[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

“Hắn đúng là âm hồn không tan!”

Đào Mặc:

“Được rồi. Ta về huyện nha ngay.”

Hách Quả Tử kéo y.

“Thiếu gia thật sự muốn đi gặp hắn?”

Đào Mặc:

“Còn không biết là người quen cũ nào mà.”

“Cái này còn cần đoán sao? Hơn nửa chính là vì hắn cảm thấy lần trước hại thiếu gia vẫn chưa đủ nên lần này thấy thiếu gia lên làm quan huyện, nhịn không được lại muốn bày ra chiêu gì khác!”

Hách Quả Tử càng nghĩ càng giận, nếu không phải kẻ kia không xuất hiện trước mặt chứ nếu không hắn đã vung một cái tát qua.

Đào Mặc lặng lẽ thở dài:

“Chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách hắn.”

“Không trách hắn thì trách ai? Hắn đã nói rõ là chịu cái kia….”

Hách Quả Tử thấy sắc mặt Đào Mặc đột nhiên trắng bệch liền lập tức ngậm miệng.

Đào Mặc miễn cưỡng hít sâu một hơi:

“Chúng ta về huyện nha trước thôi.”

“… Vâng.”

Hách Quả Tử dù thấy bất bình trong lòng nhưng cũng không dám nhắc lại thêm gì nữa, vào phòng thay áo quan cho Đào Mặc rồi cùng y đến huyện nha trước.

Đến cửa huyện nha liền nhìn thấy có thợ mộc ra ra vào vào không ngừng, hỏi mới biết là do Mộc Xuân mời đến sửa lại nóc nhà.

Đào Mặc nhớ đến màn đánh cờ với Cố Xạ tối qua liền kích động trong lòng, cảm thấy mái nhà này thực ra cũng không cần gấp gáp sửa lại như thế, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ nhoáng lên một cái trong đầu y.

Vào huyện nha Hách Quả Tử liền xông lên phía trước, dẫn đầu vọt vào trong phòng.

Kẻ đang ngồi trong rõ ràng là Y Vũ. Hắn nhìn thấy khí thế của Hách Quả Tử to lớn ào vào, đầu tiên là kinh ngạc rồi lập tức cười bồi nói:

“Quả Tử.”

“Ít ra vẻ thân thiết. Ta không gánh vác nổi.”

Hách Quả Tử hừ lạnh một tiếng.

Đào Mặc theo sau đi vào.

“Đào thiếu gia.”

Bồng Hương đứng phía sau Y Vũ thi lễ với y.

Bởi đã gặp lúc ở tiệc cưới nên trong lòng y đã có chuẩn bị trước, vẻ kinh ngạc cũng không lộ quá rõ chỉ mỉm cười:

“Sao lại rảnh rỗi đến huyện Đàm Dương thế này?”

Y Vũ lại cười:

“Chỉ muốn đến đây thăm thú.”

Bồng Hương:

“Nếu như thích hợp thì công tử đang muốn ở lại huyện Đàm Dương.”

“Cái gì?”

Hách Quả Tử lập tức biến sắc.

Đào Mặc bước lên mấy bước lặng lẽ kéo hắn:

“Mau bưng trà lên.”

Hách Quả Tử chỉ vào chén trà trên bàn:

“Chẳng phải là có rồi sao?”

Mặt Đào Mặc đỏ bừng.

Bồng Hương cười nói:

“Đại nhân nhà ngươi vẫn chưa có trà đâu.”

Hách Quả Tử trừng mắt liếc gã một cái xoay người đi ra ngoài.

Đào Mặc thấy bọn họ đều đang đứng thì vội nói:

“Mời ngồi.”

Y Vũ thành thực rồi xuống. Cho dù không có gấm vóc lụa là sắc màu rực rỡ như năm đó nhưng phong thái lúc giơ tay nhấc chân cũng không giảm mà tăng.

Tâm thần Đào Mặc hoảng hốt, không khỏi nhớ đến năm đó ở Đàn Hương Lâu mình say mê hắn đến mức nào, vung tiền như rác cũng chỉ vì muốn hắn cười. Vốn tưởng rằng cuồng dại nhiều năm sẽ được báo đáp, ai ngờ chỉ như hoa trong gương như trăng dưới nước, một giấc mộng xuân không thành còn liên lụy đến…

Y Vũ thấy sắc mặt y càng lúc càng khó coi liền vội vàng lên tiếng chặn ngang suy nghĩ của y:

“Cuộc sống của ngươi ở nơi này tốt không?”

Đào Mặc kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu rồi mới hoàn hồn:

“Nhờ phúc.”

