CHƯƠNG 53
Đào Mặc hơi mất tự nhiên ngồi trên xe. Vị trí lúc trước của y lúc này đã bị Tang Tiểu Thổ chiếm mất, y chỉ có thể ngồi bên cạnh Cố Xạ.
Cố Xạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như có chút buồn ngủ.
Đào Mặc ngơ ngác nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, tim đập như nổi trống, cho đến khi Tang Tiểu Thổ nhẹ giọng nói:
“Đại nhân, đến rồi.”
Y mới chợt nhớ ra trong xe vẫn còn người thứ ba, mặt lập tức đỏ bừng lên, không biết dáng vẻ si mê vừa rồi của mình có bị hắn thấy được nhiều không. Y lúng ta lúng túng lên tiếng đáp lời rồi đứng dậy xuống xe, quay đầu lại nhìn thì Cố Xạ đã tỉnh, hai mắt sáng rực nhìn y chằm chằm.
“Cố công tử có muốn vào huyện nha ngồi một chút không?”
Y mời.
Cố Xạ:
“Ngày khác đi.”
Tang Tiểu Thổ buông tấm mành xuống, ngăn cách ánh mắt thất vọng của Đào Mặc ở bên ngoài tấm mành. Nhìn theo xe ngựa đạp lên lạnh lẽo buổi sáng sớm chậm rãi biến mất ở cuối ngã tư đường, Đào Mặc xoay người đi vào huyện nha. Hách Quả Tử ở phía sau y nói:
“Hôm nay Cố Xạ xuất hiện thật đúng lúc.”
Nhớ đến dáng vẻ đau khổ quấn quít của Bồng Hương, hắn liền cảm thấy buồn nôn một hồi.
Đào Mặc chợt dừng chân lại ảo não nói:
“Ta đã quên nói lời cảm ơn rồi.”
Hách Quả Tử:
“Chờ đến lúc quay về rồi nói cũng không muộn, dù sao chúng ta hiện tại cũng ở cùng dưới một mái hiên.”
“Ai ở cùng ai dưới một mái hiên?”
Giọng nói thâm trầm đầy tang thương truyền đến từ phía trước. Hách Quả Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên kêu:
“Lão Đào!”
Lão Đào chậm rãi đi đến trước mặt Đào Mặc, khom mình hành lễ:
“Thiếu gia.”
Hốc mắt Đào Mặc nóng lên, hai tay túm lấy cánh tay ông.
“Ông đã bình an quay về, thật sự là quá tốt!”
Lão Đào nói:
“Ta một đường nhớ thương thiếu gia, không dám chậm trễ nên ngày đêm lên đường vội vàng quay về.”
Hách Quả Tử:
“Lão Đào, tuổi ông đã cao, xương cốt thân thể có thể chịu nổi không?”
“Đi đường thì không có vấn đề gì, nhưng nóc nhà thủng mấy lỗ này thiếu chút nữa đã khiến ta lạnh chết.”
Thực ra lão Đào chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngói trên nóc nhà chính là bị người khác dùng nội lực chấn vỡ, mà nghĩ tới nghĩ lui kẻ có thể lừa ông làm chuyện nhàm chán đến mức này thì ngoài Đoan Mộc Hồi Xuân ra không có người thứ hai.
Đào Mặc nào nghĩ được đến mức đó, nghĩ rằng ông thật sự bị lạnh đến suýt chết rét, trong lòng liền bồn chồn.
“Ta lập tức đi mời thầy thuốc đến!”
Lão Đào xua tay:
“Cái đó thì không cần, thân thể ta còn chịu đựng được.”
Đào Mặc nào có chịu nghe, lập tức phái Hách Quả Tử đi mời thầy thuốc đến. Lão Đào không lay chuyển được y nên cũng để mặc.
Đào Mặc hỏi:
“Ông chủ cũ vẫn mạnh khỏe chứ?”
Lão Đào im lặng gật đầu, một lúc lâu sau mới nói:
“Lúc trước là ta phụ y, không ngờ y không những không ghi hận mà còn thả cho ta một con đường sống, an hưởng tuổi già.”
“Thả cho ông một con đường sống?”
Đào Mặc hoảng sợ.
Lão Đào giật mình phát hiện ra mình nói lỡ miệng, vội vã lấp liếm:
“Ý ta là chưa từng lấy chuyện khế ước cũ để cưỡng ép ta, còn đồng ý để ta quay về bên cạnh thiếu gia.”
Đào Mặc nghe vậy thì cực kỳ cảm động.
“Vị chủ nhân này quả là có lòng dạ lương thiện, nhân hậu tốt bụng.”
Lão Đào mỉm cười thay đổi chủ đề:
“Học vấn của thiếu gia tiến bộ rất xa.”
