CHƯƠNG 61
“Ngươi sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe.”
Nhìn sắc mặt ảm đạm của Y Vũ, Đào Mặc lặp đi lặp lại cũng chỉ biết nói hai câu như thế.
Y Vũ mỉm cười lắng nghe. Trước kia thân y ở giữa đám văn nhân thi sĩ, còn nhiều lời khen ngợi tán dương tinh tế hơn như vậy mà đều là thi từ ca phú phong nhã. Nhưng hiện giờ, thời gian thấm thoắt trôi đi, những lời tán dương không chịu nổi sự mài mòn của thời gian nên biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại những lời thẳng thắn dày dạn mưa gió như vậy.
“Ngươi sao thế?”
Đào Mặc nhìn thấy khóe mắt hắn rơi lệ.
Y Vũ lắc đầu.
Cơn bệnh quấn quít lâu ngày khiến thân thể và tinh thần của hắn đều bị vây trong suy yếu cực độ, những đa cảm cùng coi rẻ ngày trước lúc này bắt đầu xâm lấn mà hắn lại không hề có chút sức lực nào để chống lại. Hắn nhìn Đào Mặc, trong lòng chợt xuất hiện một ý niệm, nếu như, nếu như người trước mắt này còn giống như ngày ấy, trong mắt chỉ nhìn thấy mình mình, trong lòng chỉ chứa mỗi mình thì thật tốt biết bao! Cho dù kêu hắn đắc tội với Hoàng Quảng Đức, cho dù phải bỏ trốn…
Đáy lòng hắn chợt co rút, ngón tay không tự chủ được vươn về phía đầu giường rồi lại nhanh chóng rụt về.
Đào Mặc thấy sắc mặt hắn hết xanh lại tái thì lo lắng hỏi:
“Có phải là thấy mệt mỏi không? Hay là ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Y Vũ làm như không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào y:
“Ngươi còn đến được nữa không?”
Đáy lòng Đào Mặc nặng trĩu:
“Gần đây rất bận, có thể phải đợi qua một thời gian nữa.”
“Vụ án của Vãn Phong vẫn chưa có tiến triển gì sao?”
Bồng Hương đứng bên cạnh ngắt lời.
Sắc mặt Y Vũ khẽ biến, nhưng sắc mặt hắn vốn đã khó coi nên lúc này thật sự cũng không nhìn ra gì cả.
Đào Mặc:
“Không nghe được tin tức gì.”
Y cũng đã từng hỏi Kim sư gia, nhưng Kim sư gia nói lão đã dặn dò sư gia huyện bên, nếu có chút tiến triển nào thì sẽ gửi thư thông báo, đến giờ vẫn chưa có thư gửi đến thì đã nói rõ là vẫn chưa có tiến triển gì. Dù sao vụ án này là huyện bên nhận, không có mấy liên quan đến y nên y cũng không tiện trực tiếp phái người đến hỏi.
Y Vũ:
“Vụ án không có đầu mối như vậy quả thực là không dễ điều tra, ngươi cũng đừng gấp.”
Đào Mặc nhẹ vuốt cằm.
“Gần đây ngươi đang bận việc gì?”
Y Vũ nhịn không được hỏi.
Đào Mặc đáp:
“Nha môn có một vụ án…”
Hách Quả Tử chợt xen vào:
“Buổi tối còn phải chơi cờ với Cố công tử.”
Môi Y Vũ run lên, cười vô cùng yếu ớt:
“Thật sao?”
Đào Mặc:
“Ta đã nhận lời rồi, mỗi ngày đều phải đến chơi cờ.”
Bồng Hương bất bình căm giận nói:
“Cũng chỉ là chơi cờ thôi, bớt đi một ngày thì có sao chứ? Công tử nhà ta đã bệnh đến mức này rồi, cũng không biết là còn bao nhiêu thời gian nữa, ngài còn không chịu đến thăm nom!”
Khẩu khí của gã đã kích động, khẩu khí của Hách Quả Tử lại càng kích động hơn:
“Thiếu gia nhà ta cũng không phải thầy thuốc! Dựa vào cái gì mà công tử nhà ngươi bệnh ngài ấy lại phải đến chăm nom? Năm đó thiếu gia nhà ta sinh bệnh, lúc ấy lão gia nhà ta lại gặp chuyện không may, vị công tử này nhà ngươi có từng ghé qua thăm một lần không? Bây giờ lại hay ho nhỉ, tùy tiện ho khan vài cái lại vội vàng muốn người khác đến hầu hạ, ngươi cho rằng công tử nhà ngươi là loại cành vàng lá ngọc chắc?!”
Đào Mặc quát khẽ:
“Hách Quả Tử!”
