CHƯƠNG 6
Mọi chuyện đã định, Lư Trấn Học liền đứng dậy cáo từ.
Đào Mặc tiễn đến cửa, ngẫm nghĩ rồi xoay người nói chuyện này cho lão Đào đang tính sổ sách.
Lão Đào nghe xong lời y thuật lại liền nhíu mày:
“Lư Trấn Học kia đến sợ là không có chuyện gì tốt.”
Đào Mặc kinh ngạc:
“Vì sao?”
Trong mắt y, Lư Trấn Học này quả thực là bằng hữu đầu tiên y kết giao ở huyện Đàm Dương.
Lão Đào:
“Một núi không thể có hai hổ. Học trò của Lâm Chính Dung sao lại tích cực dẫn ngài đến giới thiệu cho học trò của tiên sinh Nhất Chuy?”
Đào Mặc:
“Vậy hắn phải như thế nào?”
“Chính là không biết phải như thế nào.”
Lão Đào trầm ngâm nói.
“Đi vẫn phải đi. Nhưng chính là theo lời ngài nói, chỉ đến ngồi một lát rồi quay về. Đừng để xảy ra khúc mắc với người khác.”
Đào Mặc nghĩ đến Cố Xạ thì đáy lòng nóng lên, nhưng nhìn ánh mắt giống như hiểu rõ tất cả của lão Đào liền thấy lạnh lẽo, lúng ta lúng túng nói:
“Có thể có khúc mắc gì chứ?”
“Không có thì tốt.”
Lão Đào biết y bị bệnh một thời gian, không đành lòng ép buộc y thêm, nói tránh đi.
“Quan huyện tuy chỉ là quan nhỏ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ lại đầy đủ nội tạng. Dưới huyện nha có ba ban sáu phòng, nếu ngài không có việc gì thì buổi chiều đi chào hỏi bọn họ, sau này làm việc cũng dễ bề sai sử.”
Đào Mặc vội vàng đồng ý.
Lão Đào:
“Vị Thôi Điển sử kia ngài đã gặp qua, nếu lát nữa gặp lại cũng đừng quên gần gũi hơn một chút.”
Đào Mặc lại gật đầu.
Lão Đào nhìn dáng vẻ bệnh tật của y, trong lòng không quá yên tâm nhưng việc vặt trong phủ quá nhiều, thật sự là không bỏ xuống được, chỉ đành lui từng bước nói:
“Ta kêu Hách Quả Tử đi theo ngài, nếu ngài có chuyện gì không rõ thìchỉ cần để nó đi hỏi. Không được cách nhau quá xa.”
Đào Mặc nghe thấy ông không đi, trong lòng có chút khẩn trương.
“Nếu không ngày khác đi cũng được.”
“Thiếu gia, dù sao cũng sẽ có một ngày ta phải chết đi.”
Lão Đào mặt không đổi sắc nói.
“Chẳng lẽ thiếu gia chờ ta chết rồi sẽ không làm quan nữa?”
Đào Mặc quá sợ hãi:
“Ông đừng có nói như thế. Ta biết ông sẽ không dễ dàng chết.”
Khóe miệng lão Đào co rút.
“Thiếu gia, nếu không phải ta hiểu rõ ngài thì còn nghĩ rằng ngài thật đáng tiếc.”
Đào Mặc:
“Ta cũng không phải có ý này.”
“Ta biết. Ngài đi dùng cơm trước, sau đó đi cùng Hách Quả Tử đi.”
Đào Mặc xoay người ra ngoài, nghe lời ăn cơm, sau đó ra khỏi cửa.
Sáu phòng ở ngay bên cạnh huyện nhà, ra cửa vào cửa cũng chỉ trong thời gian nháy mắt.
Thư lại đang làm việc ở bên trong dù chưa gặp qua Đào Mặc người thật nhưng đã sớm hỏi thăm qua dáng vẻ của y, vừa thấy y đi vào liền cuống quít đi ra đón. Đào Mặc mỗi lời đều chăm chú lắng nghe, biểu hiện vô cùng khéo.
Phía sau cũng có sáu phòng nữa, người quản lý ra nghênh đón, lại trò chuyện một hồi.
Thôi Quýnh không làm việc ở đây, hôm nay cũng chưa từng đến.
Đào Mặc nói chuyện với bọn họ một lát liền đứng dậy cáo từ.
Hách Quả Tử đi theo phía sau y nhỏ giọng nói:
“Vừa rồi thiếu gia giống như thay đổi thành một người khác vậy?”
Đào Mặc:
“Sao lại thay đổi thành người khác?”
“Vừa rồi dáng vẻ của thiếu gian nhìn qua rất có học vấn.”
