CHƯƠNG 5
“Kim sư gia, ngài đi theo đi.”
Nhiều thư sinh cũng là chuyện tốt, khó tránh khỏi ồn ào.
Sắc mặt Kim sư gia trắng bệch, trong đầu lòng vòng nhiều lời để nói như vậy nhưng một câu bắt bẻ lại cũng không ra nổi.
Đôi mắt Đào Mặc tràn đầy trông mong nhìn câu trả lời thuyết phục của lão.
Lão Đào đành phải nói:
“Thiếu gia, cho dù ngài cầu nhân tài như khát nước thì những lời này cũng có chút không ổn.”
Đâu chỉ có chút không ổn, quả thực là cực kỳ không ổn. Kim sư gia chỉ hận bản thân không thể đứng ở bên cạnh lão Đào ân cần dạy bảo y.
Đào Mặc buồn bực:
“Dùng không ổn?”
“Thật ra cũng không phải là không được.”
Trước mặt công chúng lão Đào cũng không tiện chỉ rõ, đành nói:
“Chỉ là dùng có hơi quá mức.”
Đào Mặc:
“Chẳng lẽ phải nói, ba ngàn con sông ta nguyện lấy hai bầu, Kim sư gia, ông có đồng ý làm bầu thứ nhất không?”
Bầu [piáo]? Hay là phiêu [piáo]? (Bầu cùng âm với phiêu (chơi gái), Bính tỷ chơi chữ =]])
Sắc mặt của Kim sư gia đã không còn trắng bệch mà là tái xanh.
Mấy thư sinh khác buồn cười không thôi.
“Được.”
Sắc mặt Kim sư gia thay đổi mấy lần, đột nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Kẻ ngu dốt lại được lọt vào mắt xanh của Huyện lão gia, Kim mỗ quả thực là được yêu thương lại lo sợ, Kim mỗ vốn không phải là người hay làm bộ làm tịch, xin được đồng ý nguyện bỏ công bỏ sức vì chủ nhân.”
Trước là Huyện lão gia, sau đã là chủ nhân, thái độ thay đổi nói rõ lão đã thật sự đồng ý. Nhưng lão Đào vẫn luôn có vài phần bất an, ông nhìn ra được Kim sư gia là để tránh chuyện mà dứt khoát đồng ý, cũng không phải là thật tình muốn bỏ sức vì Đào Mặc. Nhưng việc đã đến nước này, có giải thích thêm cũng uổng công, chỉ có thể đi bước nào xem bước ấy.
Đào Mặc thấy Kim sư gia đã đồng ý thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bước chân lập tức chuyển qua đi về phía đình.
Lão Đào lơ đãng cau mày cũng đi theo sát ở sau người.
Đáng tiếc chờ Đào Mặc đến được chỗ đó thì mọi người trong đình đã giải tán.
Đào Mặc không cam lòng hỏi người ở bên ngoài:
“Vừa rồi trong đình còn đầy người ngồi, sao lại không thấy nữa?”
Người nọ nói:
“Cố Xạ muốn đi, bọn họ tự nhiên là cũng đi theo.”
Đào Mặc ảo não. Theo lý nhiều người rời đi như vậybản thân cũng không phải là không biết. Nhất định là vừa rồi quá nhiều người, mọi người có một lúc cười vang cho nên mới không chú ý đến.
Lão Đào thấy vẻ mặt Đào Mặc uể oải, ho nhẹ một tiếng:
“Hiếm có một lần văn nhân tụ hội lại cùng nhau, thiếu gia hẳn là nên kết giao nhiều hơn một chút mới được, cũng tốt cho việc tạo trụ cột căn cơ lúc này.”
Đào Mặc tỉnh táo lại. Đúng rồi, còn nhiều thời gian, y cần gì phải nhất thời nóng lòng.
Nghĩ như vậy y liền nghe lời đi đến chỗ mọi người tụ hội.
Những người khác cũng rất tò mò về Huyện lão gia mới đến này. Thấy y chủ động bắt chuyện cũng đều hoan nghênh.
Qua một lúc sau, lão Đào chú ý đến Kim sư gia đứng dậy cáo từ liền lập tức kéo theo Đào Mặc tiễn đưa một đường, thậm chí còn cùng kiệu đưa lão đến cửa nhà.
Đối với sự ân cần của Đào Mặc, Kim sư gia không nói câu nào, chỉ nói năm sau nhất định sẽ đến nhận chức.
Lão Đào thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ.
Quay về huyện nha, Đào Mặc do do dự dự không chịu xuống kiệu.
“Bằng không chúng ta tiếp tục đi chào hỏi tiên sinh Nhất Chuy đi.”
