[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 54

Nếu vụ án này đã là của huyện bên thì bọn họ đương nhiên không muốn vượt quá chức phận mà làm thay việc của người khác. Kim sư gia và Thôi Quýnh vội vàng thu thập chứng cứ rồi chuyển sang cho huyện bên.

Đào Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm rồi lại ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an. Lời nói của Hách Quả Tử nghe có vẻ phóng đại, nhưng thực ra nếu cân nhắc cẩn thận thì cũng có chút đạo lý. Quay về huyện nha, Hách Quả Tử kể lại chuyện này cho lão Đào, lão Đào cũng cho rằng trong này chắc chắn có chỗ kỳ lạ, nhưng người phái đến Đàn Hương Lâu hỏi thăm vẫn chưa quay về, mọi chuyện đến giờ vẫn chưa rõ ràng. Ông ngẫm nghĩ rồi nói:

“Vãn Phong này nếu có quen biết với Y Vũ thì về tình về lý, chúng ta vẫn nên thông báo một tiếng mới phải.”

Hách Quả Tử liếc mắt nhìn ông một cái, thấy trong mắt lão Đào lóe lên tia sáng thì trong lòng liền an ổn. So với Mộc Xuân nhảy ra giữa chừng, hắn đương nhiên là tin tưởng một lão Đào đã trải qua sóng gió hơn.

Đào Mặc trước đó cũng có dự định như vậy nên thuận miệng nói:

“Cũng được, ta đi tìm Kim sư gia cùng đi.”

“Kim sư gia sang huyện bên, chắc là không kịp chạy về trong một chốc một lát được, hay là chúng ta tự đi đi.”

Lão Đào nói.

“Dù sao chuyện này cũng không hề có liên quan đến Y Vũ, chúng ta cũng chỉ là đi thông báo một tiếng, không cần nhiều người đi.”

Đào Mặc nghĩ cũng có lý, liền kêu Hách Quả Tử đi đánh xe ngựa, mình và lão Đào thì chậm rãi đi ra cửa trước, đi đến cửa nha môn thì đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Cố Xạ đi từ đầu đường đến. Xe ngựa của hắn sau khi trải qua một phen sóng gió vừa rồi thì người bên ngoài càng không dám đến gần, vừa thấy liền trốn mất, cực kỳ bắt mắt.Đi gần đến nơi thì Cố Tiểu Giáp thấy Hách Quả Tử vội vàng đưa xe ngựa sang bên, thuận miệng nói:

“Mau cất cái xe ngựa rách nát của các người đi, thật là mất mặt.”

Hách Quả Tử vốn còn vì hắn đến giải vây đúng lúc vào sáng nay mà có chút ấn tượng tốt với hắn, hiện giờ bị hắn móc mỉa một câu như vậy thì lập tức có chút ngượng ngùng, cười lạnh nói:

“Ngươi nói xem hay là ta móc hai mắt của ngươi ra để ngươi đỡ phải nhìn nữa?”

Đào Mặc sợ hai người lại tranh cãi liền vội hỏi Cố Tiểu Giáp:

“Đến nha môn có chuyện gì sao?”

Cố Tiếp Giáp nghĩ xoáy ngược lại một câu thì chắc không sao nhỉ? Nhưng nhớ đến Cố Xạ còn đang ngồi trong xe sẽ nghe thấy thì không dám lỗ mãng, thấp giọng nói:

“Công tử là đến đón Đào đại nhân về Cố phủ.”

Đào Mặc vui vẻ trong lòng, đầy đầu chỉ toàn câu ‘Công tử là đến đón Đào đại nhân về Cố phủ’ kia, cho đến khi lão Đào ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng mới hồi thần nói:

“Ta đang muốn đi ra ngoài.”

“Ra ngoài? Đi đâu?”

Cố Tiểu Giáp tò mò hỏi.

Hách Quả Tử tức giận:

“Từ lúc nào thiếu gia nhà ta đi đâu cũng phải được Cố đại gia nhà ngươi cho phép?”

Cố Tiểu Giáp:

“Ta là có lòng tốt. Cái xe ngựa kia của ngươi thật sự cũ nát, đi đến đâu cũng rất dọa người, còn không bằng đi luôn bằng hai chân đi.”

Đào Mặc cuống quít ngăn Hách Quả Tử vừa nhìn đã biết là sẽ chuẩn bị nói thêm lời khác, nói với Cố Tiểu Giáp:

“Chúng ta muốn đến quý phủ của công tử Y Vũ.”

“Y Vũ?”

Âm lượng của Cố Tiểu Giáp chợt cao lên.

