CHƯƠNG 44
Ánh mắt Cố Xạ chỉ thản nhiên lướt qua rồi quay về bàn cờ nhưng Y Vũ lại cảm thấy không thoải mái khó có thể diễn tả thành lời, giống như chỉ cần đối phương liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hắn từ trong ra ngoài.
Hách Quả Tử giành mở miệng trước khi Cố Tiểu Giáp kịp lên tiếng:
“Thiếu gia, công tử Y Vũ là đến thăm Cố công tử, chúng ta về trước tránh mặt đi?”
Cố Tiểu Giáp nhướn mày:
“Công tử nhà ta cũng không quen biết hắn.”
“Không quen biết thì ngươi đưa hắn vào đây làm cái gì?”
Hách Quả Tử cười lạnh.
Cố Tiểu Giáp á khẩu. Việc này quả thực là hắn làm không tốt, người Y Vũ tìm là Đào Mặc, vốn không nên do hắn ra mặt mời vào. Nhưng lúc ấy hắn bị mấy hành động khó hiểu liên tiếp của Hách Quả Tử chọc giận nên thầm nghĩ muốn làm tên kia mất mặt một lần, ngược lại không thấy có chỗ nào là không ổn. Hiện giờ xem ra ngược lại là đã đâm lao thì đành phải theo lao. Hắn nhìn Cố Xạ cầu xin giúp đỡ, không ngờ Y Vũ lại lên tiếng:
“Ta nghe Văn Vũ nói công tử Cố Xạ của Cố phủ tài năng trác tuyệt, thiên hạ vô song, là người tài hiếm thấy nên không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, vì vậy mới mạo muội ghé thăm, mong Cố công tử thứ lỗi cho Y Vũ khó tự kiềm chế, chưa mời đã đến.”
Hách Quả Tử đứng bên cạnh giả bộ run lên, dùng sức cọ cọ cánh tay của mình.
Lúc này Cố Tiểu Giáp cũng cảm thấy Y Vũ này có chút mồm mép, lại buồn bực vì mình nhất thời lỗ mãng.
Đào Mặc thấy Cố Xạ không nói gì nên vội nói:
“Hắn quả thực là bạn cũ của ta ngày trước, lần này đến huyện Đàm Dương vẫn chưa tìm được nơi dừng chân nên đang ở tạm trong huyện nha.”
Cố Tiểu Giáp nhíu mày:
“Phòng trong huyện nha của các ngươi không phải là không thể ở được hay sao?”
Bồng Hương nói chen vào:
“Đúng là không thể dành cho người ở được, nóc nhà có một cái lỗ to như thế, ngẩng đầu là có thể nhìn được trăng sáng!”
Hách Quả Tử phụt cười ra tiếng.
Đào Mặc ngẩn người:
“Không phải Mộc Xuân đã nói sẽ tìm một căn phòng tốt cho ngươi ở à?”
Hách Quả Tử ngậm miệng hàm hàm hồ hồ nói:
“Nô tài với thiếu gia còn phải chuyển ra ngoài, huyện nha sao có thể còn phòng nào tốt?”
Sắc mặt Đào Mặc lập tức đỏ bừng, hai tai cũng không ngoại lệ. Nghĩ tới mình ở Cố phủ ngủ ngon như ở nhà mà lại khiến khách là Y Vũ phải ở trong căn phòng sơ sài dột mưa, y liền hận không thể chôn mình xuống đất.
Y Vũ mỉm cười:
“Thực ra cũng không nghiêm trọng như Bồng Hương nói.”
Bồng Hương oán giận:
“Còn không nghiêm trọng nữa? Ngày hôm qua trời mưa làm phòng ướt hết, ngay cả giường cũng bị ẩm nữa.”
Gã từ khi bước vào Đàn Hương Lâu thì vẫn theo Y Vũ, trước giờ chưa từng phải chịu khổ gì, mưa lạnh gió thổi đêm đó khiến gã gần như không chợp mắt được, phải cùng Y Vũ uống canh gừng sưởi ấm đến tận rạng sáng.
Đào Mặc nhịn không được đứng lên, đáy lòng tràn đầy áy náy lan tràn lên mắt.