Hách Quả Tử phẫn nộ im miệng.
Y Vũ lặng im nhìn Đào Mặc, dường như muốn nhìn ra một chút dấu vết của sự ảo não hoặc nén giận trên gương mặt bình tĩnh của y.
Nhưng không có.
Đào Mặc không hề phản bác cũng không chỉ rõ ra.
Ánh sáng trong mắt Y Vũ từ từ trở nên ảm đạm, ngón tay lạnh như băng nhịn không được chạm nhẹ một cái lên bàn tay Đào Mặc đặt ở bên giường.Đào Mặc rụt ngón tay lại, lập tức bừng tỉnh từ trong sự trầm tư. Khi nhìn thấy ánh nước trong suốt trong mắt hắn thì y sửng sốt:
“Sao ngươi lại khóc?”
Y Vũ:
“Không thoải mái.”
Đào Mặc lo lắng:
“Sao lại không thoải mái? Có muốn mời thầy thuốc đến không?”
“Là lòng. Trong lòng thấy không thoải mái.”
Ngón tay của Y Vũ nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay của Đào Mặc, thật cẩn thận giống như sợ y sẽ rụt về mất.
Đầu ngón tay của hắn lạnh như băng khiến Đào Mặc từ ngón tay đến tận tâm can đều rùng mình một cái. Hắn tỏ ra lơ đãng.
“Tất nhiên là mệt mỏi, nghỉ ngơi cẩn thận đi.”
Đáy mắt Y Vũ dâng tràn một mảnh thê lương.
Đào Mặc rũ mắt đi ra ngoài.
“Ngày trước ngươi nói muốn chuộc thân cho ta, là thật lòng sao?”
Y Vũ ở phía sau y hỏi.
Bước chân Đào Mặc dừng lại.
Hách Quả Tử lập tức nhảy ra chuẩn bị tuôn một tràng những lời chất chứa trong lòng, lại nghe thấy Đào Mặc nói:
“Ta đã không còn là Đào Mặc lúc trước.”
Rõ ràng là người đi, lại giống như mang theo hết cả sự lo lắng trong căn phòng đi rồi.
Y Vũ vô lực nằm trên giường, ngơ ngác nhìn mưa bay ngoài cửa sổ.
Mưa bụi như sợi bông.
Hắn chợt nói:
“Không biết Đào Mặc có mang ô không.”
Bồng Hương vẫn đứng bên cạnh hắn lúc này mới mở miệng:
“Y có xe ngựa.”
Y Vũ thở dài.
“Công tử, không phải là ngài…”
Bồng Hương do dự hỏi.
“Hối hận chứ?”
Y Vũ không nói gì.
Bồng Hương:
“Thực ra nô tài cũng hiểu được là Đào Mặc rất tốt.”
Y Vũ vẫn như trước không nói được một lời.
Bồng Hương đứng thêm một lát, tự cảm thấy mất mặt nên xoay người đi ra ngoài, lại chợt nghe thấy một giọng nói buồn bã cất lên phía sau:
“Chỉ khi nào đói bụng mới biết được sự quý giá của cháo.”
Đào Mặc là bớt thời gian vào ban ngày để đi thăm Y Vũ, cho nên hiện tại là vội vội vàng vàng chạy về.
Kim sư gia đang đi khắp nơi tìm y, thấy y quay về liền vội nói:
“Chủ nhân, có tin tức.”
Đào Mặc còn chưa kịp hoàn hồn.
“Tin tức gì?”
Vẫn là Hách Quả Tử phản ứng nhanh hơn.
“Có phải là về vụ án của Vãn Phong không?”
Kim sư gia gật đầu.
“Đúng là vụ án này, đã bắt được nghi phạm rồi.”
Đào Mặc mở to mắt.
“Có phải là… là ai?”
Kim sư gia:
“Là một tiều phu ở gần đó. Kẻ ấy nhìn thấy Vãn Phong một thân một mình mang theo một cái bọc lớn thì nhất thời nổi máu tham, cho nên mới giết người cướp đồ.”
Hách Quả Tử nhíu mày.
“Tiều phu?”
Đào Mặc cũng cảm thấy đáng nghi.
“Vì sao tiều phu lại dùng tên?”
Kim sư gia:
“Chuyện này ta cũng thật sự không hiểu được. Vụ án còn chưa bắt đầu thẩm tra, nếu chủ nhân có hứng thú thì có thể đến huyện bên nghe xem.”
Nghe nói có thể đi sang huyện bên, ánh mắt Hách Quả Tử sáng lên. Hắn đang lo không trốn thoát nổi khỏi hai âm hồn bất tán là Y Vũ và Bồng Hương, ánh mắt lập tức tràn đầy trông mong mà nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc băn khoăn nói:
“Có ổn không?”