Y Vũ nghiêng đầu lộ ra đường cong xinh đẹp nơi cổ, ánh mắt rũ xuống dịu dàng nói:

“Ngươi trở nên khách sáo như vậy từ lúc nào.”

“Chủ nhân.”

Mộc Xuân chậm rãi đi vào.

Y Vũ nâng mắt mặt không chút thay đổi đánh giá hắn. Lần trước ở trong tiệc cưới đã nhìn thấy hắn ôm lấy Đào Mặc cũng biết được quan hệ của hai người không bình thường,hắn đã từng gặp qua vô số hạng người nhưng lại không nhìn thấu Mộc Xuân này rốt cuộc là người như thế nào.

Nói hắn là văn nhân lại không giống văn nhân, nói hắn là con cháu danh môn cũng không giống con cháu danh môn, nói hắn đến từ giang hồ thì quả thực có vài tật xấu của người giang hồ.

Mộc Xuân thản nhiên phóng khoáng nói:

“Hai vị này nói vậy chính là người quen cũ của chủ nhân.”

Đào Mặc lần lượt giới thiệu

Mộc Xuân:

“Hai vị vất vả mệt mỏi chạy đến đây cũng không dễ, không bằng nghỉ tạm ở đây mấy ngày đi.”

Mắt Y Vũ sáng lên, không đợi Đào Mặc mở miệng liền nói:

“Chỉ sợ sẽ quấy rầy.”

“Không quấy rầy. Chỉ cần hai vị ở thấy quen là được rồi.”

Mộc Xuân thấy Đào Mặc mở miệng muốn nói liền lấy khuỷu tay huých nhẹ y một cái, lập tức khiến y nuốt những lời muốn nói lại.

“Đúng rồi chủ nhân, vừa rồi ta thấy Kim sư gia đang tìm ngài, sợ rằng có chút công văn muốn ngài xem qua. Ngài đi xem thế nào.”

Đào Mặc cũng đang muốn bứt ra nhưng lại sợ thất lễ với người kia, chần chừ nhìn về phía Y Vũ.

Y Vũ thức thời nói:

“Công vụ quan trọng hơn.”

Đào Mặc đi rồi Mộc Xuân liền nói:

“Ta đưa hai vị đến phòng dành cho khách.”

“Làm phiền.”

Y Vũ không ngờ rằng mục đích của chuyến đi này lại nhận được hiệu quả ngoài ý muốn liền mừng thầm trong lòng, ngay cả Mộc Xuân cũng cảm thấy nhìn vừa mắt hơn nhiều, một đường đi không ngừng trò chuyện.

Mộc Xuân đáp lại cho có lệ rồi đi thẳng đến phòng dành cho khách.

Y Vũ thấy có người ra ra vào vào thì không khỏi sửng sốt.

Mộc Xuân bước vào nhà nói:

“Các người đi đến phòng khác trước đi.”

Những người đó vội vàng mang đủ loại dụng cụ rời đi.

Mộc Xuân quay sang nói với Y Vũ và Bồng Hương đang ngây người ra nhìn cái lỗ to phải ba bốn người vòng tay mới ôm hết trên nóc nhà:

“Mấy ngày trước ở chỗ này gặp nạn nên đang tu sửa. Nhưng nhiều ngày nay trời vẫn không mưa nên để người ở cũng tuyệt đối không có vấn đề gì. Mong hai vị tạm chấp nhận cho.”

Bồng Hương nhíu mày oán giận:

“Cái này sao có thể chấp nhận chứ?”

Cái lỗ to trên nóc nhà ở gần sát bên giường.

Y Vũ:

“Không biết phòng của Đào đại nhân…”

“Cũng như vậy thôi.”

Mộc Xuân lắc đầu thở dài:

“Tên trộm kia không thèm lấy gì cả lại cố tình lột hết mái ngói che đầu, thật sự là khiến người ta khó hiểu.”

Bồng Hương lén nháy mắt với Y Vũ.

Tâm Y Vũ trầm xuống:

“Vậy khách đành theo chủ thôi, làm phiền.”

“Không quấy rầy nữa.”

Mộc Xuân nói.

“Nếu hai vị thấy thỏa mãn rồi thì ta sẽ không quấy rầy thêm. Hai vị cứ tự nhiên.”

Chờ hắn đi rồi Bồng Hương liền bất mãn:

“Sư gia gì đó kia rõ ràng là cố ý.”

Y Vũ:

“Cố ý cũng được, vô tình cũng không sao, tóm lại chúng ta đang ăn nhờ ở đậu, một số việc cũng không thể so đo quá mức.”