“Ta quả thực không biết việc này, hay là ta tìm cho các ngươi một gian khách *** nhé?”
Y Vũ lại mỉm cười:
“Thực ra cũng chỉ hư hại một chút, người vẫn có thể ở được. Ta với Bồng Hương lưu lạc bên ngoài, sao còn phải để ý nhiều đến vậy? Có được một mái ngói che đầu đã vô cùng cảm kích rồi.”
Đào Mặc nghe hắn nói đến hèn mọn như vậy, cảm giác áy náy lại càng dâng lên cuồn cuộn.
‘Cạch’
Cố Xạ thả quân cờ đang cầm trong tay lại hộp cờ, lúc này Đào Mặc mới nhớ ra mình còn đang chơi cờ nên vội nói:
“Thật có lỗi, ta không tập trung.”
“Đã có khách đến thì ván cờ này dừng lại ở đây thôi.”
Cố Xạ nói:
“Ngươi về phòng trước đi.”
Đào Mặc giật mình, mấy người còn lại cũng giật mình.
Cố Tiểu Giáp tự biết mình gặp rắc rối, thấp giọng kêu:
“Công tử.”
Cố Xạ thản nhiên nói:
“Tiễn Đào đại nhân về phòng.”
Cố Tiểu Giáp yên lặng mở to mắt trừng Đào Mặc, hai chân vẫn không hề nhúc nhích.
“Ta…”
Đào Mặc nhìn Cố Xạ rồi lại nhìn Y Vũ.
Y Vũ mỉm cười:
“Ngày khác chúng ta lại trò chuyện.”
Hách Quả Tử thầm nghĩ: nơi này là Cố phủ, Cố Xạ nhằm vào Y Vũ thì dù bên mình không được chút lợi lộc gì cũng tuyệt đối không có hại, có hắn ra mặt rồi thì thế nào cũng mạnh hơn thiếu gia. Hắn thầm nghĩ trong lòng như vậy, tay lập tức vươn ra nửa đẩy nửa kéo Đào Mặc ra ngoài.
Cố Xạ liếc mắt nhìn Cố Tiểu Giáp một cái.
Cố Tiểu Giáp cúi đầu nhìn xuống mũi chân nhưng không hề di chuyển dù chỉ một bước.
Cố Xạ lại hỏi Y Vũ:
“Đến từ nơi nào?”
Y Vũ cười khẽ:
“Đến từ huyện nha.”
“Vì sao đến?”
“Thăm bạn.”
Cố Xạ:
“Ngươi là bạn của ai?”
Bồng Hương nghe mà chẳng hiểu ra sao cả. Mấy vấn đề này không phải vừa rồi đã hỏi rất rành mạch rõ ràng hay sao? Cố Xạ này sao lại giống như không nghe được gì mà hỏi lại từ đầu một lần nữa vậy?
Y Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:
“Đào Mặc.”
Cố Xạ:
“Nơi này không phải Đào phủ.”
Y Vũ:
“Kính danh tiếng của Cố công tử đã lâu, muốn mượn một cơ hội để chiêm ngưỡng phong thái.”
Cố Xạ hạ mắt:
“Trước khi đến Đàm Dương, vốn ở chỗ nào?”
Ánh mắt Y Vũ hơi trầm xuống, lát sau thong thả đáp:
“Đàn Hương Lâu.”
Cố Tiểu Giáp lầm bầm:
“Chính là quán tiểu quan.”
Y Vũ ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Cố Xạ:
“Cố công tử khinh thường người xuất thân hàn vi, không còn cách nào khác phải lưu lạc nơi phong trần sao?”
Cố Xạ:
“Không ngại.”
Trong mắt Y Vũ ẩn ẩn có tia sáng lóe lên.
Cố Xạ đứng dậy, cũng không thèm để tâm đến hắn đi ra ngoài.
“Nhưng nơi này cũng không có mối làm ăn ngươi phải làm.”
Nhã Ý Các.
Ánh trăng trong trẻo sáng ngời, cô độc treo lơ lửng giữa bầu trời đêm.