Đào Mặc vốn không cảm thấy gì cả, vừa bị hắn cao giọng kêu như vậy thì không khỏi chột dạ, lắp bắp giải thích:

“Chúng ta phải đến thông báo cho hắn một tiếng.”

“Thông báo?”

Tròng mắt Cố Tiểu Giáp hơi đảo:

“Chẳng lẽ là đến thông báo hắn về sau không được quấn lấy ngài nữa? Vậy đừng ngại mang theo mấy người, hai người canh cửa nha môn này cũng đưa đi cùng đi.”

Lão Đào im lặng lắng nghe, nếu nói quan điểm của Cố Tiểu Giáp chính là quan điểm của Cố Xạ thì rõ ràng là Cố Xạ cũng không thích nhìn thấy Y Vũ, nói không chừng có hắn ở đây thì sẽ tiết kiệm được một nửa công sức. Nghĩ như vậy, ông liền không đợi Đào Mặc từ chối đã chủ động mở miệng mời:

“Hiếm có một lần Cố công tử nhiệt tình như vậy, hay là đi cùng đi?”

Cố Tiểu Giáp biết ông nói Cố công tử là ám chỉ Cố kia chứ không phải Cố này, không dám tự tiện đồng ý mà quay đầu lại nhìn thùng xe. Cố Xạ ngồi trong xe cũng không phụ kỳ vọng mà đáp:

“Vậy cũng tốt.”

Vì thế Đào Mặc và lão Đào lên xe ngựa do Hách Quả Tử điều khiển đi phía trước dẫn đường, Cố Tiểu Giáp đánh xe ngựa đi theo phía sau. Ngồi trên xe, Đào Mặc thỉnh thoảng lại vén rèm lên nhìn về phía sau, lại hỏi Hách Quả Tử:

“Ngươi biết chỗ ở của Y Vũ.”

Hách Quả Tử không hề quay đầu lại đáp:

“Đã sớm hỏi thăm từ trước rồi. Nô tài hiểu rất rõ đạo lý ‘Chạy trời không khỏi nắng’* mà.”

(Cụm gốc là 跑得了和尚跑不了庙 – Chạy được khỏi hòa thượng nhưng không chạy thoát khỏi miếu: câu này có nghĩa là dù có tránh né thế nào thì tai vạ vẫn sẽ đến; người biên tập mạn phép thay thế bằng một câu thành ngữ có ý nghĩa tương đương của Việt Nam để giúp mọi người hiểu rõ được ý của câu này hơn)

Đào Mặc:

“…”

Nơi Y Vũ mua khá vừa phải, là một tiểu viện có ba phòng. Viện này không bố trí phòng khách nên đoàn người đành phải ngồi quanh một cái bàn đá ở trong sân. Hơi lạnh mà tháng Chạp mang đến còn chưa biến mất hoàn toàn, mông vừa đặt xuống ghế đá thì sự lạnh lẽo đã ùa vào trong thân thể.

Bồng Hương và Cố Tiểu Giáp đều tự cầm lò sưởi ra. Bồng Hương đưa cho Y Vũ, Y Vũ vươn tay đưa cho Đào Mặc, Đào Mặc nhận lấy rồi chuyển cho lão Đào. Lão Đào là người luyện võ, hơi lạnh như thế này với ông mà nói cũng chỉ là gió lạnh thổi qua mặt mà thôi, nên ông từ chối không cầm. Đào Mặc quay đầu, ánh mắt lơ đãng nhẹ chạm đến Cố Xạ ngồi ở ngoài cùng bên phải, bàn tay đang cầm lò sưởi hơi run lên, lập tức đưa trả lại cho Y Vũ. Y Vũ cầm lấy lò sưởi, ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Đào Mặc, bả vai Đào Mặc rụt lại, vội vàng đút tay xuống dưới mặt bàn.

Y Vũ cười khẽ:

“Hôm nay là ngọn gió nào thổi ngài đến đây?”

Hắn thản nhiên hỏi han không thèm bận tâm đến ai, giống như trong mắt không hề chứa thêm những người khác vậy.

Đào Mặc:

“Sáng nay xảy ra một vụ án mạng.”

Khóe mắt Y Vũ giật nhẹ.

Đào Mặc:

“Ta đã xác nhận, hình như là Vãn Phong.”

Y Vũ kinh ngạc:

“Vãn Phong?”

Đào Mặc:

“Lần theo từ thượng nguồn sông Ngọc Điều xuống, xác nhận nơi xảy ra vụ án là huyện bên, vụ án đã chuyển giao cho Huyện lệnh huyện bên đó rồi. Ta nghĩ ngươi và Vãn Phong là bạn cũ cho nên mới đặc biệt đến thông báo một tiếng.”