Bồng Hương:

“Công tử, ngài có cảm thấy Đào thiếu gia đối xử với ngài khác trước không?”

Y Vũ:

“Cho dù là ai gặp phải chuyện lúc trước cũng không thể hoàn toàn không để ý được.”

“Vậy y còn có thể giúp chúng ta sao?”

“Chuyện này e rằng đến lúc ấy cũng không phải theo ý y.”

Y Vũ nói xong trong mắt liền lóe lên một tia sáng.

Đào Mặc xử lý công vụ một ngày, Kim sư gia cũng ngồi bên cạnh y một ngày, ngay cả bữa trưa cũng được đưa vào trong thư phòng.

Thật vất vả mới đến chạng vạng, Đạo Mặc vốn muốn đến thăm Y Vũ coi như tận tình làm chủ, nhưng chân trước y vừa bước khỏi thư phòng thì sau lưng Hách Quả Tử đến nói xe ngựa đã được chuẩn bị xong, chuẩn bị đến Cố phủ ngay lập tức.

Người với người có thể nói là có cấp bậc khác nhau.

Hách Quả Tử vốn là nhìn Cố Xạ không vừa mắt, nhưng Y Vũ vừa xuất hiện thì Cố Xạ liền tăng thêm một cấp, quả thực lập tức thành núi cao vạn nhận khiến hắn không hề do dự muốn đến gần.

(Nhận: Đơn vị đo lường thời xưa, bằng khoảng 7 – 8 thước)

Quả nhiên Đào Mặc vừa nghe đến việc đi Cố phủ thì lập tức dao động.

Hách Quả Tử còn đổ thêm dầu vào lửa:

“Không phải Cố công tử còn hẹn thiếu gia chơi cờ sao? Đến muộn thì không hay lắm. Dù sao Y Vũ… Công tử ấy vẫn ở trong huyện nha, ngày mai lại đến gặp cũng giống nhau cả thôi, không cần gấp gáp ngay lúc này.”

Đào Mặc nghe mà tim đập thình thịch, lập tức rẽ sang hướng khác cùng Hách Quả Tử ngồi lên xe ngựa.

Lại nói Y Vũ từ lúc vào phòng thì vẫn luôn chờ Đào Mặc đến gặp.

Trong mấy năm Đào Mặc say mê hắn đến thần hồn điên đảo thì hắn cũng sớm tìm hiểu y vô cùng rõ ràng, biết rằng dù y không để tâm đến tình cũ với mình thì chắc chắn cũng sẽ đến thăm hỏi ân cần.

Nhưng phần chắc chắn này từ sau bữa tối thì bắt đầu dao động.

Hắn không kìm được cho Bồng Hương ra ngoài hỏi thăm.

Bồng Hương nhanh chóng quay về, sắc mặt cũng không dễ coi.

“Y ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài? Vào canh giờ này?”

Y Vũ lập tức nhớ đến thói quen trước đây của Đào Mặc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Nơi này có quán tiểu quan nào nổi tiếng không?”

Bồng Hương:

“Y cũng không có đến quán tiểu quan mà là đến Cố phủ. Nghe nói là trước khi nóc nhà được sửa sang đầy đủ thì sẽ ở nhờ bên đó.”

“Chủ nhân của Cố phủ là ai?”

“Cố Xạ.”

Bồng Hương hỏi thăm vô cùng cẩn thận.

“Hình như là học trò của tụng sư nổi tiếng ở địa phương.”

Y Vũ hơi yên tâm hơn.

“Nơi này là quê hương của tụng sư, Đào Mặc chắc là muốn kéo gần quan hệ với những tụng sư này.”

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”

“Trước cứ lặng lẽ theo dõi mọi chuyện đã.”

Y Vũ ngẩng đầu nhìn trời đêm.

“Dù sao chúng ta đã vào ở được đây, cũng coi như đạt được mục đích.”

Bồng Hương thì thầm:

“Nhưng nóc nhà này…”

“Ít nhất vẫn còn có giường.”

Y Vũ nói.

“Tốt hơn lúc trước nhiều.”

Hắn vừa nhắc tới thì Bồng Hương cũng nhớ đến nhưng chuyện đã trải qua thời gian trước, lập tức không dám nói nhiều thêm.

Y Vũ im lặng một lúc lại nói:

“Nhưng nếu có thể khiến Đào Mặc vội vàng chạy đến Cố phủ thì chủ nhân của Cố phủ kia xem ra cũng không phải người thường đâu.”

Bồng Hương:

“Ý của công tử là?”

Y Vũ mỉm cười đầy thâm ý:

“Tìm một cơ hội rồi chúng ta đến chào hỏi một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.