Đào Mặc bất an đi qua đi lại, bóng y kéo dài ra lúc ẩn lúc hiện dưới bóng hàng trúc. Không bao lâu sau, bóng dáng Hách Quả Tử vội vội vàng vàng đi qua chỗ cổng vòm.
“Sao rồi?”
Đào Mặc vội vàng tiến lên hỏi.
“Về rồi.”
Hách Quả Tử khó nén được sắc mặt vui mừng.
Đào Mặc nghe vậy thì sửng sốt:
“Nhanh vậy sao?”
Hách Quả Tử thầm nghĩ: Y Vũ rời đi càng nhanh lại càng nói rõ Cố Xạ không cho y sắc mặt hòa nhã, quả thực là khiến lòng người cực kỳ vui sướng, nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
“Có lẽ là vì Cố công tử mệt mỏi? Y Vũ kia không thân chẳng quen ngài ấy, cũng không có gì hay để nói.”
Đào Mặc buồn bực:
“Đều là ta không đúng.”
Hách Quả Tử lập tức không theo kịp suy nghĩ của y:
“Chuyện này thì có liên quan gì đến công tử đâu?”
“Nếu không phải vì ta, Y Vũ cũng sẽ không đến Cố phủ.”
Hách Quả Tử lộ ra vẻ mặt vui mừng:
“Cuối cùng thiếu gia cũng biết được Y Vũ này đáng ghét như thế nào rồi đúng không?”
Trong lòng Đào Mặc cũng hiểu được hôm nay Y Vũ đến đây là quá mức lỗ mãng, nhưng ngẫm lại hắn vì mình mà phải ở trong căn phòng không mái che thì lại cảm thấy áy náy một hồi.
Hách Quả Tử:
“Bất kể như thế nào, dù sao đuổi đi được là tốt rồi.”
Đào Mặc:
“Ngày mai ngươi đi tìm Mộc sư gia, kêu hắn tìm cho Y Vũ một khách *** có không gian yên tĩnh nhã nhặn. Không, vẫn là đêm nay đi luôn đi.”
Hách Quả Tử vội ngăn y lại:
“Đêm nay hắn quay về chắc chắn phải ngủ lại rồi, chuyển tới chuyển lui còn phiền phức hơn.”
“Vậy ngày mai?”
Hách Quả Tử vốn muốn phản bác, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy Y Vũ đến khách ***, ngày sau thời gian hắn lảng vảng ở nha môn đương nhiên ít đi, cơ hội gặp mặt thiếu gia cũng càng ít, cũng coi như tiêu tan hết rủi ro, liền vội đáp:
“Đương nhiên rồi. Căn phòng hư hại kia ở huyện nha nhất định không thể để bọn họ ở thêm được nữa.”
Đào Mặc hoài nghi nhìn hắn.
Hách Quả Tử:
“Lần này nô tài là thật lòng.”
Thật lòng muốn mời đôi chủ tớ kia cút xa ra một chút!
Hôm sau.
Khi Đào Mặc thức giấc thì cảm thấy có hơi đau đầu. Đêm qua y ngủ không an ổn, hình ảnh của hai người Y Vũ và Cố Xạ không ngừng chuyển động chìm nổi trong đầu y.
Thoáng chốc nghĩ đến chuyện mình có bạc đãi Y Vũ, không làm hết trách nhiệm của người làm chủ hay chưa, thoáng chốc lại nghĩ không biết Cố Xạ có biết lai lịch của Y Vũ hay không, không biết sẽ đối xử với mình như thế nào. Cứ trằn trọc như vậy, ngủ rồi tỉnh tỉnh lại ngủ, lúc tỉnh thì ngẫm nghĩ, nghĩ xong lại lăn ra ngủ, một đêm này không yên.
Hách Quả Tử ngược lại ngủ rất ngon, nghĩ đến việc hôm nay có thể đuổi đôi chủ tớ kia ra khỏi huyện nha thì hắn liền cảm thấy ngay cả lúc mình bước đi cũng như có gió lướt dưới chân.
Khi Đào Mặc đi ra thì hai mắt sưng vù, nhìn qua thật giống vừa mới khóc.