Hách Quả Tử nhanh mồm nhanh miệng.
Đào Mặc giật mình, sắc mặt ảm đạm.
Hách Quả Tử dường như ý thức được mấy lời vừa nói không ổn, vội vàng nói:
“Nô tài không phải là nói thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, nô tài chỉ là, chỉ là…”
“Không học vấn không nghề nghiệp cũng không có gì không đúng. Khi cha ta còn sống cũng thường nói ta như thế.”
Hách Quả Tử mặt đỏ tai hồng:
“Sao nô tài có thể so sánh với lão gia chứ.”
Đào Mặc:
“Ngươi nói cũng không sai. Ta vốn là một chữ bẻ đôi cũng không biết, trong lòng chưa từng có một vết mực.”
Hách Quả Tử:
“Nghe cách nói chuyện của thiếu gia, ai có thể tin được là thiếu gia không biết chữ?”
Đào Mặc cười khổ:
“Nhưng là nghe người khác nói thì ta liền nhớ kỹ. Những chữ này ta nói ra được, lại không viết được. Cho dù là ngươi viết xong đặt ở trước mặt ta, ta cũng không nhận ra.”
Hách Quả Tử:
“Ai nói người tài trí hơn người nhất định phải biết chữ?”
Đào Mặc đột nhiên nói:
“ ‘Ba ngàn con sông ta chỉ lấy một bầu nước’ là có ý gì?”
Hách Quả Tử tuy rằng chỉ là một tiểu tư nhưng trước đây cũng từng đến học đường, chữ biết được vẫn nhiều hơn y.
Hách Quả Tử kinh ngạc:
“Thiếu gia có người trong lòng?”
“Người trong lòng?”
Đào Mặc ngẩn ra, lập tức bất tri bất giác mà bên tai đỏ lên, không nói hai lời đi thẳng vào trong phòng.
Hách Quả Tử bị bỏ lại đứng ngây ra tại chỗ một lát thấp giọng nói:
“Không ngờ thiếu gia lại nhanh chóng quên vị công tử Y Vũ kia như vậy.”
Lư Trấn Học cũng rất có danh tiếng trong huyện Đàm Dương. Trước đây khi Cố Xạ còn chưa đến thì hắn là nhân vật nổi trội nhất ở huyện Đàm Dương, ai cũng biết Lư gia có một Lư công tử thông minh nhanh nhạy, miệng lưỡi lanh lợi, tuổi lại rất trẻ trong đám cử nhân. Cho nên bữa tiệc ngắm mai mà hắn tổ chức có rất đông người đến ủng hộ.
Đào Mặc nghe lời lão Đào nói, đến nơi không sớm cũng không muộn.
Là quan phụ mẫu của huyện, y đến vẫn là được chủ nhân nhiệt tình tiếp đón.
Lư Trấn Học cười dẫn y lên bàn chủ ngồi.
“Cha mẹ ta ra ngoài chưa về, nơi này đành phải do ta làm chủ. Mong đại nhân đừng trách.”
“Không sao không sao.”
Trong lòng Đào Mặc lặng lẽ nghĩ lý do để lát nữa rời đi, thuận miệng nói.
“Không thể bái kiến lệnh tôn lệnh đường, là lỗi của ta.”
Lư Trấn Học ngẩn người nghĩ:cha mẹ ta thì có liên quan gì đến ngươi chứ? Sao lại trở thành lỗi của ngươi? Chắc không phải là y thực sự coi ta là tri giao đi? Hắn nhìn kỹ sắc mặt của Đào Mặc, lại cảm thấy được hắn đang bất an, không khỏi thầm cười lạnh, nếu muốn diễn trò để lung lạc ta thì cũng nên làm thật một chút mới đúng.
Đào Mặc vốn dự định nói chuyện mấy câu rồi rời đi, nhưng y nhìn trái nhìn phải, không thấy Cố Xạ lại có chút không cam lòng, không khỏi ngồi đợi thêm một lát.
Lư Trấn Học đứng tiếp đón những người khác, thuận tiện lại giới thiệu những người này cho y làm quen.
Đào Mặc biết những người này đều là phú thương ở địa phương nên bắt đầu bắt chuyện.
Đang nói tới chuyện thu hoạch năm nay, bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đào Mặc quay đầu lại nhìn.
Cố Xạ ở giữa được đám sư huynh đồng môn vây quanh chậm rãi đi tới. Áo khoác đỏ tía càng khiến gương mặt giống như tranh vẽ của hắn tao nhã hơn.
Lư Trấn Học lần lượt chào hỏi, khi đến lượt Cố Xạ thì hắn cười cực kỳ xán lạn.