“Cố Xạ ở nơi khác, cho dù có đi gặp tiên sinh Nhất Chuy cũng sẽ không gặp được.”
Lão Đào nói.
Đào Mặc ‘A’ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ thất vọng.
Lão Đào thấy vậy lập tức nhíu mày.
“Thiếu gia, ngài đi theo ta.”
Trong lòng Đào Mặc thịch một tiếng, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, vừa vào cửa thư phòng lão Đào lập tức ôn hòa nói một câu:
“Thiếu gia, ngài còn nhớ rõ từng đồng ý chuyện gì ở trước phần mộ của lão gia không?”
Sắc mặt Đào Mặc trắng bệch, lúng ta lúng túng không nói gì.
“Đoạn tụ phân đào trái với lẽ thường, ngài không thể mãi khăng khăng một mực.”
Từng chữ của lão Đào đều âm vang mạnh mẽ đánh thẳng vào trong lòng Đào Mặc.
“Lão gia dùng tính mạng của mình để trả giá, chẳng lẽ còn không đủ sao?”
Đào Mặc chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt mình nhoáng lên một cái, khi lấy lại tinh thần rồi thì hai chân mình đã khuỵu xuống, ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất.
Lão Đào hoảng sợ, vội vàng nâng y dậy:
“Thiếu gia hiểu rõ là được, cần gì phải dùng đến đại lễ này?”
Đào Mặc chống hai chân mềm nhũn đứng lên, lắc đầu:
“Ta cũng không biết.”
Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, bờ vai cùng đôi chân của y giống như là không chống đỡ nổi gánh nặng.
“Thiếu gia.”
Lão Đào hơi đề cao âm lượng.
“Ta biết.”
Đào Mặc chặn ngang lời ông, vội vàng nói:
“Ta đã đồng ý với cha ta sẽ làm một vị quan tốt. Ta nhất định phải làm quan tốt.”
Y lớn tiếng nói lại cực kỳ lưu loát, không biết là cam đoan với ông hay là đang nhắc nhở chính bản thân mình.
Lão Đào thấy sắc mặt y tái nhợt, vẻ mặt thống khổ thì không đành lòng ép buộc thêm.
“Ta cũng là vì muốn tốt cho thiếu gia. Cố Xạ kia vừa nhìn đã biết là không phải người ôn hòa. Ngài kết giao với hắn chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.”
Khóe miệng Đào Mặc co rúm lại một chút, thấp giọng nói:
“Ta cũng không hiểu sao, nhìn thấy hắn tim liền đập mạnh vô cùng.”
Lão Đào nhớ tới Cố Xạ kia, không thể không thừa nhận quả thực là người có phong thái hơn người, nhưng dù có phong thái hơn người thì cũng là nam tử. Nếu chỉ đơn thuần mềm mại một chút thì có lẽ còn có thể đem về nuôi ở hậu viện, nhưng nhìn khí độ của người kia, đừng nói là đem về nuôi ở hậu viện, chỉ sợ ngay cả Đào Mặc tự đưa mình lên cửa cũng chưa chắc đã chịu nhận.
Vừa nghĩ như vậy, chút lòng trắc ẩn trong lòng ông liền diệt hết, lại hạ thêm một liều thuốc nặng nữa:
“Ta thấy người kia khi đối mặt với những nam tử khác đều không có biểu hiện gì, tất nhiên là không thích long dương. Tâm tư của thiếu gia tốt nhất vẫn đừng để hắn hiểu được, bằng không chỉ sợ… vô duyên vô cớ lại phải nhận sự chán ghét của người ta.”
Đào Mặc cúi đầu, bả vai sụm xuống, giây lát sau mới nói:
“Ta đã biết.”
Y không muốn để cho người kia xem thường, lại càng không nói đến chán ghét. Nhưng là muốn khắc chế lại không phải dễ dàng đến vậy.
Lão Đào thở dài:
“Sắp đến năm mới rồi, ta đi dặn dò Hách Quả Tử mua sắm đồ Tết. Đây là năm mới đầu tiên của chúng ta ở huyện Đàm Dương, dù thế nào cũng phải làm cho vô cùng náo nhiệt mới được.”
Đào Mặc lúc này vừa ngượng ngùng vừa thẹn lại có chút nản lòng nhụt chí, gật đầu lung tung rồi quay về phòng ngủ một giấc.
Thân thể y còn chưa dưỡng tốt, trong lòng vừa khổ vừa buồn, đến chiều tối lại phát sốt.
Hách Quả Tử nhớ đến thuốc lần trước mà thầy thuốc kê còn chưa uống hết, liền sắc một thang cho y uống.