Đào Mặc:
“Là Kim sư gia ngày ngày chỉ dạy. Ông ấy thường xuyên đọc mấy tiểu thuyết về cách làm quan bán trên phố cho ta nghe, thật sự là rất có ích.”
Lão Đào vẫn là tin được Kim sư gia này, tin rằng sách lão chọn cũng sẽ không phải loại kém nên gật đầu:
“Thiếu gia vừa mới đi đâu về?”
Đào Mặc đang muốn nhấc chân bước đi liền khựng lại, lát sau mới nói:
“Đã nhiều ngày nay ta và Hách Quả Tử đến ở nhờ trong phủ Cố Xạ.”
Lão Đào tỏ vẻ kinh ngạc:
“Thật sao? Thiếu gia thân thiết với Cố Xạ như vậy từ bao giờ?”
Đào Mặc liền nói tốt cho Cố Xạ, ví dụ như là rất thành thật nhiệt tình gì đó. Sắc mặt lão Đào không hề thay đổi yên lặng lắng nghe, chờ y nói xong mới nói:
“Ta còn nghe nói Cố Xạ giúp sư huynh đồng môn của hắn đấu một vụ với Lư Trấn Học ở trên công đường?”
Đào Mặc đầu tiên là sửng sốt, lát sau mới nhớ ra ông muốn ám chỉ vụ án của Lương phủ và Khâu phủ liền thuận miệng nói:
“Vụ án này đã chấm dứt rồi.”
Lão Đào:
“Cố Xạ là cao đồ của tiên sinh Nhất Chuy, thiếu gia qua lại với hắn cũng không có gì đáng trách.”
Đào Mặc nghe vậy liền cảm thấy không thoải mái lắm, y kết giao với Cố Xạ cũng không phải vì hắn là cao đồ của tiên sinh Nhất Chuy, mà là bởi vì y chính là Cố Xạ. Nhưng lão Đào vừa mới quay về, y cũng không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với ông, đành im lặng lắng nghe.
“Nhưng không thể nặng bên này nhẹ bên kia mà bỏ qua môn hạ của Lâm Chính Dung được.”
Lời nói của lão Đào đầy ẩn ý.
“Đạo làm quan đơn giản chỉ có hai loại. Thứ nhất, nổi tiếng rồi một bước lên mây; thứ hai là cẩn thận giữ mình, quân tử phòng thân. Thiếu gia, ngài có hiểu ý của ta không?”
Khóe miệng Đào Mặc giật nhẹ, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà thấp giọng nói:
“Ta và Cố Xạ chỉ là quan hệ cá nhân, cũng không nhắc đến việc công.”
Đây mới là nỗi lo thật sự của lão Đào. Ông khẽ thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, nói sang chuyện khác:
“Nghe nói mấy ngày trước công tử Y Vũ đã đến huyện nha?”
Tin tức này thực ra là Đoan Mộc Hồi Xuân truyền đến cho ông, cũng là nguyên nhân khiến ông phải ra roi thúc ngựa quay về. Lúc trước chỉ vì mình nhất thời sơ ý mà khiến Đào lão gia phải ôm hận chết, bi kịch như vậy ông không muốn lại tái diễn nữa.
Đào Mặc:
“Hắn ở mấy ngày rồi đi.”
Lão Đào gật đầu. Đoan Mộc Hồi Xuân đã phái người quay về hỏi thăm, nếu ông không đoán sai thì e rằng là Hoàng Quảng Đức mượn dao giết người, qua cầu rút ván, mới khiến Y Vũ không thể không đến huyện Đàm Dương tìm nơi nương tựa, tìm kiếm sự che chở của Đào Mặc.
Đào Mặc thấy lão Đào nặng nề tâm sự liền nói:
“Ông đi đường nhiều ngày như vậy nên chắc là mệt mỏi không chịu nổi, hay là về phòng nghỉ ngơi thêm một chút đi?”
Nói đến quay về phòng liền không khỏi nhớ đến mấy cái lỗ trên mái, y nói tiếp:
“Nóc nhà ta sẽ thúc giục bọn họ nhanh chóng sửa lại cho tốt. Phòng của Mộc sư gia không bị hỏng, ông đến phòng hắn ở tạm trước đi.”
Chỉ để lại mái nhà của chính mình hoàn hảo không bị tổn hại gì, Đoan Mộc Hồi Xuân này đúng là trắng trợn. Lão Đào lắc đầu xoay người đi về phía căn phòng mà Đoan Mộc Hồi Xuân ở lúc trước. Ông ở bên này mới đi qua đi lại được vài bước, người gác cổng đã chạy từ một đầu khác đến:
“Đại nhân, Thôi đại nhân nói có án mạng.”