“Không ngờ Cố huynh cũng nể mặt ghé qua, thực sự là khiến ta thụ sủng nhược kinh.”
“Lư huynh khách sáo rồi.”
Đây là lần đầu tiên Đào Mặc nghe thấy Cố Xạ mở miệng, từng lời giống như viên đá nhỏ dậy lên gợn sóng trong lòng y, một vòng lại một vòng không thể bình tĩnh.
“Vị này chính là Đào đại nhân, lần trước các vị cũng đã gặp qua.”
Một ngón tay của Lư Trấn Học bất chợt chỉ về phía Đào Mặc.
Giống như có ma xui quỷ khiến, Đào Mặc đi qua.
Y chủ động như thế, những người khác thật không tiện tiếp tục giả vờ không thấy giống như lần trước liền chào hỏi cho có lệ.
Đào Mặc vừa đáp lại, ánh mắt vừa cố ý vô tình dính lên người Cố Xạ.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của y, ánh mắt thờ ơ của Cố Xạ cuối cùng cũng dừng trên người y.
Đào Mặc thấy hắn nhìn mình, trong lòng kích động một hồi, chỉ cảm thấy trên đời không còn điều gì có thể tuyệt vời hơn được giờ phút này.
Nhưng kéo dài không lâu, Cố Xạ nhanh chóng quay đi.
Đào Mặc ngơ ngác theo sát phía sau một đoạn đường rất dài, cho đến khi một vị sư huynh của Cố Xạ nhìn không vừa mắt quay đầu hỏi:
“Đại nhân có gì chỉ giáo?”
Y mới giật mình tỉnh táo, xấu hổ quay lại về bàn chủ.
Từ đó về sau tâm thần y vẫn luôn hoảng hốt, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Cố Xạ, ngay cả lời dặn dò của lão Đào về việc y phải rời đi cũng quên mất.
Lư Trấn Học cùng mọi người ăn uống một hồi liền công bố mục đích ngày hôm nay:
“Uống rượu trợ hứng, không bằng chúng ta mời Đào đại nhân làm một bài thơ để cho trời đông giá rét này tăng thêm chút sáng rọi.”
Mọi người cùng uống.
Đào Mặc hoảng sợ, vội vàng xua tay:
“Ta không làm.”
Lư Trấn Học:
“Đại nhân khách khí làm chi. Ai cũng biết các đời quan huyện của huyện Đàm Dương đều là nhân sĩ đầy bụng kinh thư uyên bác. Đại nhân nếu có thể đến huyện Đàm Dương, nói vậy cũng sẽ có trình độ về thi từ.”
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Ta thật sự không làm được.”
“Chắc không phải làm đại nhân khinh thường tiệc ngắm mai nho nhỏ này của ta chứ?”
Sắc mặt Lư Trấn Học lạnh xuống.
Đào Mặc có ngu ngốc đến đâu cũng cảm thấy không khí không thích hợp, nhưng y chỉ có thể liên tiếp lặp lại:
“Thực sự ta không biết làm thơ. Ta, thực ra ta không biết chữ.”
“Phụt.”
Không biết là ai dẫn đầu bật cười khiến những người khác đều bật cười ra tiếng theo.
“Xin đại nhân thứ lỗi cho.”
Sắc mặt Lư Trấn Học hòa hoãn hơn, lại khó nén ý chê cười trong mắt.
“Là ta quá nghiêm khắc.”
“Ha ha……”
Cuối cùng có người nhịn không được cười to ra tiếng.
Đào Mặc như ngồi ở trên chông, thân thể cứng ngắc giống như tảng đá, đầu cũng không dám quay lại chỉ nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, trong lòng không ngừng lo sợ phỏng đoán vẻ mặt của Cố Xạ lúc này, có lẽ cũng đang cười to không ngừng giống những người này đi?
Y càng nghĩ càng khó chịu, đúng lúc Lư Trấn Học nói chuyện cùng với người khác y liền xoay người chạy mất. Mau đến mức khiến Lư Trấn Học không có cả cơ hội để gọi lại.
Đến lúc lao ra khỏi Lư phủ thì Đào Mặc liền cảm thấy có hơi say, thân thể mềm mại tựa vào bên cạnh cửa.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa vô cùng đẹp đẽ dừng ở đó, vừa lúc ngăn cản cỗ kiệu của huyện nha, không có ai chú ý đến đại nhân nhà mình đã đi ra.
Đào Mặc nghỉ ngơi một lát, cuối cùng lấy lại tinh thần, đang muốn rời đi thì chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi từ bên trong ra, quay đầu nhìn thì thấy Cố Xạ.