Hác Quả Tử thấy vậy ngẩn ra rồi thấp giọng hỏi:
“Thiếu gia, ngài, ngài nhớ đến lão gia à?”
Đào Mặc ngẩn người rồi chợt cảm thấy áy náy trong lòng. Đã nhiều ngày nay y trằn trọc vì Y Vũ, không ngủ vì Cố Xạ, lại quên mất mong đợi tha thiết của người cha hiền trước lúc lâm chung là hy vọng y có thể trở nên nổi bật, làm một vị quan tốt cứu giúp cho dân chúng, mà mình cả ngày chỉ đi dạo chơi loanh quanh, không ngờ còn chìm vào trong nữ nhi tình trường.
“Chúng ta đi huyện nha đi?”
Y đứng ở ven rừng trúc hít một hơi thật sâu muốn xua tan nỗi buồn rầu trong lòng.
Hách Quả Tử có chút nghi hoặc. Sau khi hít một hơi thật sâu thì hình như vẻ mặt thiếu gia thay đổi cứ như một người khác?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Cố Tiểu Giáp lừ đừ đi vào.
“Hôm nay mọi người có rảnh không?”
Hách Quả Tử tuy rằng biết hôm qua Y Vũ rời đi rất sớm nhưng lại không biết vì sao đi sớm như thế, nhìn thấy Cố Tiểu Giáp đi vào thì mắt lập tức sáng lên, ngay cả câu hỏi của hắn cũng thành thành thật thật đáp lại:
“Đang muốn đến nha môn.”
“Công tử muốn mời hai vị đi đạp thanh, không biết hai vị có thể đi được không?”
Cố Tiểu Giáp mặt không chút thay đổi hỏi.
Tối hôm qua ngủ trong phòng bếp một đêm hắn đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, quyết định từ nay về sau phải an an phận phận nghe theo lời dặn của công tử mà làm việc, tuyệt đối không tự chủ trương hay tự cho mình là đúng nữa. Dù sao hắn cũng tuyệt đối không muốn lại phải đến nơi vừa lạnh vừa cứng vừa khó ngửi như cái phòng bếp kia ngủ! Nơi như thế ngủ một lần rồi đủ để ghi nhớ cả đời!
Trong lòng Đào Mặc hơi dao động nhưng lại lập tức nhớ đến lời dạy bảo ân cần của phụ thân, cúi đầu nghiêm mặt nói:
“Ta, ta còn phải đến huyện nha.”
Hách Quả Tử giật mình nhìn y.
Khóe miệng Cố Tiểu Giáp giật nhẹ, cuối cùng nói:
“Ừ, vậy để ta về báo với công tử.”
“Chậm đã.”
Hách Quả Tử chợt nhớ đến hôm nay phải đuổi Y Vũ kia ra khỏi huyện nha, nếu có Đào Mặc ở đó thì nói không chừng sẽ bị mấy lời nhập nhằng của Y Vũ lừa gạt thay đổi ý định, chẳng bằng để y đi đạp thanh với Cố Xạ, cũng bớt được nỗi lo sau này.
“Thiếu gia, Cố công tử thu nhận chúng ta nhiều ngày như vậy lại hiếm có một lần đưa ra yêu cầu, nếu ngài từ chối thì thật sự không hợp tình hợp lý.”
Lời lẽ của hắn vô cùng chính nghĩa.
Đào Mặc giật mình.
Hách Quả Tử tiếp tục nói:
“Huyện nha đã có Kim sư gia và Mộc sư gia trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ đâu. Nhỡ như có chuyện gì thì nô tài ra roi thúc ngựa là được.”
“Nhưng mà…”
Đào Mặc chần chừ.
Cố Tiểu Giáp nghĩ nếu Cố Xạ đã mời thì tất nhiên là hy vọng y sẽ đi, liền phụ họa thêm:
“Cũng không xa đâu, chỉ đi đến nơi gần đây thôi.”
Tâm muốn từ chối của Đào Mặc ngay từ đầu đã không kiên định, sao có thể chống lại được hai đứa kia hợp lực dụ dỗ, chỉ ậm ừ một chút rồi đồng ý.