Y Vũ hạ mắt im lặng hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên thì hai hàng nước mắt đã tuôn rơi:

“Trong Đàn Hương Lâu cũng chỉ có Vãn Phong là có thể xem như bằng hữu của ta.”

Đào Mặc than nhẹ. Đàn Hương Lâu pháo hoa rực rỡ, câu cửa miệng của mỗi người đều là vô tình, nhưng khách làng chơi thì có sao? Một nụ cười vui miễn cưỡng, một người tìm hoan mua vui, quay đến quay đi đều là gặp dịp thì chơi. Giữa tiểu quan và tiểu quan cũng khó có được tình nghĩa gì, bằng hữu ở nơi đó thật sự là ngàn vàng khó mua.

Bồng Hương cũng giận dữ theo:

“Công tử Vãn Phong là người tốt như vậy, sao lại có người giết ngài ấy?”

Lão Đào:

“Sao ngươi biết không phải là hắn tự sát?”

Bồng Hương sửng sốt rồi cười gượng:

“Người đang yên đang lành, vì sao phải tự sát?”

Y Vũ dùng tay áo lau nước mắt nói với hắn:

“Trà lạnh rồi, còn không đi đổi một bình khác?”

Bồng Hương vội lên tiếng nhận lệnh.

Cố Xạ:

“Ngươi là người yêu trà?”

Y Vũ cố gắng mỉm cười:

“Vì sao Cố công tử lại nói lời ấy?”

Cố Xạ thản nhiên:

“Nếu như ta đang đau lòng thì tuyệt đối sẽ không bận tâm trà của người khác có lạnh hay không.”

Tươi cười của Y Vũ biến mất.

Vẻ mặt lão Đào không chút thay đổi nhìn sang, trong lòng thầm mỹ mãn, xem ra lần này mời Cố Xạ cùng đến đây là hạ đúng quân cờ rồi.

Đào Mặc thấy sắc mặt Y Vũ thảm đạm liền an ủi hắn:

“Người chết không thể sống lại, ngươi cũng đừng quá đau lòng. Nếu Vãn Phong ở dưới suối vàng biết được, nhất định cũng hy vọng ngươi có thể sống thật tốt.”

Y Vũ:

“Không biết đã tìm được hung thủ chưa?”

Lão Đào:

“Vụ án mới xảy ra lúc sáng sớm, trừ phi hung thủ tự thú thì sao có thể tìm ra được nhanh như vậy.”

Y Vũ im lặng một lát mới nói:

“Thái độ làm người của Vãn Phong rất cẩn thận, tuyệt sẽ không kết thù kết oán với kẻ khác. Liệu có phải là gặp kẻ cướp hay không?”

Lão Đào:

“Lần cuối cùng ngươi và hắn gặp nhau là lúc nào?”

Y Vũ:

“Khoảng hai tháng trước. Ta kiếm được đủ tiền chuộc thân rồi liền nghĩ đến việc tìm kiếm Đào….”

Hắn không nói gì nhìn Đào Mặc, ý tứ đều nằm trong lời nói mà không cần phải nói ra.

Đào Mặc nghĩ đến Cố Xạ ở bên cạnh, ngồi cũng không yên.

Lão Đào vội ho một tiếng:

“Vậy ngươi cũng biết khi đó Vãn Phong có thể có dự định rời khỏi Đàn Hương Lâu chứ?”

Y Vũ:

“Người trong Đàn Hương Lâu có ai là không muốn rời đi? Đáng tiếc lòng ta có thừa mà lực không đủ, bằng không nhất định sẽ dẫn theo hắn rời đi. Ai, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước có lẽ ta hẳn là nên ở lại Đàn Hương Lâu, như vậy hắn sẽ không gặp phải thủ đoạn hiểm độc này.”

Cố Tiểu Giáp:

“Ngươi nói chuyện sao lại bừa bãi như thế chứ? Một chốc nói là kẻ cướp làm, lát sau lại nói là nếu ngươi ở đó thì người kia sẽ không gặp phải thủ đoạn hiểm độc. Chẳng lẽ ngươi có thể dùng hai tay không đánh đuổi kẻ cướp đi sao?”

Y Vũ:

“Nếu như ta ở Đàn Hương Lâu, hắn sẽ không rời đi một mình…”

Cố Xạ chặn lời hắn:

“Vì sao hắn lại đi ra một mình?”

Y Vũ ngẩn ra:

“Chẳng lẽ còn có người đi cùng hắn?”