Đáy lòng Đào Mặc lập tức cảm thấy căng thẳng, bất chợt nhớ đến vụ án lần trước Cố Xạ nhắc đến liền nghĩ thầm: Chắc không phải là thật chứ?
Không ngờ là người chết cũng không phải là ác bá trong suy nghĩ của y. Mà càng bất ngờ hơn chính là người chết này y nhìn thấy vô cùng quen mắt.
Y quay đầu lại nhìn Hách Quả Tử. Lúc đầu Hách Quả Tử còn không nhận ra, sau khi đánh giá một lúc thì sắc mặt dần xuất hiện vẻ kinh ngạc nghi hoặc, thật lâu sau đó mới thấp giọng nói:
“Vãn Phong?”
Thôi Quýnh nhìn sắc mặt y liền ướm thử:
“Đại nhân nhận ra người này?”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Hắn là đồng hương của ta.”
Chẳng những là đồng hương của y, hơn nữa dựa vào mối quan hệ với Y Vũ, bọn họ còn từng ngồi xuống nâng chén nói cười vui vẻ nữa.
Hách Quả Tử nhíu mày nói:
“Sao hắn cũng đi ra rồi? Chẳng lẽ Đàn Hương Lâu đã sụp? Bằng không vì sao một đám tiểu quan đáng lẽ nên ngồi ở trong lâu lại đều chạy ra đây?”
Lúc này Thôi Quýnh mới biết thì ra người chết này là tiểu quan, lập tức mất đi vài phần thích thú với việc điều tra vụ án.
Đào Mặc hỏi:
“Thi thể phát hiện ra ở nơi nào?”
Thôi Quýnh đáp:
“Phát hiện ở trong sông. Lúc phát hiện ra thì trong tay hắn còn ôm một khối gỗ trôi nổi, nhưng người đã tắt thở bỏ mình từ lâu. Vết thương trí mạng có thể là do bị bắn tên từ phía sau.”
Đào Mặc nhíu mày:
“Đang yên đang lành ai lại muốn giết hắn?”
Hách Quả Tử nhẹ giọng hỏi:
“Có thể là Hoàng Quảng Đức hay không?”
Đào Mặc hỏi:
“Vì sao?”
Hách Quả Tử:
“Nô tài biết không nhiều kẻ ác lắm, mà kẻ ác muốn mạng người khác e rằng cũng chỉ có gã. Nói không chừng gã vừa mắt Vãn Phong nhưng Vãn Phong không muốn…”
Hắn không bịa nổi nữa. Vãn Phong là tiểu quan của Đàn Hương Lâu, ân khách đếm không xuể, sao có thể bất chợt không muốn nữa?
“A, liệu có thể có liên quan đến Y Vũ không?”
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy hình như mình đã kéo ra được một đầu sợi dây rồi.
“Nô tài cảm thấy sự xuất hiện của Y Vũ quá kỳ lạ, nói không chừng là chọc phải phiền toái gì lớn nên không thể không trốn đến đây.”
Đào Mặc:
“Không có bằng chứng thì đừng có đoán mò.”
Thôi Quýnh đang nghe đến say sưa, chỉ ước gì bọn họ kéo ra thêm mấy nghi phạm nữa liền vội hỏi:
“Việc bàn luận về vụ án đúng là cần có những giả thiết táo bạo một chút. Chúng ta đều là người trong nha môn, cũng không kiêng dè như dân chúng bình thường.”
Đào Mặc:
“Không biết vụ án này xảy ra ở nơi nào?”
Thôi Quýnh:
“Ta đã phái người đi dọc bờ sông lên thượng nguồn con sông tìm kiếm, có lẽ không lâu nữa sẽ có tin tức.”
Khóe mắt Đào Mặc liếc thấy Kim sư gia đang vội vàng đi đến liền vội vàng đi qua đón.
“Sư gia, sao ông lại đến đây?”
Kim sư gia đưa mắt nhìn thi thể rồi thấp giọng nói:
“Thi thể này vớt lên từ dưới sông à?”
Đào Mặc gật đầu.
Kim sư gia:
“Đi từ nơi này lên hơn mười trượng về hướng Bắc là huyện bên cạnh, e rằng là vụ án mạng này không phải là xảy ra trong phạm vi huyện chúng ta.”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Vậy thì sao?”
Kim sư gia:
“Án mạng này căn cứ vào chỗ xảy rathì phân chia ranh giới thuộc nơi đó. Nếu vụ án này không nằm trong phạm vi huyện Đàm Dương thì chúng ta không cần tiếp nhận.”
Lão vừa nói xong thì có nha dịch chạy từ một hướng khác đến vội vàng báo lại:
“Thôi đại nhân, vụ án này là ở huyện bên cạnh.”