[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 62

Đến hôm sau, Hách Quả Tử phát hiện hắn đã nhầm rồi, không phải năm người mà là bảy người.

Cố Xạ và Đào Mặc lên xe đầu tiên, tiếp đó là lão Đào, Kim sư gia, Tang Tiểu Thổ, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp xếp thành một hàng, hai mặt nhìn nhau.

“Nô tài đánh xe.”

Cố Tiểu Giáp thức thời ngồi trên càng xe.

“Nô tài cũng đánh xe.”

Hách Quả Tử không đợi người khác phản ứng, lao thẳng ra chỗ càng xe ngồi sóng vai với Cố Tiểu Giáp.

Kim sư gia buồn bực nói:

“Ta tuổi tác đã cao, ngồi xe ngựa vẫn là thoải mái hơn.”

Lão nói xong tay chân liền lưu loát bước lên xe.

Lão Đào nhìn về phía Tang Tiểu Thổ.

Tang Tiểu Thổ rụt đầu lại:

“Công tử kêu tiểu nhân đi theo hầu hạ.”

Lão Đào nhíu mày. Theo như ông được biết thì Tang Tiểu Thổ là hạ nhân chuyên hầu hạ Đào Mặc ở Cố phủ, lần này mang theo cùng rốt cuộc là chuẩn bị hầu hạ ai? Nhưng xe ngựa là của Cố Xạ, hắn muốn mang theo ai thì mang, ông không có lời nào để nói.

Tang Tiểu Thổ thấy lão Đào chậm rãi đi lên xe ngựa rồi mới cẩn thận theo sát phía sau đi lên.

Cửa xe đóng lại, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía trước.

Đào Mặc chen chúc bên cạnh Cố Xạ, bả vai đụng vào cánh tay hắn, cúi đầu lại nhìn thấy chân mình, vừa ngượng ngùng lại vừa vui vẻ vì được người khác nhìn lại.

Thoáng chốc thùng xe yên tĩnh lại.

Từ đây đi sang huyện bên cạnh cũng mất ít nhất năm sáu canh giờ, nghĩ đến năm sáu canh giờ nữa phải ngồi như vậy, Kim sư gia liền cảm thấy cổ họng phát đắng, thầm hối hận vì đã đồng ý với lão Đào là sẽ đi cùng. Ánh mắt lão dạo qua gương mặt của mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu Đào Mặc, mở miệng tìm chủ đề nói:

“Hai ngày nay hình như Thôi Quýnh rất chịu khó qua lại nha môn.”

Đào Mặc ngẩng đầu mờ mịt hỏi:

“Vậy à?”

Kim sư gia:

“Về sau chủ nhân phải nể trọng hắn nhiều chỗ, ngày thường cũng nên năng qua lại mới phải.”

Lão ở chung với Đào Mặc lâu liền chậm rãi nhìn thấu tính cách của y, biết y cũng không phải loại người giả ngây giả dại khẩu thị tâm phi mà là thật sự quá vô tư thẳng thắn, suy nghĩ lại không chu toàn, lão từ ấn tượng không tốt lúc đầu rồi sung sướng khi thấy người khác gặp họa, dần dần lại trở thành kết quả tận tình khuyên bảo giống như lão Đào.

Đào Mặc liên tục nói phải, thầm tự cảnh tỉnh.

Cố Xạ liếc mắt nhìn Kim sư gia một cái.

Kim sư gia kinh ngạc không hiểu gì cả, cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của Cố Xạ có thâm ý sâu sắc, rồi lại không phân ra được là có thâm ý gì.

Thùng xe lại khôi phục sự yên tĩnh một lần nữa.

Kim sư gia không còn tùy ý mở miệng, chỉ ngồi im mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Xe ngựa dừng lại hai lần trên đường, cuối cùng gần chạng vạng cũng đến được huyện bên. Bởi vì một đường xóc nảy mệt nhọc, mọi người vừa vào khách *** liền vội vàng quay về phòng nghỉ ngơi, kế hoạch du ngoạn của Đào Mặc đương nhiên là bị nhỡ.

Hôm sau khai đường, đám người Đào Mặc đổi một thân y phục bình thường trà trộn vào trong đám bách tính đứng bên trong nghe án. Cho dù là như vậy thì nhóm người bọn họ vẫn thu hút ánh mắt của người khác. Nguyên nhân không phải vì y, là Cố Xạ tuy rằng không mặc áo lông chồn lông cừu, nhưng một thân khí chất tao nhã ngạo nghễ đứng giữa đám người vẫn giống như hạc trong bầy gà.