Cố Tiểu Giáp cũng không bỏ qua:

“Bên cạnh ngươi còn có tiểu tư, vì sao bên cạnh hắn lại không có? Ngươi làm sao biết được bên cạnh hắn không có ai?”

Y Vũ lặng lẽ thở dài:

“Vốn bên cạnh hắn quả thực là có tiểu tư, nhưng không lâu trước đó đã rời đi. Tình cảm của hắn với tiểu tư đó rất sâu, hắn từng nói là không muốn có thêm tiểu tư khác nữa cho nên ta mới nghĩ rằng… Chẳng lẽ không phải?”

Lão Đào:

“Thi thể chỉ có một, rốt cuộc có phải hay không thì hiện tại còn chưa rõ ràng lắm.”

Y Vũ nhìn Đào Mặc, hai mắt lóe lên:

“Việc này đành nhờ Đào đại nhân để ý nhiều hơn.”

Đào Mặc vuốt cằm:

“Yên tâm.”

“Ta là nói ở huyện Đàm Dương này ta không nơi nương tựa, chỉ có một mình Đào đại nhân là… bằng hữu.”

Hắn nói hai chữ bằng hữu cực kỳ ám muội.

Cố Xạ thản nhiên:

“Mọi người cùng ở trong huyện Đàm Dương, Đào đại nhân đương nhiên là sẽ đối xử bình đẳng.”

Y Vũ khẽ cắn môi dưới lặng lẽ nhìn Đào Mặc, vừa như làm nũng lại vừa như hờn dỗi.

Tầm mắt của Đào Mặc đảo trái đảo phải loạn cả lên.

“Sắc trời không còn sớm, hay là chúng ta về trước đi.”

Lão Đào vốn muốn hỏi sâu thêm một chút, nhưng Y Vũ rõ ràng không phải hạng người đơn giản, trong lòng đã có phòng bị, dù hỏi tiếp cũng không hỏi ra được nguyên do nên cũng phụ họa:

“Quả thực là đã quấy rầy lâu rồi.”

Đào Mặc và Cố Xạ đứng lên.

Ánh mắt của Y Vũ liền dừng lại trên lò sưởi trong tay Đào Mặc. Đào Mặc sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra lò sưởi trong tay Cố Xạ không biết đã chạy vào trong tay mình từ lúc nào, mặt đỏ lên, cười ngây ngô vài tiếng rồi vội vàng cáo từ.

Y Vũ nhìn về phía Cố Xạ lại phát hiện đối phương còn không thèm tặng cho mình cả một ánh mắt đã xoay người rời đi.

Bọn họ đi rồi, Bồng Hương mới ló đầu đi từ trong phòng bếp ra:

“Công tử, làm sao bây giờ?”

Y Vũ chậm rãi đứng lên, lúc này mới phát hiện ra hai chân mình không biết từ khi nào đã run rẩy không ngừng, một lúc lâu sau mới nói:

“Để ta ngẫm nghĩ cẩn thận đã.”

Đào Mặc ôm lò sưởi đi từ nhà Y Vũ ra, theo bản năng đi theo Cố Xạ chuẩn bị lên xe ngựa của Cố phủ, phía sau y liền truyền đến tiếng ho khan thật mạnh. Đào Mặc quay đầu lại thì thấy Hách Quả Tử đứng bên xe ngựa nhà mình đang nháy mắt ra hiệu với mình, lão Đào đứng ở sau hắn, ý tứ trên mặt không thể phân rõ. Đào Mặc xấu hổ thu chân lại, nhét lò sưởi vào trong ngực Cố Xạ rồi cười gượng:

“Cảm ơn lò sưởi của Cố công tử.”

Cố Xạ hỏi:

“Hôm nay bao giờ mới về phủ?”

Hắn hỏi tự nhiên như vậy, giống như Đào Mặc vốn đã ở Cố phủ mà không phải là đến ở nhờ. Đào Mặc không dám nhìn sắc mặt lão Đào, thuận miệng đáp:

“Sau bữa chiều mới quay về, không cần chờ ta dùng cơm đâu.”

Cố Xạ gật đầu, ngồi vào trong xe. Cố Tiểu Giáp nhảy lên xe ngựa, cầm dây cương hô ‘gia’ một tiếng, xe ngựa liền chậm rãi lăn bánh qua trước mặt y.

Lão Đào:

“Người đi xa rồi.”