Sau khi uống thuốc xong, Đào Mặc lại hỗn loạn mà ngủ say, đến ngày hôm sau sốt đã lui nhưng người trước sau vẫn không có chút sức lực nào, chỉ nghiêng ngả nằm ở trên giường, cũng không rời giường.
Lão Đào thầm hối hận vì hôm qua đã nói quá mức.
Cứ như vậy qua sáu ngày, Đào Mặc cuối cùng cũng từ trên giường bước xuống, đúng lúc Lư Trấn Học đến cửa.
Hách Quả Tử và lão Đào hợp lực quấn Đào Mặc lại thật kín kẽ nghiêm chỉnh rồi mới để cho y ra gặp khách.
Lư Trấn Học vừa thấy y thì không khỏi ngoài ý muốn:
“Sao đại nhân lại gầy yếu như thế?”
Đào Mặc khoát tay.
“Không quen khí hậu thôi.”
“Ta biết vài thầy thuốc ở địa phương có y thuật rất cao, có cần tiến cử không?”
“Đa tạ, không cần.”
“Đại nhân chính là quan phụ mẫu của huyện Đàm Dương, mỗi một hành động đều liên quan đến kế sinh nhai của huyện Đàm Dương, xin bảo trọng hơn.”
Lời nói của hắn khẩn thiết giống như hoàn toàn không nhớ rõ hành động phất tay áo bỏ đi lần trước.
Đào Mặc miễn cưỡng gật đầu.
“Thực ra lần này học trò đến chính là muốn mời đại nhân tham gia đêm tiệc ngắm mai tối mai.”
Lư Trấn Học lấy từ trong tay áo ra một tấm thiếp, cung kính trình lên.
Đào Mặc nghi hoặc:
“Tiệc ngắm mai?”
Lư Trấn Học đáp:
“Huyện Đàm Dương có ba báu vật, một trong số đó là hoa mai nở rất đẹp. Đại nhân mới đến huyện Đàm Dương, không thể không thưởng thức.”
Đào Mặc rất là không muốn đi.
Lư Trấn Học nhìn ra tâm tư của y, vội nói:
“Lần trước không phải là đại nhân muốn nhìn thấy cao đồ của tiên sinh Nhất Chuy sao?”
Đáy lòng Đào Mặc khẽ động, muốn tin tưởng nhưng vẫn không thể tin mà hỏi:
“Bọn họ cũng đến?”
Lư Trấn Học cười không đáp.
Đào Mặc nhớ tới lời nói của lão Đào lúc trước, hung hăng đè tâm xuống lắc đầu:
“Vậy cũng không đi.”
Lư Trấn Học kinh ngạc:
“Vì sao?”
Đào Mặc:
“Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tạm thời vẫn là không gặp hắn thì tốt hơn.”
Lư Trấn Học rõ ràng là đã hiểu lầm việc chuẩn bị của y, trong lòng thầm kinh ngạc nghĩ: Chẳng lẽ ta đã coi thường y. Y gặp cao đồ của tiên sinh Nhất Chuy chẳng lẽ là vì muốn lập uy mà không phải là vì nịnh nọt nhờ vả quan hệ như ta nghĩ lúc đầu?Nhưng là vì sao y lại phải nhằm vào tiên sinh Nhất Chuy, bỏ qua thầy của mình chứ? Thanh danh và sức ảnh hưởng của Lâm Chính Dung ở huyện Đàm Dương cũng không kém hơn tiên sinh Nhất Chuy đi? Chẳng lẽ là vì y muốn tiêu diệt từng phần một?
Hắn ngẫm nghĩ rồi thầm chắt lưỡi cảm thấy sau vẻ lười biếng của Đào Mặc lại cất giấu tâm cơ sâu không lường được, ngay cả động tác bưng trà cũng có vài phần sâu xa khó hiểu.
“Chỉ là học trò đã truyền tin tức đại nhân sẽ đến ra ngoài.”
Lư Trấn Học tỏ vẻ khó xử.
“Ta nghĩ đại nhân chắc sẽ cho ta mấy phần nhân tình, không ngờ đúng là ta tự mình đa tình.”
Hắn đã nói như vậy, Đào Mặc cũng không thể quá không hiểu lý lẽ.
“Vậy ta sẽ đến đó ngồi một lát.”
Ngay cả không thể gần gũi, nhìn thấy người kia cũng tốt.
Lư Trấn Học mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt lại không chút dao động nói:
“Đã như vậy, ngày mai học trò xin ở hàn xá đợi đại giá của đại nhân hạ cố ghé thăm.”