[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 43

Nếu đã bàn bạc xong xuôi thì việc nghe ngóng điều tra liền giao cho Mộc Xuân đi làm.

Đào Mặc và Hách Quả Tử đi dạo một vòng qua ngã tư đường, mua hai gói hạt thông đường rồi tiện đường quay về Cố phủ.

Cố Tiểu Giáp đã chờ đợi từ lúc sáng tinh mơ, vừa nghe người gác cổng nói bọn họ đã quay về liền lập tức vọt đến Lưu Tiên Cư, chẳng thèm để ý gì cả liền sốt vó thúc giục bọn họ chuyển đến Nhã Ý Các.

Hành lý của Đào Mặc và Hách Quả Tử không nhiều lắm, chuyển qua chuyển lại không quá phiền toái cho nên cũng rất nhanh.

Vừa vào Nhã Ý Các Hách Quả Tử đã quăng cho Cố Tiểu Giáp ánh mắt sắc lẹm. Nơi này vừa nhìn đã biết là được bài trí cẩn thận hơn Lưu Tiên Cư. Ngoài phòng có một khoảnh rừng trúc lớn khiến cho viện này dù đang giữa mùa đông khắc nghiệt cũng vẫn tràn ngập một màu xanh biếc bừng bừng sức sống.

Đào Mặc vừa vào nhà liền cảm nhận được một luồng hương khí ấm áp phả vào mặt khiến tâm thần y rung động, tập trung nhìn lại liền thấy đồ dùng trong phòng đều là hòm vàng khóa ngọc được điêu khắc tinh tế, vừa nhìn đã biết là rất đắt, y vội vàng chạy ra:

“Ta thấy cứ quay về Lưu Tiên Cư ở là được rồi.”

Hách Quả Tử lén nhìn lướt qua bên trong một cái cũng hết hồn.

Cố Tiểu Giáp ở chung với y đã lâu nên cũng biết y cũng không phải loại người nghĩ một đằng nói một nẻo, thản nhiên nói:

“Đã là công tử dặn dò thì hai người cứ ở đây đi. Dù sao phòng này vốn cũng để dùng tiếp đón bằng hữu của công tử.”

Đào Mặc không thể từ chối nên đành ở lại.

Cố Tiểu Giáp đứng ngoài cửa một lúc, sau khi chắc chắn bọn họ đã thu dọn ổn thỏa rồi mới rời đi.

Hắn vừa đi Hách Quả Tử đã lập tức đóng cửa lại, líu lưỡi:

“Không thể ngờ được Cố Xạ này lại có tiền như thế, chẳng lẽ làm tụng sư thực sự có thể phát tài sao?”

Đào Mặc:

“Cố công tử chưa từng bước lên công đường.”

“Tuy rằng hắn không lên công đường nhưng vẫn có rất nhiều tụng sư đến nhờ hắn bày mưu tính kế. Những kẻ đó đến vì nhờ vả thì sẽ không keo kiệt đâu.”

Hách Quả Tử vuốt ve chậu rửa mặt bằng vàng, vừa vuốt vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, sắc mặt bối rối phức tạp:

“Cố công tử không sợ bị trộm mất à?”

Đào Mặc:

“Phòng này chỉ dùng để tiếp đón bằng hữu của hắn. Đã là bằng hữu của hắn thì sao lại ăn trộm?”

Hách Quả Tử ngượng ngùng rụt tay về cười gượng:

“Thiếu gia nói phải.”

Trong tay Đào Mặc còn cầm hai gói hạt thông kia buồn bực nói:

“Vốn ta còn muốn mời hắn nếm thử.”

Hách Quả Tử mở một gói ra thuận tay nhón lấy một hạt ném vào miệng:

“Lát nữa dùng bữa tối xong thiếu gia tiện thì đưa luôn cho ngài ấy đi.”

Đào Mặc:

“E rằng sẽ khó coi.”

“Tục ngữ nói: Ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng. Cố công tử cũng không phải loại người ngại bần yêu phú quý.”

Từ sau khi gặp lại Y Vũ, hảo cảm của Hách Quả Tử với Cố Xạ càng ngày càng tăng.

Đào Mặc ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, thuận tay nhét gói kẹo vào trong vạt áo.

Sau bữa tối Cố Tiểu Giáp theo lệ thường dâng trà lên.

Đào Mặc lấy gói kẹo ra, có chút bồn chồn mở ra trước mặt Cố Xạ:

“Hôm nay ta đi ngang qua chợ mua được, nếm thử thấy vị cũng rất thanh. Mời Cố công tử nhấm nháp một chút.”

Cố Tiểu Giáp nhìn lướt qua bĩu môi:

“Không phải hạt thông đường đấy chứ?”

Mặt Đào Mặc lập tức đỏ hồng.