Kim sư gia vốn muốn dựa vào vóc dáng cao lớn của Cố Xạ để hắn che chắn cho mình, tránh bị sư gia của huyện bên nhận ra, ai ngờ không đứng chung một chỗ còn đỡ, vừa đứng chung một chỗ thì càng bại lộ nhanh hơn. Lão thấy sư gia của huyện bên đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía mình liền biết là ông ta đã nhận ra mình.May mắn là vị sư gia kia chưa kịp nói gì thì Huyện lệnh của huyện bên đã vỗ kinh đường mộc bắt đầu thẩm án, ông ta nhanh chóng quay đầu sang phía khác.

Tiều phu bị dẫn đến, cũng ủ rũ chán chường giống như mọi người nghĩ, nhưng sắc mặt lại thật sự không tồi, mấy câu hỏi mà Huyện lệnh đưa ra cũng lần lượt trả lời hết, cực kỳ hợp tác.

Phiên tòa trong lòng Đào Mặc hẳn sẽ là một hồi thần thương khẩu chiến lại yên lặng trôi qua trong màn một hỏi một đáp quỷ dị của hai người.Cho đến khi sư gia đưa bản đơn kiện kia ra kêu tiều phu xác nhận thì hắn cũng không hề có chút do dự, thật giống như đã sớm xem nhẹ sống chết vậy.

Vụ án được xử xong rất nhanh, dân chúng cảm thấy không thú vị tản ra ngoài.

Đào Mặc trà trộn trong đám đông cúi đầu đăm chiêu.

Chờ đến khi ra khỏi nha môn rồi lão Đào mới hỏi Kim sư gia.

“Ông cảm thấy thế nào?”

Kim sư gia cười hắc hắc:

“Hung thủ sa lưới, mọi người đều vui mừng.”

Lão Đào:

“Chỉ e là sơn dương thế tội.”

Kim sư gia:

“Bất kể như thế nào thì phạm nhân này cũng đã tự mình thừa nhận rồi.”

Đào Mặc:

“Nhưng vì sao hắn không hề giải thích cung tên kia đến từ đâu, cũng không giải thích vì sao lại có thể bắn chuẩn xác như vậy.”

Kim sư gia khẽ thở dài:

“Hồ đồ hồ đồ, khó có được một lần hồ đồ. Vụ án này liên quan đến mấy tầng mạng người, cho dù muốn báo án định tội thì cũng sẽ không giải quyết dứt khoát.”

Cố Tiểu Giáp:

“Tội kẻ kia phạm thì chính hắn cũng đã thừa nhận, e rằng dù báo lên cũng sẽ không có người truy cứu.”

Nếu như người muốn chết thì có thể oán được ai.

Đào Mặc:

“Không nên như vậy.”

Y nhìn về phía Cố Xạ như đang hy vọng hắn sẽ nói điều gì đó.Cố Xạ không phụ lòng kỳ vọng mở miệng:

“Tìm một chỗ dừng chân đi.”

“A?”

Đào Mặc ngẩn ra.

Cố Xạ:

“Mỏi chân.”

Quán trà của huyện này rõ ràng là không tinh xảo bằng quán trà ở huyện Đàm Dương, nước trà pha ra lại càng không đáng nhắc đến.Cố Xạ đến nơi này chính xác chỉ là để ngồi xuống.

Đào Mặc thấy Kim sư gia và Cố Tiểu Giáp sau khi nhấp một ngụm trà thì bỏ chén xuống không động vào lần nữa.

Kim sư gia:

“Hầu sư gia nhìn thấy ta.”

Hầu sư gia đương nhiên chính là sư gia của huyện này.

Lão Đào nhíu mày:

“Liệu ông ta có nhận ra thiếu gia không?”

Kim sư gia liếc mắt nhìn Cố Xạ một cái:

“Cho dù không nhận ra thì chỉ e cũng có thể đoán được tám chín phần mười.”

Cố Xạ rất bắt mắt, người như vậy xuất hiện ở nơi công đường thì bất kể là kẻ nào cũng có thể nhìn ra.

Lão Đào:

“Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.”

Cố Tiểu Giáp:

“Có cái gì mà phức tạp? Dù sao thì vụ án cũng được phá rồi.”

Hách Quả Tử vẫn không nói chuyện chợt hừ lạnh một tiếng.