Kim sư gia cực kỳ vui mừng, cuối cùng cũng đến ngày nhìn thấy được Đào Mặc đầu óc đơn giản quan tâm đến quan hệ trên quan trường. Lão nói:
“Chủ nhân cải trang vi hành, Huyện lệnh của huyện bên sao có thể nhận ra được?”
Hách Quả Tử thấy Đào Mặc đã dao động liền vội vàng nói:
“Thiếu gia nhận ra được Vãn Phong, nói không chừng còn có thể giúp được việc gì đó, đi xem chút cũng được.”
Đào Mặc nghe hắn nói như thế thì đành phải đồng ý.
Hách Quả Tử hoan hô một tiếng rồi xoay người đi báo cho lão Đào.
Sau khi lão Đào biết thì cũng không lo lắng như ông đã từng tưởng. Theo quan điểm của ông thì vụ án này có chỗ cổ quái. Không nói đến một tiều phu đang yên lành sao lại làm ra hành động giết người cướp của, cho dù hắn mang theo cung tên bên người thì có thể bắn chính xác được đến vậy cũng có chút kỳ lạ. Theo như ông ấy thì chuyện này hơn nửa là Huyện lệnh huyện bên dùng một án oan để báo cáo kết quả công việc, mà Huyện lệnh huyện bên có thể tìm được sơn dương thế tội nhanh đến vậy, nói không chừng còn có quan hệ với thủ phạm gây ra vụ án này.
Nếu như vậy, Đào Mặc xuất hiện trên công đường huyện bên sẽ vô cùng không ổn, bởi vì đối phương nhất định cũng sẽ chú ý đến vụ án này, nói không chừng còn sẽ chạm mặt. Hoàng Quảng Đức sẽ nhận ra Đào Mặc, cả thủ hạ của Hoàng Quảng Đức cũng sẽ nhận ra… Nhưng cho dù không nhận ra, chỉ cần Hoàng Quảng Đức thật sự có quan hệ với Huyện lệnh huyện bên thì nhất định sẽ biết được chỗ của Đào Mặc. Xem ra nếu đối phương thật sự là Hoàng Quảng Đức muốn trốn cũng không được, chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước dâng đất lấp mà thôi.
Ông sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi Hách Quả Tử đang muốn đi thu dọn hành lý.
“Cố Xạ thì sao?”
.
“Đi?”
Cố Tiểu Giáp nhíu mày.
“Đi làm gì?”
Đào Mặc hơi co rúm lại. Cố Xạ không có liên quan gì đến vụ án này, y mời hắn đi cùng quả thực là có chút vô duyên vô cớ. Nhưng hiếm có một lần ý kiến của lão Đào và y cùng nhất trí, y đành kiên trì nói:
“Đến nghe một chút xem Huyện lệnh huyện bên thẩm án như thế nào.”
Cố Tiểu Giáp:
“Lão thẩm án như thế nào thì có liên quan gì đến công tử nhà tiểu nhân? Công tử nhà tiểu nhân chỉ cần biết ngài thẩm án như thế nào là tốt rồi.”
Hắn nói xong mới phát hiện ra trong lời nói của mình có chút ý nghĩa khác, liền vội bổ sung thêm.
“Ai kêu công tử nhà tiểu nhân ở trên địa bàn của ngài chứ!”
Hách Quả Tử:
“Nói không chừng tiều phu kia mời một tụng sự cực kỳ lợi hại thì sao, cũng có thể quan sát học tập được.”
Cố Tiểu Giáp cười lạnh:
“Hiện tại trên đời này có tụng sư nào có thể so được với công tử nhà ta?”
Hách Quả Tử:
“Không sợ gió to quá bị rút lưỡi hả? Đừng quên công tử nhà ngươi cũng chỉ là môn hạ của tiên sinh Nhất Chuy thôi.”
Cố Tiểu Giáp đang muốn phản bác thì lại nghe Cố Xạ từ tốn nói:
“Bao giờ khởi hành?”
Đào Mặc mừng rỡ.
“Ngày mai sẽ khởi hành!”
Thực ra từ sau khi ở cùng thì y luôn muốn được ở cùng Cố Xạ nhiều thêm một ngày, nói không chừng còn có thể cảm nhận thêm chút phong tình của huyện bên.
Cố Xạ:
“Ngồi xe ngựa của ta.”
Đào Mặc đồng ý không chút do dự.
Lần này đến lượt Hách Quả Tử phát sầu.
Xe ngựa của Cố Xạ tuy rằng lớn nhưng nếu phải chứa khoảng năm sáu người thì chỉ e vẫn có chút chật chội.