Cố Xạ nhìn gói giấy kia một lúc rồi thuận tay cầm một viên lên, không ngờ hạt thông đường này bị Đào Mặc nhét vào trong ngực nên bị tan ra một chút nên dính hết lại với nhau. Hắn vừa cầm lên liền cầm cả gói kẹo lên theo.

Cố Tiểu Giáp thấy Đào Mặc xấu hổ đến mức gần như muốn chônmặt xuống đất, bất đắc dĩ cầm lấy gói kẹo từ trong tay Cố Xạ:

“Nô tài mang xuống bếp cắt ra rồi bày vào đĩa.”

Ánh mắt Đào Mặc nhìn hắn giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, liên tục nói lời cảm tạ.

Hách Quả Tử cũng coi như thông minh, vội nói:

“Ta giúp ngươi một tay.”

Đào Mặc nhìn theo hai người rời đi, lúc quay đầu lại thì Cố Xạ đã dọn xong bàn cờ ra. Y đang muốn đặt quân thì chợt nghe Cố Xạ nói:

“Hôm nay ta nhường ngươi sáu quân.”

Đào Mặc ngẩn ra.

Cố Xạ:

“Mời.”

Đào Mặc thầm tự trách kỳ nghệ của bản thân mình không tinh mới khiến đối phương phải nhường nhiều lần như thế, vì vậy lúc chơi cờ cũng vô cùng chăm chú, không dám phân tâm dù chỉ một chút, ngay cả Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử cắt xong hạt thông đường mang lên rồi cũng không phát hiện ra.

Cố Xạ cũng vậy.

Hắn nhường Đào Mặc thêm một quân cờ thật sự không phải trách kỳ nghệ của y không tinh mà là muốn cho mình khiêu chiến lớn hơn nữa. Phải biết rằng mấy quân cờ đặt ngay từ đầu này đều ẩn chứa càn khôn, hắn đặt nhiều thêm một quân giống như tặng thêm một chiếc châm thần định hải cho đối phương, phải có chút mạo hiểm.

Quân cờ trong tay hai người đều đặt xuống rất chậm, một canh giờ trôi qua lại mới hạ được hơn mười quân.

Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử đều cảm thấy buồn ngủ, đang lúc muốn quay về chợp mắt một chút lại chợt nghe thấy người gác cổng vội vàng chạy đến báo:

“Bên ngoài có một người tự xưng là Y Vũ đến thăm, nói là muốn gặp Đào đại nhân.”

Đào Mặc còn đang chăm chú vào ván cờ nên không nghe thấy, Hách Quả Tử lại đứng bật dậy.

Cố Tiểu Giáp thấy hắn phản ứng mạnh như thế liền vội hỏi:

“Là ai?”

Hách Quả Tử bĩu môi ra hiệu về phía Đào Mặc, đúng lúc chạm phải ánh mắt Cố Xạ nhìn qua, trong lòng kinh sợ vội vàng thu ánh mắt lại.

Cố Xạ có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Đào Mặc một cái, không nói một lời nhưng ánh mắt lại chuyển qua nhìn về phía này.

Hách Quả Tử thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay ra hiệu với Cố Tiểu Giáp rồi rón ra rón rén đi ra bên ngoài.

Chờ đi ra ngoài được mấy chục bước rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói với người gác cổng đi cùng ra:

“Ngươi nói với hắn là thiếu gia nhà ta ngủ rồi, không gặp.”

Cố Tiểu Giáp lập tức ngăn cản người gác cổng vừa xoay người muốn đi ra:

“Từ từ, nơi này là Cố phủ chứ không phải huyện nha. Ngươi không nói rõ ràng thì đừng mơ đến chuyện sai khiến người của chúng ta.”

Hách Quả Tử sợ gây chuyện phiền phức lại để Đào Mặc nghe được liền hạ giọng:

“Kẻ kia là một tên lưu manh vô lại da mặt cực dày.”

Cố Tiểu Giáp nhìn về phía người gác cổng.

Người gác cổng lắc đầu:

“Tiểu nhân thấy không giống, thực ra thấy giống một công tử tuấn tú của nhà nào đó hơn.”

Hách Quả Tử nhổ một bãi nước bọt:

“Hắn đương nhiên là tuấn tú, hắn chỉ biết dựa vào cái vốn sắc đẹp lẳng lơ ấy để mê hoặc nam nhân!”

Cố Tiểu Giáp giật mình:

“Xuất thân từ quán tiểu quan à?”

Người gác cổng ngạc nhiên:

“Không thể nào? Tiểu nhân thấy mặt mũi hắn rất đoan chính.”

“Có biết bao nam nhân vì gương mặt đoan chính ấy của hắn mà dâng lên hết núi vàng núi bạc, nếu như vậy còn không đoan chính được thì hắn nên tự thắt cổ đi.”