Cố Tiểu Giáp nhíu mày:

“Ngươi hừ lạnh cái gì?”

“Không có gì. Chỉ là không quen nhìn thấy kẻ coi mạng người như cỏ rác!”

Hách Quả Tử trừng mắt nhìn hắn, rất có ý thức nói ngươi đúng là hạng mắt chó đui mù.

Cố Tiểu Giáp bị hắn trừng đến mức bốc hỏa.

“Cỏ rác cái gì? Mạng người cái gì? Đúng là khó hiểu. Phạm nhân kia là tự mình nhận tội, ngươi còn không cho hắn hối cải làm con người mới, còn tỉnh ngộ cái gì?”

Hách Quả Tử:

“Có kẻ giả làm heo mộng du đến mức thật sự không còn cách nào cả! Nhiều điểm bất hợp lý như vậy cũng có thể làm như không nhìn thấy!”

“Bất hợp lý ở chỗ nào?”

Cố Tiểu Giáp thở hổn hển, thật sự bắt đầu ầm ĩ với hắn.

“Ai nói tiều phu không thể mang cung tên, ai nói tiều phu kia không thể dùng cung tên bắn chết người? Mèo mù còn có thể vớ được chuột chết, sao lại không cho hắn được may mắn một lần?”

Hách Quả Tử:

“Ngươi muốn trợn mắt nói láo thì ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

Cố Tiểu Giáp vung tay lên, đang muốn vỗ bàn thì khóe mắt chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Cố Xạ, toàn thân giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, cả người cứng ngắc, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng thu bàn tay đang nâng lên giữa không trung xuống.

Đào Mặc hòa giải:

“Việc này cũng lộ ra chỗ cổ quái, chỉ e trong thời gian ngắn cũng không ai nói rõ được.”

Kim sư gia:

“Phạm nhân chủ động nhận tội thường có hai khả năng: một là hắn quả thực là hung thủ, một khả năng khác là hắn muốn bao che cho hung thủ.”

Lão vừa nói như vậy, Đào Mặc liền giống như đã hiểu rõ. Y nói:

“Nói cách khác, hung thủ rất có thể là người gần gũi với hắn.”

“Đây chỉ là một loại khả năng.”

Kim sư gia nói.

“Cũng có thể là hắn bị kẻ khác mua mạng.”

Sắc mặt Đào Mặc trắng bệch.

“Bị kẻ khác mua mạng?”

Kim sư gia cười hắc hắc nói:

“Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, có tiền có thể sai ma khiến quỷ. Dạo gần đây chỉ cần là kẻ có tiền có quyền thì không có gì là không thể.”

Lão Đào:

“Nếu nói như thế thì hung thủ thực sự có khả năng là có thế lực khổng lồ.”

Lão nói xong liền liếc mắt nhìn về phía Đào Mặc một cái.Sắc mặt Đào Mặc hết tái lại xanh.

Vụ án của Vãn Phong nhìn như là xử xong rồi, nhưng lại giống như vừa mới bắt đầu mà thôi.

.

Đêm dài yên tĩnh.

Đào Mặc không ngủ được xoay người khoác áo đứng dậy, đi giày rồi ra ngoài.Hách Quả Tử nằm ở gian ngoài đang ngủ say.Y thật cẩn thận đẩy cửa ra, bước qua khỏi bậc cửa rồi lại đóng cửa lại cẩn thận.

Hành lang lạnh lẽo hiu quạnh, vắng lặng không nói nên lời.

Đào Mặc thở dài, đang muốn đi xuống tầng dưới thì chợt nghe thấy cửa phòng bên cạnh cũng ‘kẹt’ một tiếng mở ra, Cố Xạ khoác áo ngoài xuất hiện, mái tóc đen nhánh xõa ra trên áo khoác màu xanh nhạt, tuấn tú xuất trần.

“Huynh…”

Đào Mặc vừa nói một chữ lại bịt kín miệng mình lại.

Cố Xạ đóng cửa đi xuống tầng dưới trước,Đào Mặc cũng đi theo sát phía sau hắn cùng đi xuống. Hai người chậm rãi đi vào sân viện phía sau khách ***.

Trong sân có một cây đại thụ, tán lá cực dày. Cố Xạ đi đến dưới tàng cây, bóng cây dày đặc che khuất sự sắc sảo trên người hắn.Đào Mặc đang muốn đến gần lại nghe thấy hắn thản nhiên hỏi:

“Ngươi và Vãn Phong có quan hệ như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.