cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn.

“Vâng, thiếu gia.”

Ngày ngả về Tây, đèn đuốc dần được thắp lên.

Đào Mặc mang theo Hách Quả Tử đi vô số cổng vòm, cuối cùng cũng đi đến được chính đường mà Cố Tiểu Giáp nói.

Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ có hai người bọn họ dùng cơm trong sảnh đường nhưng không ngờ Cố Xạ đã ngồi ở đó.

“Mời.”

Cố Xạ thản nhiên nói.

Đào Mặc đã từng phải trải qua sự quạnh quẽ khi ăn nhờ ở đậu nên rất vui vẻ ngồi xuống.

Hách Quả Tử thấy Cố Tiểu Giáp đứng ở một bên hầu hạ nên cũng đứng ở phía sau Đào Mặc.

Ánh mắt Đào Mặc tràn đầy trông mong nhìn Cố Xạ như muốn chờ hắn sẽ hỏi mấy câu khách sáo như y ăn ở thế nào, có quen không linh tinh gì đó, nhưng đợi hồi lâu lại chỉ chờ được đến lúc Cố Xạ cầm đũa lên gắp một miếng cà bỏ vào miệng.

“…”

Cố Xạ thấy y ngơ ngác nhìn mình liền cũng nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mặt Đào Mặc xoạt một cái đỏ bừng lên.

Cố Xạ nhíu mày.

“Nóng à?”

Đào Mặc:

“Không, không sao.”

Y vội vội vàng vàng cầm đũa lên gắp liền mấy miếng cà vào miệng.

Cố Xạ không nói gì thêm nữa.

Im lặng ăn xong bữa tối, Đào Mặc còn đang nghĩ nên tìm đề tài gì nói chuyện thì chợt nghe Cố Xạ hỏi:

“Biết chơi cờ không?”

Đào Mặc vội gật đầu.

Cố Tiểu Giáp thức thời bày bàn cờ ra.

Đào Mặc nhìn Hách Quả Tử đói bụng đứng ở một bên liền không đành lòng:

“Ngươi đi xuống trước đi.”

Y vừa dứt lời bụng của Hách Quả Tử đã rồn rột kêu vang.

Cố Tiểu Giáp phì cười.

Cố Xạ:

“Ngươi dẫn hắn xuống ăn cơm đi.”

“Vâng.”

Cố Tiểu Giáp nhìn thấy dáng vẻ cùng sắc mặt xấu hổ của Hách Quả Tử thì trong lòng cực kỳ sung sướng, vui vẻ làm theo lệnh.

Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đi rồi, trong chính đường chỉ còn lại hai người là Cố Xạ và Đào Mặc.

Đào Mặc nhìn gương mặt anh tuấn của Cố Xạ gần trong gang tấc thì tim không khỏi đập dồn dập loạn nhịp, hạ cờ cũng lung tung bậy bạ, chỉ một lúc sau đã bị Cố Xạ tiêu diệt đến hoa rơi nước chảy.

Nhìn thấy cục diện vô cùng thê thảm trên bàn cờ, mặt Cố Xạ không chút thay đổi thu hết quân cờ vào trong hộp.

Dường như nhìn ra hắn không vui, Đào Mặc lúc này mới vội vã nói:

“Có thể hạ lần nữa không?”

Cố Xạ nâng mắt.

Đào Mặc dựng thẳng ngón trỏ bày ra dáng vẻ đáng thương.

Cạch cạch cạch cạch cạch.

Cố Xạ lấy quân đen của Đào Mặc ra tùy tiện hạ xuống cho y năm quân.

Đào Mặc sửng sốt:

“Huynh nhường ta năm quân?”

Cố Xạ:

“Không đủ?”

“Đủ rồi.”

Đào Mặc ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung:

“Chắc là đủ rồi.”

Thực ra y tuy dốt đặc cán mai nhưng kỳ nghệ lại không kém. Lần này hai người hạ cờ thì Cố Xạ đi cờ đã chậm lại.

Ván cờ này hạ mất khoảng nửa canh giờ, Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đứng cửa nhìn xung quanh vài vòng mới thấy kết thúc.

Cố Xạ thắng, còn là thắng hiểm một mục.

Đào Mặc xấu hổ:

“Kỳ nghệ của ta không tốt.”

“Ngày mai lại hạ lần nữa.”

“A?”

Đào Mặc lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ đứng dậy liền vội đi vào thu dọn bàn cờ.

Cố Xạ đột nhiên hỏi:

“Ngươi đang ở đâu?”

Trong lòng Cố Tiểu Giáp hơi căng thẳng.

“Lưu Tiên Cư.”

Đào Mặc không biết chữ nên để Hách Quả Tử đáp thay.

Cố Xạ liếc mắt nhìn Cố Tiểu Giáp một cái.

Cố Tiểu Giáp lập tức cảm thấy sau lưng mình phát lạnh, kiếp sống phòng bếp dường như đang vẫy tay chào gọi hắn.

Đào Mặc quay về phòng mà trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng việc xảy ra lúc chơi cờ với Cố Xạ, cảm thấy vui mừng khó nén nhưng cũng buồn bực vì kỳ nghệ của mình không giỏi. Trằn trọc như vậy đến nửa đêm mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng sớm không đợi Hách Quả Tử gọi cửa y đã tự tỉnh dậy. Nghĩ rằng mình hiện tại đang ở Cố phủ liền không khỏi có vài phần cảm giác như đang mơ.

Chờ y đẩy cửa ra thì Hách Quả Tử cũng đã dậy, đang bưng bồn nước ấm đến cho y rửa mặt.

Dù sao cũng không phải là địa bàn của mình, hai người đều có chút kiêng dè, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Phía đông sáng dần.

Đào Mặc chuẩn bị đi đến huyện nha thì nhìn thấy người gác cổng của Cố phủ vội vàng chạy đến:

“Đào đại nhân, có nha dịch cầu kiến.”

Y hơi giật mình trong lòng.

“Mau mời vào.”

Hách Quả Tử than thở:

“Chắc không phải là lại xảy ra vụ án nào đi? Vừa mới đầu năm sao cuộc sống đã bất ổn vậy?”

Đào Mặc cũng chỉ là quan mới nhậm chức không lâu, không biết như vậy có phải là bình thường không nên đành im lặng.

Một lát sau sai dịch đi vào, nhưng đến là vì việc tư.

“Mộc sư gia nói người quen cũ của Đào đại nhân đến chơi.”

“Người quen cũ?”

Trong lòng Đào Mặc đập thịch một cái.

Hách Quả Tử lập tức nhăn mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.