Đào Mặc hoàn hồn, cúi đầu lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, lão Đào im lặng nhìn Đào Mặc, trong lòng xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ. Lần này quay về núi Bễ Nghễ một chuyến, chẳng những đã cởi bỏ được khúc mắc giữa ông với Minh Tôn mà còn khiến bản thân được giải thoát, hơn nữa cũng khiến ông đứng từ một góc độ khác nhìn thấy được tình yêu giữa nam nhân. Những lời đồn về Tuyết Y Hầu và Minh Tôn lúc trước ông cũng lần lượt nghe được không ít, lúc đầu là cười nhạt, sau nghĩ lại liền cảm thấy chua xót trong lòng. Trong mắt ông, Minh Tôn sở dĩ phải uốn mình dưới Tuyết Y Hầu là hy sinh bản thân mình vì Ma giáo, bằng không vì sao Tuyết Y Hầu lại dễ dàng buông tha cho Ma giáo như vậy? Nhưng sau khi thực sự nhìn thấy hai người ở chung thì ông mới hiểu được phỏng đoán của mình trước kia thực dụng và nông cạn như thế nào. Hai người như vậy, nếu không phải thật lòng thích đối phương và xác nhận đối phương cũng dùng tâm tư ngang bằng đối đãi với mình, thì tuyệt đối sẽ không ở với nhau.

Nhưng Minh Tôn cùng Tuyết Y Hầu là Minh Tôn cùng Tuyết Y Hầu, Đào Mặc và Cố Xạ lại là chuyện khác. Minh Tôn và Tuyết Y Hầu tuy rằng một ở giang hồ một trên triều đình, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người đều là nam tử hiếm có trong thiên hạ hiện tại. Hai người bọn họ đều là người thông minh thưởng thức và thương yêu lẫn nhau, thậm chí dù có tâm đầu ý hợp cũng không có gì đáng trách. Mà kỳ nhân Cố Xạ này tuy rằng ông chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng ông biết hắn cũng là loại người đó, chỉ có Đào Mặc…

Ông nhìn gương mặt buồn ngủ của Đào Mặc liền nhẹ than một tiếng. Ông chịu ơn cứu mạng của Đào lão gia, lại ở chung cùng Đào Mặc hơn hai năm, sớm đã coi Đào Mặc giống như con cháu của mình, từ tận đáy lòng ông tự nhiên cũng hy vọng y có thể tìm một người xuất sắc mà lưỡng tình tương duyệt. Đào Mặc có ý với Cố Xạ, ông nhìn ra được; Cố Xạ đối xử với Đào Mặc không như với người thường, hôm nay ông đã được nhìn thấy tận mắt, trong lòng ông cũng hiểu rõ. Nếu Cố Xạ là nữ tử thì xuất giá tòng phu, ông thật ra không lo lắng lắm, không những không lo lắng mà còn có thể dốc hết toàn lực để thúc đẩy việc này cho dù lai lịch của Cố Xạ cũng không nhỏ. Nhưng cố tình Cố Xạ là nam tử, lại còn là một người tâm cao khí ngạo, là nam tử tài năng trác tuyệt có một không hai. Nếu Đào Mặc cứ dây dưa không rõ với hắn thì chỉ e kết quả lại sẽ rơi vào kết cục tổn thương đầy mình.

Vừa nghĩ như vậy, ông liền đưa tay phất nhẹ qua huyệt ngủ của Đào Mặc, sau đó đẩy cửa xe ra:

“Đến khách ***.”

Hách Quả Tử sửng sốt.

“Khách *** nào?”

“Gần huyện nha một chút, về sau đi qua đi lại cũng thuận tiện.”

Trong lòng Hách Quả Tử đã ẩn ẩn cảm thấy không ổn, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đào Mặc một cái thì thấy y cúi đầu không nói gì, nghĩ rằng y đã thầm đồng ý nên chỉ đành tuân lệnh.

.

Giờ Hợi canh ba.

Trà lạnh.

Trên bàn cờ giăng mắc khắp nơi lại chưa đặt một quân cờ nào.

Ngón tay Cố Xạ vô thức đưa vào trong hộp cờ, nâng lên, hạ xuống, nâng lên…

Cố Tiểu Giáp và Tang Tiểu Thổ đi từ bên ngoài vào, mặt bị đông lạnh đến mức có hơi trắng bệch.

Cố Tiểu Giáp xoa xoa hai tay:

“Công tử, trễ thế này rồi, chắc là ngài ấy đã ngủ lại ở nha môn, hay là ngài đi nghỉ ngơi trước đi?”

‘Cạch’

Cố Xạ lấy một quân cờ trong hộp ra nhưng lại làm rơi xuống:

“Đi chuẩn bị xe ngựa.”

“A?… Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.