Hách Quả Tử chỉ cần nghĩ đến kẻ kia thì miệng không bật ra được lời nào hay.

Cố Tiểu Giáp liếc hắn:

“Sao hắn lại có quan hệ với đại nhân nhà ngươi?”

Hách Quả Tử nhíu mày:

“Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy chứ?”

“Ngươi không nói rõ ràng thì sao ta có thể đi tống cổ hắn cùng với ngươi chứ?”

Cố Tiểu Giáp khoanh tay trước ngực.

“Ngươi đi đuổi hắn với ta?”

“Nếu lời nói của ngươi căn cứ trên sự thật thì ta sẽ suy nghĩ.”

“Hừ. Ta tự đi.”

Hách Quả Tử quay đầu bước đi, Cố Tiểu Giáp lập tức theo. Cơ hội xem diễn như vậy không thể bỏ qua được.

Lại nói Y Vũ ở ngoài cửa chờ mãi hồi lâu cũng không thấy người gác cổng đi ra thì trong lòng đã có dự cảm không tốt, lúc này thấy Hách Quả Tử cùng một thiếu niên xa lạ chưa từng gặp qua hùng hổ đi ra thì biết là dự cảm không sai, lập tức thu lại biểu tình khổ sở, lạnh nhạt nhìn bọn họ đến gần.

Hách Quả Tử:

“Thiếu gia nhà ta ngủ rồi, ngươi đi đi.”

Cố Tiểu Giáp kinh ngạc:

“Hử? Ngủ rồi? Vừa rồi ta rõ ràng còn nhìn thấy ngài ấy chơi cờ với công tử nhà ta mà?”

Hách Quả Tử không giận mà cười nói:

“Ngươi nói trắng ra như vậy làm gì? Không sợ khiến người ta đau lòng hay sao?”

Cố Tiểu Giáp ngẩn người, lập tức hiểu ra giơ chân:

“Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì đấy?”

Hách Quả Tử lập tức ôm cổ hắn cười tủm tỉm:

“Dù sao về sau chúng ta cũng là người một nhà rồi, ngươi còn che giấu cái gì?”

“Ai là người một nhà với ngươi? Công tử nhà ta kinh tài trác tuyệt, là đại tài tử vô song thiên hạ…”

Hách Quả Tử ngắt lời:

“Cho nên công tử nhà ta mới thần hồn điên đảo, hận không thể làm bạn sớm chiều không rời một tấc!”

Cố Tiểu Giáp bị cánh tay hắn ôm thiếu chút nữa là tắt thở, liều mạng lấy khuỷu tay chọc chọc vào ngực Hách Quả Tử.

Sắc mặt Y Vũ không chút thay đổi nói:

“Một khi đã là đại tài tử kinh tài trác tuyệt như vậy, chắc là sẽ không từ chối khách ở ngoài cửa đi?”

Cố Tiểu Giáp bất chợt đẩy Hách Quả Tử ra, sửa lại cổ áo thở hổn hển:

“Không từ chối, đương nhiên là không từ chối! Mời đi bên này!”

Hách Quả Tử oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Cố Tiểu Giáp ném lại một ánh mắt xem thường.

Dọc một đường đi Hách Quả Tử liều mạng chắp tay thi lễ với Cố Tiểu Giáp, nhưng Cố Tiểu Giáp đang nổi nóng nào thèm để ý đến hắn, bước nhanh đi thẳng về phía trước.

Y Vũ im lặng không hề hé răng quan sát cảnh vật trong vườn. Hắn đã đi qua không ít nhà giàu, nhưng đình viện được bố trí đẹp đẽ như vậy vẫn là hiếm thấy, xem ra Cố Xạ này quả nhiên là thâm sâu khó lường giống như lời đồn.

Đi đến phòng liền nghe thấy tiếng quân cờ đặt xuống bàn vang lên thanh thúy, rõ ràng lưu loát.

Cố Tiểu Giáp nói:

“Đây là do công tử nhà ta hạ.”

Hách Quả Tử tức đến bốc hỏa, cười lạnh:

“Ngươi đúng là có một đôi mắt chó ngàn dặm!”

“Cũng không mạnh bằng cái tai heo ngược gió nhà ngươi.”

Cố Tiểu Giáp độp lại.

“Công tử nhà ta chơi cờ chưa bao giờ do dự, không giống dáng vẻ chần chần chừ chừ, ấp a ấp úng như thiếu gia nhà ngươi.”

“Ngươi….”

“Công tử, công tử Y Vũ đến rồi.”

Cố Tiểu Giáp đột nhiên cao giọng.

Đào Mặc chấn động, cùng Cố Xạ quay đầu nhìn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.